Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Chương 119 : - 210
Cái hôn ước hẹn 1
Bạch Lộ ôn hòa cười, tia yên bình trên khuôn mặt ôn nhuận kia, hoàn toàn không có chút khốn đốn buồn khổ nào : “Mì trường thọ a! Hôm nay là sinh nhật ngươi, ta không biết làm bánh sinh nhật gì đó mà ngươi nói, nên làm một bát mì trường thọ, cung chúc ngươi trường mệnh trăm tuổi!”
Oanh một tiếng, nụ cười ôn hòa kia phút chốc khiến cho tất cả chua xót ưu phiền của Lâm Quân Tử đều vỡ nát.
Trong thời thế hỗn loạn này, trong thời điểm khốn đốn như vậy, hắn lại vẫn nhớ những gì nàng nói, hắn vẫn vì nàng làm một bát mì trường thọ.
Tất cả chua xót bi thương trong nháy mắt bộc phát ra, tầm mắt Lâm Quân Tử mơ hồ.
Tay nàng run run, cầm lấy bát mì trường thọ kia, nhiệt độ nóng bỏng, nóng đến mức trái tim của nàng run rẩy.
Vào lúc nàng cần có người bên cạnh nhất, vào lúc nàng bất lực nhất, chỉ có hắn ở bên cạnh, cảm thấy nàng đang lạnh lẽo, quan tâm đến tâm sự của nàng.
Trời cao đối với nàng, đã tận tình tận nghĩa rồi.
“Thừa lúc còn nóng mau ăn đi, ăn cho ra mồ hôi, bệnh phong hàn của ngươi cũng sẽ khỏi!”
Bạch Lộ đưa chiếc đũa cho Lâm Quân Tử, sau đó lại tự giễu nói: “Lần đầu tiên ta nấu cơm, đừng có đã kích lòng nhiệt tình của ta, ăn có ngon hay không cũng phải ăn sạch đấy!”
Đôi mắt đãm lệ mông lung, Lâm Quân Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Bạch Lộ, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như xưa.
Bỗng dưng phát hiện, hắn ân cần như vậy, dũng cảm như vậy, thẳng thắn vô tư như vậy, đáng giá để khuynh tâm tựa vào như vậy.
Có thứ gì đó, ở đáy lòng của nàng, giống như hoàn toàn tỉnh dậy.
Rồi lại chua xót làm sao, tại sao phải đến đây, đển lúc như thế này, mới nhận ra cái tốt của hắn?
Có lẽ, hết thảy đều đã muộn mất rồi!
“Sao vậy? Ngửi thấy không ngon?” Bạch Lộ nhìn thấy Lâm Quân Tử giật mình không nói, có chút kỳ quái.
“Không có, thơm quá, ta phải ăn hai bát mới đủ!”
Lâm Quân Tử nhanh chóng nước mắt nơi khóe mắt, làm bộ như thoải mái nói.
Bạch Lộ có chút khó xử, giọng nói cũng có chút lí nhí: “Ta chỉ lén nấu được mỗi một bát, làm sao bây giờ? Ta đi nấu thêm chén nữa vậy!”
Lâm Quân Tử vội vàng nói: “Không cần, ta chẳng qua chỉ nói giỡn vậy, ngươi nhìn thấy ta ăn được nhiều vậy lúc nào hả? Ta còn phải giữ dáng!”
Cái hôn ước hẹn 2
Lâm Quân Tử vội vàng nói: “Không cần, ta chẳng qua chỉ nói giỡn vậy, ngươi nhìn thấy ta ăn được nhiều vậy lúc nào hả? Ta còn phải giữ dáng!”
Bạch Lộ có chút thoải mái cười,” Vậy mau ăn nhanh đi! Ta còn lén lấy chút rượu thuốc, ngươi uống một chút, nghe nói có hiệu quả rất tốt để loại bỏ phong hàn.”
Một bát mì nóng hổi, cộng thêm một chén rượu thuốc nhỏ, Lâm Quân Tử ăn toàn thân thoải mái, mồ hôi đầm đìa.
Cơn choáng váng cũng biến mất nhanh chóng.
Bạch Lộ đắp kín tấm chăn rách cho Lâm Quân Tử, trong miệng rất là cao hứng nói: “Nhìn bên ngoài, bệnh của ngươi ngày mai chắc sẽ ổn, thân thể của ngươi đúng là rất tuyệt, nhanh vậy đã có thể khôi phục.”
Lâm Quân Tử không có mấy vui sướng, lòng nàng đang bị một tảng đá nặng trịch đè ép.
Nàng bắt lấy tay Bạch Lộ, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói trầm xuống: “Chúng ta tối nay rời đi đi, ta không muốn ngươi phải làm việc cực khổ thấp kém kia.”
Bạch Lộ khẽ kinh ngạc, ngay sau đó rất là thoải mái mà nói: “Không sao, ta là nam nhân mà, chút chuyện nhỏ đó đâu gọi là khổ.”
“Ta quyết định đi cứu ca ca!”
Lâm Quân Tử cắn cắn môim kiên định nói ra những lời này!
Bạch Lộ kinh ngạc ngây dại, ánh sáng trong mắt chợt nhanh chóng xoay chuyển, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Ngươi đồng ý gả cho Cửu vương gia?”
Lâm Quân Tử khổ sở cười, bên trong mắt là vô tận giễu cợt cùng với suy sụp “Gả ột nam nhân xa lạ, so với nhìn ca ca rơi đầu vẫn tốt hơn!”
Nhìn thấy nỗi lo lắng dày đặc trong mắt Bạch Lộ, Lâm Quân Tử cố gắng gượng, giả bộ phóng khoáng nói:
“Ngươi đừng lo lắng, Lâm Quân Tử ta cũng không phải là ngồi không, cái tên thối vương gia giết người như ngóe, lòng dạ độc ác kia, ta lại càng không chiều hắn, ta nhất định sẽ khiến hắn hối hận khi cưới ta!”
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Bạch Lộ nhưng mà hai tiếng, không có câu sau.
Nhưng mà ta phải làm sao bây giờ?
Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn ngươi gả ột tên khốn kiếp tiếng xấu rành rành như vậy?
Cảm giác thất bại dày đặc xong lên mi gian Bạch Lộ, lúc này, hắn mới cảm thấy, mình lại nhỏ bé như vậy, vô năng như vậy, ngay cả nữ nhân mình yêu nhất, cũng không đủ sức bảo vệ, không thể có được!
Không thể thay nàng chia sẻ ưu sầu!
Thật sự rất vô dụng!
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Quân Tử không hiểu hỏi Bạch Lộ
Cái hôn ước hẹn 3
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Quân Tử không hiểu hỏi Bạch Lộ.
Bạch Lộ nhíu chặt chân mày, thanh âm vẫn trầm thấp như cũ “Ta nói ta thật vô dụng!”
Lâm Quân Tử cười khổ “Ta chẳng phải cũng như vậy? Ngày nào cũng hô khẩu hiệu, không lấy Vương gia làm chồng, không lấy Vương gia làm chồng! Hôm nay đảo lại, trực tiếp gả cho thiên hạ đệ nhất khốn kiếp vương gia!”
Bạch Lộ đã hạ quyết tâm nào đó, tròng mắt xinh đẹp tuấn mỹ thoáng qua một tia quyết tuyệt.
Bỗng dưng nắm lấy tay Lâm Quân Tử.
Trong giọng nói nhu hòa mang theo kiên định: “Chúng ta nghĩ cách cứu ca ca ra, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi gả cho Vương gia khốn kiếp gì đó được. Ta phải giúp ngươi trốn được.”
Bạch Lộ yên lặng nhìn Lâm Quân Tử, trong mắt tràn ngập ưu thương, giọng nói chán nản tiêu điều:
“Nếu như ta không thể cho ngươi hạnh phúc, ta cũng sẽ giúp ngươi tìm được hạnh phúc. Ngươi thích Đại học sĩ đó, vậy thì hãy vui vẻ gả cho hắn. Chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ, ta an tâm.”
Lâm Quân Tử bị vẻ mặt của Bạch Lộ làm cho rung động, vẻ mặt trịnh trọng kỳ sự kia, thần thái trang nghiêm sinh ly tử biệt kia, không giống tác phong từ trước đến nay của Bạch Lộ.
Thật lâu sau, Lâm Quân Tử mới mở trừng hai mắt, có chút lắp bắp lặp lại lời Bạch Lộ: “Nếu như… Ta không thể cho ngươi hạnh phúc, ta cũng sẽ giúp ngươi tìm được hạnh phúc…. Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Bạch Lộ khổ sở cười trong lòng dâng lên nỗi chua xót cùng bất đắc dĩ thật lớn.
Nàng vẫn còn không hiểu trái tim của hắn.
Có lẽ, nàng từ trước đây cho đến vĩnh viễn sau này, cũng sẽ không bao giờ coi hắn là người thân thiết nhất.
Phải nói sao?
Có lẽ trước kia ám hiệu quá mức khó hiểu, nàng mới trì độn như vậy.
Nhưng mà, thân phận của bản thân cho phép hắn nói ra những lời thật lòng đã cất giấu bấy lâu sao?
Sau khi nói ra, ngày chân tướng mọi sự được vạch trần, nàng sẽ nghĩ về hắn thế nào, đối đãi với hắn thế nào?
Ông trời ơi, quá khó khăn, tại sao nhất định phải là thân phận này?
Giờ gặp nhau, quen biết?
Tại sao để ta gặp nàng?
Chân mày Bạch Lộ nhíu chặt, không biết làm sao mang theo sự đấu tranh khó tả.
Hắn cho tới giờ đều không phải loại người cường thế, cũng không biết biểu đạt mãnh liệt, lại càng không nguyện ý cưỡng bách người mình thực sự yêu.
Cái hôn ước hẹn 4
Hắn cho tới giờ đều không phải loại người cường thế, cũng không biết biểu đạt mãnh liệt, lại càng không nguyện ý cưỡng bách người mình thực sự yêu.
Nhưng là, nếu ẩn nhẫn đến không cách nào nhịn được nữa, hắn không biết mình có thể bộc phát một lần hay không!
Lâm Quân Tử nhìn Bạch Lộ quẫn bách, dáng vẻ khó mà mở miệng, không hiểu nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Ngươi nhu nhược như vậy, cũng không có võ công, còn muốn giúp ta ra mặt?”
Bạch Lộ cười khổ, buồn bả rũ mắt xuống.
Nhu nhược như vậy!
Trước sau vẫn nhu nhược như vậy!
Trong ấn tượng của ngươi, ta chỉ là một kẻ yếu đuối vô dụng!
Nha đầu ngốc, ngươi thật hết thuốc chữa!
Khóe miệng Lâm Quân Tử khẽ nhếch lên, khổ sở cười một cái “Cám ơn tâm ý của ngươi, không uổng công chúng ta làm bằng hữu một hồi, ra ngoài lăn lộn, ngươi đã rất có tình nghĩa rồi! Có thể quen ngươi, ta đã rất may mắn!”
Bốn chữ bằng hữu một hồi, liền mạnh mẽ kích thích Bạch Lộ,
Hắn thật sự có cảm giác muốn điên rồi, hắn không muốn làm bằng hữu của nàng, hắn không muốn chỉ làm bằng hữu của nàng.
Tại sao nàng vẫn coi hắn làm bằng hữu chứ?
Hắn thật không muốn cưỡng bách nàng cái gì, làm khó nàng chuyện gì.
Nhưng mà, lần này Bạch Lộ cũng không nhịn được nữa, hắn nắm chặt tay Lâm Quân Tử, miệng trầm giọng nói: “Ngươi chừng nào thì mới thông suốt, ngươi rốt cuộc còn muốn trì độn bao lâu a? Ta không chịu nổi rồi!”
Bạch Lộ bỗng dưng nhào tới trước mặt Lâm Quân Tử, mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt của nàng, nói từng chữ từng từng câu:
“Bây giờ nàng nghe cho kỹ lời ta nói, ta cho nàng biết, ta yêu nàng, ta không muốn chỉ làm bằng hữu với nàng, ta muốn làm người thân cận nhất với nàng, nàng hiểu không? Hiểu không?”
Lâm Quân Tử trong nháy mắt ngây ngô ngây ngẩn cả người, một đôi mắt hạnh đến không thể lớn hơn nữa.
Nàng bị kinh hãi rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng được nghe nam sinh tỏ tình a!
Cứ như vậy xảy ra bất ngờ mà xuất hiện?
Quá ngoài ý muốn!
Còn chưa kịp đợi nàng có bất kỳ phản ứng gì, Bạch Lộ chớp mắt đã cúi đầu, gắt gao hôn lên bờ môi của nàng.
Đây là hắn chuyện vẫn muốn làm!
Đứng trước mặt nàng, quang minh chính đại, đường đường chính chính nói cho nàng biết, hắn yêu nàng, hắn muốn hôn nàng, hắn muốn cưới nàng!
Bây giờ cuối cùng cũng làm được.
Đã lâu lắm rồi mới hạnh phúc cùng xúc động, trùng điệp bao bọc lấy trái tim nhẵn nhụi của Bạch Lộ
Bị nụ hôn của hắn hòa tan
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng đã lớn tiếng tuyên bố chân tình của mình trước người mình yêu, hắn rốt cục cũng không còn che giấu trái tim của mình nữa.
Hắn kịch động đến nhịp tim cũng có chút dị thường.
Bờ môi nhẹ nhàng tinh tế hôn lên cánh môi anh đào mềm mại, hương vị ngọt ngào nhàn nhạt kia, là mùi vị hắn đã từng quen thuộc, ngày đêm tưởng nhớ.
Chẳng qua là ánh mắt của nàng bởi vì kinh ngạc nên mở quá lớn, ảnh hưởng đến tình cảm lúc hôn.
Cho nên, Bạch Lộ nhẹ nhàng thì thầm một câu “Nha đầu ngốc, nhắm mắt lại.”
Những lời này ôn nhu như nước, mang theo thâm tình nồng đậm cùng với sự mê hoặc dịu dàng đáng yêu.
Nghe vào trong lỗ tai Lâm Quân Tử, oanh một tiếng, giống như biển cả gào thét.
Ý thức vẫn khiếp sợ đột nhiên tỉnh táo lại, toàn thân cũng giống như thẹn thùng run rẩy lên.
Nhưng mà, lại giống như bị người kia hạ cổ, sĩ lãng quên mất giãy giụa.
Môi của hắn mềm mại như vậy, cưng chiều như vậy.
Nhẹ nhàng hôn thậm chí như đang che chở bảo bối trong lòng bàn tay.
Phần tình yêu sâu đậm cùng thận trọng kia, làm cho Lâm Quân Tử hoàn toàn bỏ qua đề phòng cùng suy tư.
Nàng cảm thấy cả người như bị nụ hôn của hắn hòa tan.
Toàn thân cũng dập dờn theo sóng, chím trong sự ôn nhu ấm áp của hắn.
Đáng sợ nhất là, nàng lại nghe lời hắn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Thế giới trở nên xoay vòng hỗn độn, chỉ còn lại phần nhu tình cùng với thân thiết quá mức kia, bao vây họ thật chặt.
Bàn tay thon dài của Bạch Lộ, ôm chặt lấy tiểu nhân nhi trong lòng, vong tình hôn, hắn hận không thể đem nàng hòa vào cốt nhục của mình.
Thái độ nhu thuận khác thường của Lâm Quân Tử, càng khiến cho Bạch Lộ kích động không thôi, trong miệng lầm bầm nói:
“Gả cho ta đi! Có được không? Ta thật sự rất yêu rất yêu ngươi! Quân Tử, đáp ứng ta, gả cho ta!”
Lâm Quân Tử vẫn đắm chìm trong tình nồng ôn nhu bị câu “Gả cho ta!” kia bất chợt đánh thức.
Trời ạ, bọn họ đang làm cái gì?
Nàng sao có thể như vậy?
Bây giờ, nàng nhất định phải gả cho Cửu vương gia đó!
Vô luận tâm tư của hắn đối với nàng thế nào, vô luận là nàng có thức tỉnh hay không, lúc này, nàng đang liên lụy đến hắn!
Lâm Quân Tử chợt đẩy Bạch Lộ ra, hoảng loạn nói: “Không được, ta không thể liên lụy ngươi!”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
29 chương
7 chương
65 chương
5 chương
13 chương