Tới lúc đại nạn làm bạn đồng hành 1 Trong lúc mê man, có bóng người ở bên cạnh nàng lúc ẩn lúc hiên, lại thấy thật mơ hồ. Ba, mẹ, Hiểu Hiểu, Phương Bân, Bạch Lộ, Lăng Tiếu Phong…. Những bóng hình giống như đèn kéo quân, cảnh tượng biến hóa thất thường, khiến cho đầu óc Lâm Quân Tử càng thêm mờ mịt, phình to hơn. Rốt cục, một tiếng hô nhỏ bật ra nơi cổ họng, Lâm Quân Tử bừng tỉnh trong cơn mơ màng, “Mẹ!” Mở mắt, bốn phía không có ai, bản thân vẫn còn đang nằm trong nhà kho nhỏ hẹp cũ nát đó. Cửa sổ nhà kho đã được chặn lại, gió rét bớt đi rất nhiều, nhưng vẫn khiến người ta lạnh phát run. Trên người đang đắp một tấm chăn bông rách nát, tản ra mùi mốc cũ kỹ. Lâm Quân Tử nhíu nhíu mày, mở to hai mắt, cố sức nhìn chung quanh. Bạch Lộ đi đâu rồi? Hắn sao lại ném mình một mình ở đây? Lâm Quân Tử ngưng thần lắng nghe, bên ngoài nhà kho truyền đến tiếng người ta nói chuyện đi lại, còn có tiếng ngựa đang ăn cỏ trong chuồng. Yên lặng hồi lâu, cũng không thấy Bạch Lộ đâu. Lâm Quân Tử chậm rãi ngồi dậy, mạnh mẽ chống đỡ đi ra khỏi nhà kho. Nàng không an tâm Bạch Lộ, hắn đi đâu rồi? Làm sao không nói với nàng tiếng nào? Mới vừa đi tới cửa chuồng ngựa, đã nhìn thấy Bạch Lộ đang đứng ở cửa phòng bếp. Bạch Lộ cũng nhìn thấy nàng, vẻ mặt trước sau vẫn tao nhã, sau khi nhìn thấy Lâm Quân Tử, lại đột nhiên trở nên bối rối lên. Có chút khẩn trương quay đầu nhìn chung quanh một lần, thật may là bốn bề vắng lặng. Sau đó, Bạch Lộ nhanh chóng chạy tới, bắt lấy cánh tay Lâm Quân Tử, kéo nàng vào bên trong nhà kho. Lâm Quân Tử bị hắn có chút choáng váng đầu, đồng thời cũng rất tức giận. Bạch Lộ này đang làm cái gì vậy? Làm gì mà trông như là người làm vậy, ăn nói khép nép, nhát như chuột? Ngày hôm qua thì thì còn có cái kiêng dè, chẳng lẽ hôm nay còn phải khách khí với bọn khốn kiếp kia à? Hai nắm đấm của nàng mà vung ra, ai có thể ngăn được bọn họ chứ! Lâm Quân Tử còn chưa nổi giận, đã nghe thấy Bạch Lộ thấp giọng nói: “Ngươi đừng có đi ra ngoài, ta nói với bọn họ ngươi ngã bệnh, việc của ngươi để ta làm. Bây giờ chúng ta chỉ có thể ở đây tạm lánh nguy hiểm! Vẫn chưa phải lúc phát sinh xung đột với bọn họ!” Lâm Quân Tử nhướn mi, có chút tức giận nói: “Ngươi sao phải làm việc thay ta chứ? Tới lúc đại nạn làm bạn đồng hành 2 Lâm Quân Tử nhướn mi, có chút tức giận nói: “Ngươi sao phải làm việc thay ta chứ? Mấy câu ngày hôm qua nói ngươi đều làm thật à? Coi như là để tránh nguy hiểm, chúng ta cũng không cần phải ở nơi rách nát như thế này được!” Lâm Quân Tử vừa nói vừa kéo tay Bạch Lộ kiên quyết nói: “Đi, chúng ta lập tức rời khỏi địa phương quỷ quái này, quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ ta khỏe lại, ta sẽ nấu bọn khốn kia!” Bạch Lộ khẽ kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt có chút khó xử nói: “Quân Tử, giờ chúng ta còn chưa đi được, ngươi phải dưỡng bệnh trước đã!” Lâm Quân Tử kinh ngạc “Tại sao không đi được? Ngươi sợ những người đó cản chúng ta? Đừng sợ, nắm đấm của ta đầu phải rảnh rỗi!” Bạch Lộ lắc đầu, thanh âm cực thấp, cũng cực bất đắc dĩ. “Quân Tử, có chuyện ngươi còn chưa biết, sáng sớm nay xảy ra một chuyện nhỏ, rất là, rất là khó giải quyết, cho nên, chúng ta trốn ở đây vẫn tốt hơn!” Lâm Quân Tử kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện nhỏ gì?” Bạch Lộ nhíu nhíu mày, dáng vẻ khó mà hé răng. Lâm Quân Tử có chút nóng nảy “Rốt cuộc là chuyện gì hả? Nói xem nào!” Bạch Lộ hít sâu một hơi, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Ngươi nghe xong cũng đừng kích động a! Sáng sớm nay, trên khắp phố lớn ngõ nhỏ đều dán bố cáo của hoàng cung, nói là… nói là Hoàng Đế bắt gia, Lăng Tiêu Cung chủ Lăng Tiếu Phong, hạn cho ngươi trong vòng ba, tới Hoàn cung lãnh chỉ thành hôn, nếu không, Lăng Cung chủ sẽ bị đưa ra Ngọ môn chém đầu!” “Cái gì?” Lâm Quân Tử chỉ cảm thấy bên tai một tiếng sét nổ vang, khiến cho thân thể nàng chấn động, suýt nữa ngã xuống. May mà Bạch Lộ tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ nàng. “Quân Tử, ngươi đừng nóng ruột, chúng ta từ từ nghĩ cách! Trước phải khỏe lại đã! Bạch Lộ nhẹ giọng an ủi Lâm Quân Tử, trong giọng nói cũng đầy bất đắc dĩ cùng hoang mang. “Chuyện này xảy ra lúc nào, chúng ta mới vừa ra ngoài, trong cung đã xảy ra chuyện?” Lâm Quân Tử thật sự có chút khẩn cấp, nhớ tới nụ cười sáng láng của Lăng Tiếu Phong, ánh mắt thật lòng thương yêu với nàng, toàn thân nàng đều run lên Đó là ca ca của nàng! Vốn đang yên lành, tại sao đột nhiên lại bị Hoàng Đế bắt đi? Bạch Lộ cầm tay của Lâm Quân Tử, nhẹ giọng an ủi: “Lúc sáng…. Tới lúc đại nạn làm bạn đồng hành 3 Bạch Lộ cầm tay của Lâm Quân Tử, nhẹ giọng an ủi: “Lúc sáng, ta nghe khách ăn cơm nói chuyện này. Sau đó, ta tranh thủ chạy đi nhìn một chút, thật sự là ý chỉ mới nhất của Hoàng Đế, phố lớn ngõ nhỏ đều dán rất nhiều. Ngươi đừng nóng, chúng ta trước nghĩ cách đã, phân tích tình huống.” Lâm Quân Tử cố gắng trấn tĩnh bản thân, nâng lên bàn tay phát run, mạnh mẽ xoa bóp chân mày. Sau đó hỏi Bạch Lộ “Ca ca ta là Lăng Tiêu Cung chủ,võ công thân phận đều cực kỳ cao, hơn nữa, Lăng Tiêu Cung thủ hộ nghiêm ngặt, ra vào cũng không dễ dàng. Hoàng Đế kia làm sao mà bắt được ca ca chứ?” Bạch Lộ chậm rãi lắc đầu, cũng cảm thấy thực mù mịt. Hắn từng ở Lăng Tiêu Cung, đương nhiên biết, Lăng Tiêu Cung này tựa núi mà xây, nhìn có vẻ xa hoa, thật ra thì đều theo phương vị bát quái, dính dáng lẫn nhau, đầu đuôi tương ứng mà dựng lên. Hơn nữa trong ngoài cung đều đề phòng sâm nghiêm, vũ khí đông đảo, coi như là có phái quân đội đến, võ lực cường công, cũng phải mất vài ngày, làm sao mới chỉ một tối, Lăng Tiếu Phong đã bị Hoàng Đế bắt giam rồi? Đêm qua lúc bọn họ trốn ra, Bạch Lộ cũng theo hướng bát quái, lại nhớ kỹ lời dặn của Tiểu Thảo, một chút cũng không dám chậm trễ, mới đưa được Lâm Quân Tử chạy ra. Mà Lăng Tiếu Phong thế mà lại bị Hoàng Đế bắt được nhanh như vậy, thực làm người ta khó hiểu. Lâm Quân Tử vô cùng lo lắng nhìn Bạch Lộ một chút, hỏi: “Chúng ta bây giờ phải làm sao? Ta không thể trơ mắt nhìn ca ca bị Hoàng Đế hại chết!” Bạch Lộ nhìn bộ dáng cấp bách lo lắng của Lâm Quân Tử, rất là đau lòng, ôn nhu an ủi nàng. “Trước đừng nóng vội, ta tiếp tục nghe ngóng tình hình, ngươi không phát hiện ra sao, tâm tư của Hoàng Đế này, là một lòng muốn ngươi gả cho Cửu vương gia, cũng không có ý hại chết ca ca của ngươi! Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ca ca!” Lâm Quân Tử nghe Bạch Lộ nói vậy, tâm tư vừa động, không khỏi âm thầm gật đầu. Đúng vậy, mục đích của Hoàng Đế chính là muốn nàng gả cho Cửu vương gia. Nếu không, trên bố cáo cũng sẽ không uy hiếp nàng như vậy! Nếu quả thật có điều bất mãn với ca ca, hoặc là trong lòng có sát cơ, trực tiếp kéo ra ngoài chém là xong việc. Nhưng mà, tại sao nhất định muốn nàng gả cho Cửu vương gia chứ? Hoàng Đế rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Lâm Quân Tử tâm trí càng thêm đần độn, một tia đau nhức khó chịu, khuếch tán từ nơi đỉnh đầu. Tới lúc đại nạn làm bạn đồng hành 4 Lâm Quân Tử tâm trí càng thêm đần độn, một tia đau nhức khó chịu, khuếch tán từ nơi đỉnh đầu. Khiến cảnh vật trước mắt nàng có chút đong đưa. Bạch Lộ nhìn thấy sắc mặt Lâm Quân Tử càng thêm tái nhợt, vội vàng đỡ nàng đến bên đống rơm ngồi xuống. Nhẹ giọng an ủi: “Đừng có sốt ruột, nếu như ngươi thật sự ngã bệnh, tình cảnh của Lăng cung chủ sẽ càng nguy hiểm. Chúng ta…” Lời của Bạch Lộ còn chưa nói hế, đã nghe thấy tên lùn hôm qua ở trong sân quát mắng: “Mẹ nó chứ chết ở đâu rồi? Làm việc cái kiểu ấy sao? Nhà trọ chúng ta cũng không phải nuôi đại gia!” Chân mày Bạch Lộ nhướn lên, nói với Lâm Quân Tử: “Ta trước đi làm việc, thuận tiện hỏi thăm tình huống, ngươi an tâm dưỡng bệnh, hết thảy có ta, ngươi an tâm một chút chớ nóng vội! Dứt lời, Bạch Lộ cúi đầu đi ra khỏi nhà kho. Gã lùn nhìn thấy bóng dáng của hắn, mắng càng thêm hăng: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi coi đây là nhà ngươi hả? Muốn làm gì thì làm sao, có chút quy củ nào không hả? Mau cút vào phòng bếp đi, bên ngoài cũng bận muốn chết, ngươi cũng đừng ra quấy rối!” Bạch Lộ không vội không tức, cũng không đáp lại, chỉ yên lặng đi vào phòng bếp. ________________________________________________ Cả ngày Lâm Quân Tử đều trôi qua trong sợ hãi. Nàng vắt óc, suy tính làm sao để cứu ca ca, suy tính tâm tư của Hoàng Đế, suy tính làm sao để đối phó với từng bước áp sát của Hoàng Đế. Nàng âm thầm hối hận, trước kia đọc lắm tiểu thuyết xuyên qua thế làm gì, phải đọc nhiều ba mươi sáu kế, Binh pháp Tôn Tử các loại mới đúng! Đến lúc muốn dùng mới hận đã trễ! Sắc trời đã hoàng hôn, một ngày u ám, vậy mà đột nhiên trong trẻo lên. Ráng đỏ diễm lệ, ở cuối chân trời xám trắng, đốt lên từng đám lửa đỏ. Lại không khiến cho Lâm Quân Tử có thêm chủt hy vọng nào. Nhìn sắc trời, Lâm Quân Tử cũng không ngồi yên nữa, chờ đợi như vậy, chỉ tốn thêm một ngày thời gian, ca ca bây giờ có phải chịu cực hình hay không? Có bị ngược đãi hay không? Nàng đợi không nổi nữa, nàng muốn đi cứu ca ca. Lâm Quân Tử mạnh mẽ chống ngươi bước ra khỏi nhà kho, đi tới phòng bếp. Phòng bếp vốn bận rộn, lúc này đã yên tĩnh, tất cả mọi người đều không có ở đây, có lẽ là đã lên nhà trước để ăn cơm. Lâm Quân Tử bước nhẹ đến cửa phòng bếp, sau đó liền ngây dại. Hoàn toàn cảm động Nàng thấy Bạch Lộ, một Bạch Lộ trước sau vẫn tao nhã, phong thái linh hoạt,lúc này đang rửa bát. Ngón tay thanh mảnh kia, nhúng vào trong chiếc bồn bóng nhẫy, không chút nào ghét bỏ rửa sạch. Bên chiếc bếp lò bên cạnh, còn đang nấu gì đó, Bạch Lộ thỉnh thoảng bước qua, nhẹ nhàng nhấc lên nhìn một cái. Lâm Quân Tử bỗng nhiên ngẩn ngơ một hồi, trái tim giống như bị một bàn tay khổng lồ siết lấy, vặn vẹo đến đau đớn. Bạch Lộ, một cong tử nào cũng thanh sảng, dáng vẻ khiêm khiêm quân tử, làm sao lại làm những việc thô tục loại này? Hắn tại sao phải mặt không đổi sắc làm những việc lao động bẩn thỉu thô kệch này? Hắn hoàn toàn có thể bỏ đi, bất kể sự sống chết của nàng. Càng không cần thiết thay nàng làm việc, tiếp nhận công việc nô dịch bừa bãi này. Bạch Lộ, tại sao ngươi phải làm như vậy? Bạch Lộ, ngươi không chỉ đàn bà, ngươi còn rất ngu! Lâm Quân Tử tâm tư lay động, trước mắt mơ hồ, cũng không có cách nào nhìn tiếp nữa. Nàng hoảng loạn chạy trở về bên trong nhà kho, trong lòng lại chua xót sầu não. Chẳng lẽ đây chính là cùng chung hoạn nạn sao? Lăng gia chọc tới Hoàng Đế, gặp phải tai họa, người trong thiên hạ đều đang lùng bắt ta, châm biếm ta. Nhưng mà, Bạch Lộ lại vì ta mà làm chuyện thấp kém hèn mọn như vậy. Bạch Lộ, ngươi thật khờ a! Hoàng Đế không giống với cữu cữa của ngươi, động vào sẽ mất đầu. Ngươi sao không sợ liên lụy mà còn giúp ta? Ngươi tự lo thân mình còn chưa xong, lúc này, còn không sợ liên lụy? Ngươi mau rời đi đi! “Ngươi mau rời đi nhanh lên! Ngươi mau rời đi đi!” Lâm Quân Tử nằm trên đống rơm, mơ mơ màng màng trong miệng kêu lên những lời này. Chợt có một giọng nói ôn hòa như gió xuân truyền đến: ” Sao lại đuổi ta đi hả! Mau dậy đi, coi ta làm cho ngươi cái gì này!” Lâm Quân Tử bỗng nhiên mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ, đã thấy Bạch Lộ bưng một bát gì đó, ngồi xuống bên cạnh nàng. Bạch Lộ dùng một tay đỡ lấy Lâm Quân Tử, trong miệng có chút đắc ý nói: “Đây là lần đầu tiên ta nấu đồ ăn, ngươi mau nếm thử coi tài nấu nướng của ta thế nào!” Lâm Quân Tử ngồi dậy, nhìn cái bát đang bốc lên hơi nóng kia, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?” Bạch Lộ ôn hòa cười: “Mì trường thọ a! Hôm nay là sinh nhật ngươi,