Tự tìm phiền não 2 Còn lại mấy đại hán vô cùng sửng sốt, bọng họ ai cũng không nghĩ được, cái tên trước mắt nhìn như yếu ớt, một tiểu tử thanh tú thế nhưng công phu lại tốt như vậy. ” Mẹ kiếp, vừa mới tới đã giương oai, lên!” Không biết là kẻ nào vừa mới rống lên một tiếng, mấy người như trong mộng mới tỉnh, tất cả đều xông lên, hướng về phía Lâm Quân Tử sẽ phải động thủ. “Dừng lại!” Lão râu dê nhìn kĩ một chút bày ra điệu bộ quan sát nàng và Bạch Lộ đang đứng sau. Ánh mắt từng trải điêu luyện đánh giá bên trong thoáng tia cẩn thận. Hướng về phía đại hán cao nhất nói: ” Thiết đản, đừng động thủ vội, ngươi đi nha môn mời Lưu bộ đầu tới chỗ này, nói có hai tiểu tử ăn cơm không trả tiền.” Kẻ gọi Thiết Đản đại hán ngẩn người, gật đầu đáp ứng định đi. Bạch Lộ nghe hai tiếng nha môn, có chút khẽ biến sắc. Thân phận của hắn tuyệt đối không thể đi nha môn được! Lúc này, Bạch Lộ không thể không đứng ra. Nhẹ nhàng kéo Lâm Quân Tử đang tức giận, tiến lên một bước, hướng về phía lão râu dê nói: ” Chưởng quỹ không cần làm lớn chuyện động tới binh khí, tiểu đệ của ta không hiểu chuyện, ba lượng bạc này sẽ trả cho ngươi!” Lão râu dê nhìn thấy lời nói của mình có hiệu quả, rất là khinh miệt nhìn bọn họ một cái, hướng Thiết Đản nháy mắt, Thiết Đản dừng bước. Lão râu dê ra bộ tính tính toán toán, được như ý cười gian nói: ” Ba lượng hai tiền, một văn cũng không thể thiếu!” Lâm Quân Tử thấy Bạch Lộ thỏa hiệp tức giận, tức giận nhìn chằm chằm hắn, chỉ thiếu nước mắng hắn một trận. Bạch Lộ không vội, không nóng nảy, ôn hòa nói:” Đừng nóng giận, chúng ta đáp ứng cho xong, liền vì kẻ kia tính sổ, trước đem bạc ra đi.” Nói xong những lời này, ghé vào tai Lâm Quân Tử nói thật nhỏ một câu ” Đừng nóng vội, cứ từ từ dọn dẹp bọn họ.” Lâm Quân Tử ngẩn người, hiểu ý tứ của Bạch Lộ, đem tức giận trong lòng đè nén xuống. Đưa tay tới bên hông cầm đồ trang sức đeo tay. Chẳng qua là vừa sờ tới dưới, Lâm Quân Tử thân thể cứng ngắc lại. Lúc xuất cung, không tìm được ngân lượng, nàng lục lọi được một bọc nhỏ toàn đồ trang sức đeo tay chuẩn bị để tiêu xài ăn uống. Rõ ràng để ở bên hông, bây giờ tại sao không còn? Lâm Quân Tử lục sờ sờ chung quanh thắt lưng, vẫn không có. Mắt thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng, Bạch Lộ cũng biết không tốt. Tự tìm phiền não 3 Mắt thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng, Bạch Lộ cũng biết không tốt. Nhưng là, hiện tại, năm sáu người đồng loạt trừng mắt nhìn bọn họ, chờ bọn họ móc bạc, ngàn vạn lần không thể nói ra. Bạch Lộ nhẹ nhàng kéo tay Lâm Quân Tử còn đang lục loi, trong miệng nhàn nhạt nói ” Chúng ta tối nay sẽ nghỉ ngơi trong điếm này, nợ này ngày mai cùng nhau tính luôn đi! Chưởng quỹ cho chúng ta một gian phòng hảo hạng.” Lão râu dê cười lạnh một tiếng: “Được thôi, Xuyên Tử chuẩn bị gian phòng hảo hạng cho 2 vị khách quan, nhưng là cần ba lượng bạc làm tiền đặt cọc!” Bạch Lộ hơi sững sờ, lão hồ ly này quả là một kẻ thâm niên, chẳng lẽ đã nhìn ra trên người họ không có bạc? Lâm Quân Tử ánh mắt càng thêm tức giận, lão già đáng chết kia, trông thế mà xảo trá vô cùng. Hiện tại làm sao bây giờ? Không có bạc cũng không có đồ trang sức đeo tay! Lão râu dê nhìn hai người thất thần, nét mặt biến hóa không chừng, vươn tay ra, gian nịnh cười một tiếng ” Làm sao vậy? Chẳng lẽ chỉ ba lượng bạc cũng không cầm ra được?” Phút chốc sắc mặt thay đổi, giọng lạnh lùng ” Thiết Đản, đi tìm Lưu bộ đầu, đã nói nơi này có hai đào phạm muốn ăn quỵt! Chúng ta cho hắn cơ hội lập công!” Lâm Quân Tử trong nháy mắt giận không kiềm chế được: ” Ngươi mới là đào phạm đấy? Lại còn ngậm máu phun người, chúng ta cũng không có ăn quỵt!” Lão râu dê vô cùng căm tức, nhìn chằm chằm hai người bọn họ ” Mới vừa gặp một tên ăn quỵt, giờ tới hai tên giả vờ giả vịt, các ngươi một xu không có, còn giả bộ hào phóng, trả tiền nợ hộ? Ngươi cho khách sạn Cát Tường chúng ta dễ bắt nạt có phải hay không?” Lão râu dê tức đến phát run ” Không để cho các ngươi biết mùi lao ngục, các ngươi cũng không biết cái gì là giang hồ!” Bạch Lộ vội vàng nói: ” Chưởng quỹ chớ vội, chúng ta đúng là có mang theo tiền, có thể trên đượng làm rơi mất, ngươi cho chúng ta tìm một chút!” lão râu dê lạnh lùng cười nói: ” Chỉ nhìn các ngươi mặc đồ này, dáng vẻ nghèo hèn, còn mang theo tiền? Lừa gạt ai chứ?” Bạch Lộ có chút gấp quá, bây giờ không thể kinh động quan phủ được Nếu như kinh động, kế hoạch của hắn sẽ hỏng hết. Ánh mắt chớp chớp, đành phải dùng kế hoãn binh, vì vậy nhàn nhạt nói: ” Chúng ta có thể ở trong điếm làm hạ nhân, tới khi đủ trả 3 lượng bạc!” Cách chức làm lao công ” Chúng ta có thể ở trong điếm làm hạ nhân, tới khi đủ trả 3 lượng bạc!” Lão râu dê sửng sốt, không nghĩ rằng Bạch Lộ đưa ra giải pháp này. Bên cạnh, cái tên tiểu tử lùn bị đánh một cái trong miệng hận thù nói: ” Được, để cho chúng làm hạ nhân, dám đánh ta, ta cho các ngươi ăn không được đâu, xem ta như thế nào hành hạ các ngươi hai tiểu tử túi, hừ!” Lão già râu rdê lại lạnh lùng quan sát hai người bọn họ một cái, tính toán, trong miệng nói ” Ba lượng hai tiền, tiền công nửa năm của một người, hai ngươi sẽ phải làm ba tháng, các ngươi làm sai vặt cho ta ba tháng, ta mới có thể tha cho các ngươi đi!” ” Hôm nay là mùng hai tháng 9, mùng 2 tháng chạp các ngươi mới có thể rời đi! Rõ ràng chưa?” Bạch Lộ gật đầu, sắc mặt không có chút tức giận nào: ” Được, được, chúng ta liền làm ba tháng tiền công.” Lâm Quân Tử nhìn vẻ mặt âm hiểm của lão râu dê nắm thật chặt bàn tay, chỉ thiếu nước động thủ. Lại bị Bạch Lộ bắt lấy cổ tay, suy nghĩ một chút, chỉ đành buông tha ý định dũng mãnh nhất thời. Nàng cũng biết Bạch Lộ tối kỵ cái gì, hiện tai cũng không đành lòng nhìn Bạch Lộ bị cậu hắn bắt trở về. Cái hắc điếm này bên cạnh sao còn có bộ đầu? Có phải hay không thể lực hắc ám bảo vệ a? Thật là mẹ nó nén giận! Lâm Quân Tử ánh mắt lạnh lùng, quét mắt nhìn một lượt, trong lòng âm thầm thề. Món nợ này ta tạm thời nhớ, phải nhẫn nại Chờ ta có cơ hội, ta không để cho cái hắc điếm này của các ngươi hóa thành tro bụi ta đây không gọi Lâm Quân Tử! Đã là nửa đêm, mùa thu khó lường, lúc này lại bắt đầu mưa. Một trận mưa thu lạnh lẽo, gió rét gào thét xen lẫn lạnh thấu xương xuyên qua cửa sổ cũ nát, đầm đìa xối vào trong phòng… Trong căn phòng cũ nát bên cạnh chuồng ngựa, bên một đống rơm cỏ, Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ tựa sát vào nhau. Giữa trời rét lạnh, Lâm Quân Tử co rúm sát lại gần thân thể Bạch Lộ. Hai ngươi vốn là cẩm y ngọc thực, sống sung sướng đã quen, bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, làm sao có thể ngủ được! Lâm Quân Tử mặc dù vừa mới trở nên giàu sang, nhưng mà, đã ở qua chỗ thiên đường hoa lệ rồi, khi trở về bình thường quả thật có chút bi thương Đừng để ta thù. Lâm Quân Tử mặc dù vừa mới trở nên giàu sang, nhưng mà, đã ở qua chỗ thiên đường hoa lệ rồi, khi trở về bình thường quả thật có chút bi thương Nàng vô hạn ảo não nói lầm bầm :” Ta thật sự là tự tìm cái khổ, làm đại tiểu thư không làm, nhất định phải chạy tới đây làm nô dịch cho nhà người ta, thật mẹ nó suy đồi!” Bạch Lộ rõ ràng cảm giác được thân thể nàng run rẩy, không khỏi hướng nàng nhích lại gần, hy vọng có thể mang cho nàng chút hơi ấm. Trong miệng rất là bất an áy náy: ” Thật xin lỗi, nếu như không phải sợ kinh động quan phủ, ngươi cũng không cần chịu khổ thế này, cũng bởi vì ta!” Lâm Quân Tử trong cơn tức giận phục hồi lại tinh thần, mặc dù không nhìn thấy mặt Bạch Lộ nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt áy náy của hắn. Vì vậy vung tay lên, tỏ vẻ không thèm để ý nói ” Điều này cũng không thể trách ngươi, tại ta thích quản việc rảnh rỗi, cứ nghĩ vì tay ăn quỵt ghi nợ kia làm việc tốt! không nghỉ tới xui xẻo đồ trang sức đeo tay cũng mất, thật là đần!” Bạch Lộ ôn hòa: ” Thôi, chúng ta không cần tự trách, hiện tại bỏ đi! Cái khóa kia cũng không làm khó được ta và ngươi!” Lâm Quân Tử ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua cửa số nhìn một chút bóng đêm, còn có tiếng mưa to ồn ào, có chút co ro nói: ” Lúc này chạy đi đâu? Đợi đến trời sáng hãy nói.” Giọng nói dừng một chút, có chút tức giận: ” Cứ như vậy đi, bây giờ quá tiện nghi cho cái lão râu dê đó, xem ta như thế nào phá hắc điếm này!” Bạch Lộ có chút bất đắc dĩ cười: ” Ngươi nha, thật là thù dai!” Lâm Quân Tử hừ một tiếng: ” Đúng vậy, ta chính là con người nhỏ mọn, chỉ thích nhớ thù, cho nên ngươi sau đừng để cho ta thù nha, lòng trả thù của ta mạnh lắm.” Bạch Lộ khẽ sửng sốt một chút, nhẹ nhàng ” Ừm!” một tiếng, giọng nói cúc kỳ trầm thấp. Quanh mình là đêm đen yên tĩnh, Lâm Quân Tử không có nhìn thấy trong ánh mắt Bạch Lộ thoáng qua một tia nghi hoặc lo sợ cùng bất an. Hắn đang sợ thật sự có một ngày như vậy, Lâm Quân Tử sẽ thù hắn, sẽ trả thù hắn, sẽ dứt khoát rời khỏi hắn. Bên trong gian phòng trầm mặc xuống, chỉ nghe thấy tiếng mưa to bên ngoài. Lâm Quân Tử cơn buồn ngủ chợt tới, trong hoảng hốt hỏi ra một câu ” Mới vừa rồi cái lão dê núi đó bảo hôm nay là mồng 2 tháng 9 phải không?” Bạch Lộ nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng: ” Đúng vậy, hôm nay là 2 tháng 9″ Cuộc sống thuộc về chúng ta. Bạch Lộ nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng: ” Đúng vậy, hôm nay là 2 tháng 9″ Ngay sau đó, chân mày hắn nhíu lại Bọn họ đã rời đi gần một tháng, nhưng thứ muốn tìm không có chút manh mối nào. Trong miệng phát ra một tiếng dường như không phải thở dài Đồng thời, âm thầm tự gánh chịu,bản thân có lỗi chỉ là tư tình nhi nữ. Ai, nhưng phải làm sao cho đúng? Như thế nào mới không làm tổn thương nàng đây? Bạch Lộ tinh thần đang hoảng hốt, lại nghe thấy thanh âm Lâm Quân Tử bên cạnh thật thấp truyền đến ” Ha, vậy ngày mai chính là ngày sinh nhật của ta, 3 tháng 9! Mẹ sẽ đích thân làm bánh sinh nhật cho ta ăn nha….” Thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng bốn phía chỉ nghe thấy tiếng ồn ào của mưa rơi. Lâm Quân Tử thật đúng là có tư tưởng thoái mái, trong cái hoàn cảnh này, cũng cực nhanh chóng ngủ thiếp đi. Bạch Lộ lần mò đem ngoại sam cởi ra rồi đắp lên người nàng. Sau đó vươn cánh tay, đem Lâm Quân Tử kéo vào trong ngực, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho nàng. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của nàng, Bạch Lộ khẽ thở dài một tiếng. Cuộc sống gắn bó bên nhau như vậy, cuộc sống chỉ thuộc về hai chúng ta như vậy, còn có thể kéo dài bao lâu? Ta cỡ nào mong muốn giờ khắc này dừng lại, không muốn thời gian lưu chuyển. Ta cỡ nào mong muốn buông tha cho tất cả, vứt bỏ mọi liên hệ, chỉ cùng nàng chân trời góc bể ở chung một chỗ! Bóng đêm âm thầm, trận mưa lạnh không ngừng nghỉ, một tiếng thở dài yếu ớt bị gió lạnh khoảnh khắc thổi tan. Ngày rốt cục sáng, mưa thu trong trẻo lạnh lùng cũng ngừng trước bình minh. Nhưng là, Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ không có cách nào rời đi. Bởi vì Lâm Quân Tử ngã bệnh. Cả đêm gió rét, khiến cho Lâm QUân Tử phát sốt cao. Cả người rét lạnh một trận khiến cho Lâm Quân Tử đông lạnh đến răng cũng va vào nhau lập cập. Kí ức cũng bị cơn sốt làm mơ màng, toàn thân một chút khí lực cũng không có. Trong cơn mơ màng Lâm Quân Tử cảm giác có người đang đắp chăn cho nàng, có người giúp nàng uống nước. Mình rốt cuộc ở nơi nào nha? Trong nhà? Lăng Tiểu Cung? Trong khách sạn? Hay là đang trên xe ngựa? Trong cơn sương mù, có gần có xa một thân ảnh ở bên cạnh nàng lúc ẩn lúc hiện, rồi lại thấy không rõ ràng cho lắm.