Thái phu nhân lúc này lại vô cùng lo lắng. Ngay cả thứ nữ của mình ngày hôm sau cũng đã biết chuyện thì trong cung sao lại chẳng có động tĩnh gì? Chẳng lẽ Trần thái hậu thật sự ngay cả một chút quyền lợi cũng không có? Thậm chí gặp thân nhân duy nhất của mình cũng không được sao? Nếu thật là thế, bước này bà đi có phải là sai lầm rồi không? Thái phu nhân muốn đợi thêm vài ngày nữa, nếu vẫn không có tin tức gì thì sẽ nghĩ biện pháp khác. Tứ nha đầu trưởng thành đẹp như thế, hơn nữa có quan hệ với hoàng cung thì gả cho một vương gia làm sườn phi cũng được. Trấn Viễn hầu phủ tuy rằng không có danh vọng như trước kia nhưng Tứ nha đầu tốt xấu gì cũng là đích nữ của Hầu phủ, thân phận này cũng không phải thấp. Kết quả là đến ngày thứ ba người trong cung cuối cùng cũng tới. Hai thái giám trực tiếp đến phủ đưa Lý Tử Du tiến cung . Trong lòng Thái phu nhân liền thở phào nhẹ nhõm, dặn dò Lý Tử Du ở trong cung phải cẩn trọng rồi lại đưa cho hai thái giám một ít bạc. Còn các tỷ muội khác nhìn Lý Tử Du tiến cung với ánh mắt ghen tỵ. “Lý cô nương, lát nữa tiến cung người sẽ đến Từ Ninh Cung bái kiến Thái hậu Hiếu Văn trước rồi sau đó mới qua Trữ Tú cung bái kiến Thái hậu Hiếu An.” “Đa tạ công công chỉ điểm.” Thái hậu Hiếu Văn, Vương thái hậu vốn là hoàng hậu của tiên đế mà Thái hậu Hiếu An mới chính là dì nhỏ của nàng. Xem ra trong cung quả thật do Đông cung Thái hậu kia làm chủ. Từ trước đến nay, Từ Ninh Cung đều là nơi ở của hoàng thái hậu, vị Vương thái hậu này lại không nhường ai mà vào ở nơi đó còn để dì nàng ở tại một nơi khó ai thấy được như Trữ Tú cung. Nghĩ ngợi một lát cỗ kiệu liền ngừng. Lý Tử Du được chỉ dẫn đến trước cửa Từ Ninh cung. Thái giám vừa nói chuyện với nàng liền tiến lên thông báo một tiếng, sau đó lại có một cung nữ đi vào trong bẩm báo thái hậu. Một lát sau cung nữ kia liền ra ngoài nói lại: “Thái hậu nương nương đang dùng bữa sáng, các ngươi cứ chờ ở đây.” Canh trúng lúc này lại dùng bữa sáng, Lý Tử Du hiểu được vị Đông cung Thái hậu này đang muốn thị uy với nàng. Ai bảo dì nàng là mẹ đẻ hoàng thượng chứ. Nghiêm túc mà nói, bọn họ là ở phía đối đầu nhau. Ngay cả một tiểu bối như nàng cũng bị hại theo. Vị thái giám kia nhìn Lý Tử Du mang vẻ áy náy, nàng mỉm cười nhìn lại, chuyện này không phải một thái giám như hắn có thể giải quyết. Khi tiến cung Lý Tử Du đã lường trước mọi chuyện sẽ không thuận lợi. Không bắt nàng quỳ chờ đã là tốt rồi. “Nương nương thỉnh Lý Tứ cô nương vào yết kiến.” Cuối cùng cũng được nghe thấy câu này. Lý Tử Du đi theo cung nữ vào Từ Ninh cung. Trong phòng không có mùi đàn hương mà là mùi hoa rất dễ chịu, hình như là hương sen. “Tham kiến Thái hậu nương nương!” Lý Tử Du quỳ lạy một người đang ngồi trên cao.” “Đứng lên đi. Người đâu, ban thưởng ngồi.” Ngay lập tức có một người cầm một cái ghế lại đây, Lý Tử Du liền tạ ơn ngồi xuống. Cái giai cấp thống trị ác độc này, bao giờ mới được ngẩng đầu đây? “Ngẩng đầu lên!” Một tiếng nói uy nghiêm vang lên, “Quả nhiên đúng như Hiếu An muội muội nhắc đến, tướng mạo rất tốt.” Lời này mấy ngày nay Lý Tử Du cũng được nghe nhiều, chỉ là khẩu khí này thật khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Nhưng người ta là Thái hậu, còn là Thái hậu có thực quyền, Lý Tử Du chỉ có thể chịu đựng. “Nương nương khích lệ rồi. Nương nương mới chính là quốc sắc thiên hương.” Vị thái hậu nương nương này chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, không mặc áo choàng màu vàng tượng trưng thân phận mà lại mặc trang phục màu đỏ thẫm, đầu cắm trâm phượng, cả người thật hoa lệ. Chỉ là có hoa lệ thế nào thì năm tháng cũng chẳng buông tha ai, khóe mắt đã có nếp nhăn rồi. Khi bà ta còn trẻ mắt nhất định rất to nên già đi rồi mới không thể che giấu được bọng mắt. “Cái miệng nhỏ nhắn thế mà biết cách ăn nói hơn dì của ngươi nhiều. Ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, ai gia ở đây khó có một cô nương trẻ tuổi như thế này yết kiến nên vừa nhìn thấy ngươi thì nghĩ gì nói nấy.” Vương Thái hậu lại chuyển sang chuyện khác: “Nghe nói ngươi trước giờ đều ở nông thôn phải không?” “Thưa vâng.” “Ai, thật là khổ cho ngươi, nhưng về sau thì sẽ tốt thôi. Ai gia thấy Hiếu An muội muội nhất định chờ đến sốt ruột rồi, không nói nhiều với ngươi nữa. Vương ma ma, ngươi đưa Lý Tứ cô nương đi đến chỗ thái hậu Hiếu An đi.” “Nô tỳ tuân chỉ.” Vị vương ma ma này không nói chuyện thì có vẻ hòa ái chỉ là khi mở miệng nói ra thì lại khiến người ta thấy lạnh buốt, may mà suốt quãng đường đi bà ta cũng chẳng nói nhiều, hai thái giám ban đầu kia cũng đi theo. Ở cửa Trữ Tú cung, một cung nữ cứ nghểnh cổ dáo dác nhìn xung quanh, vừa thấy đám người Lý Tử Du liền bước lên trước nói: “Cuối cùng cũng tới rồi, nương nương chờ người đến sốt ruột.” Khi thấy Vương ma ma bên cạnh nàng ta ngay lập tức ngậm miệng lại, cung kính hành lễ với Vương ma ma. “Được rồi, được rồi, mau đưa Lý Tứ cô nương vào đi, tránh cho chủ tử ngươi lo lắng.”