Ngày hôm sau, sau khi biết tin tức thì Nhị cô phu nhân Viên Lý thị cũng tự mình tới cửa, nhị cô phu nhân gả vào Viên gia, bởi vì bà là con dâu trưởng nên khi nhị dượng Viên đại nhân đi nhậm chức tri phủ thì bà chỉ có thể ở lại hầu hạ cha mẹ chồng. Cũng may bà có trưởng tử Viên Phóng cùng đích trưởng nữ Viên Điệp Nhi ở bên cạnh. Nhị cô phu nhân nhớ tới lời bà bà nói: “Phu quân con mấy năm nay phải sống xa nhà, có muốn trở về cũng không được. Còn thân gia bên kia, Tứ chất nữ trở về lần này, con hãy trở lại nhà mẹ đẻ xây dựng mối quan hệ tốt với nó, như thế chỉ có lợi chứ không có hại!” Đúng vậy, trượng phu mình phải làm việc bên ngoài, tuy là cơ hội có nhiều nhưng cũng không cùng mình ở một chỗ, để nữ nhân khác hầu hạ lâu ngày thì tình cảm vợ chồng cũng phai nhạt. Tuy là nói hắn không phải hạng người sủng thiếp diệt thê nhưng vẫn làm cho người ta thực sự không thoải mái. Bà cũng không phải là không cầu qua người nhà mẹ đẻ nhưng sau lần náo động năm ấy thì địa vị Trấn Viễn hầu phủ đã không còn như trước kia, Nhiếp chính vương lại nắm giữ triều chính còn người nhà Vương thái hậu nữa, làm sao có chỗ cho Trấn Viễn hầu phủ nói chuyện? Mà tứ chất nữ này dù cho thế nào thì cũng là biểu tỷ ruột của Hoàng thượng, là nữ nhi bên ngoại của mẹ đẻ Hoàng thượng. Dẫu cho thế nào thì cũng phải nể mặt mẹ đẻ Hoàng thượng chứ? Cho nên hôm nay bà đến, trước là thỉnh an mẹ cả, sau đó lại đưa thêm chút quà do trượng phu bên ngoài gửi về. Mẹ đẻ nhị cô phu nhân đã mất nên bà đều mang đến đây. “Mẫu thân, hôm nay con sang đây là vì nghe nói tứ chất nữ đã trở về, nhiều năm qua không gặp mặt không biết hôm nay có thể gặp lại nàng được không?” Thái phu nhân Kim thị nói: “Con là trưởng bối của nàng, có gì mà được hay không được. Khưu mẫu, đi gọi Tứ cô nương tới đây!” Thứ nữ này đối với mình vẫn coi như hiếu kính, mặc dù có chút tâm tư riêng nhưng đại thể vẫn không tổn hại gì. Nếu nó đã muốn gặp Tứ nha đầu thì để cho nó gặp. Qua thời gian uống một chén trà, Lý Tử Du được đưa đến Hỉ Nhạc đường. Nhị cô vừa nhìn thấy Lý Tử Du liền tiến tới kéo tay Lý Tử Du nói: “Tứ chất nữ của ta đây mà. Quả nhiên xinh đẹp, khó trách mẫu thân vẫn hay nhắc tới, chỉ liếc mắt một cái mà ta đã yêu thích rồi.” Để nhị cô nói khoa trương một tràng, Thái phu nhân mới nói với Lý Tử Du: “Đây là nhị cô của con.” Thì ra là nhị cô. Lý Tử Du hành lễ với nhị cô phu nhân liền bị ngăn lại: “Không cần đa lễ vậy đâu. Nhị cô vội vàng tới đây nên cũng không mang theo gì tốt cả, chỉ có khối ngọc dương chi này được mua từ Tây phiên, chất nữ nhi con hãy cầm lấy, đừng ghét bỏ nhé.” “Đồ tốt như vậy, chất nữ nhi sao dám lấy được?” Khối ngọc này quả thật là ngọc tốt, chất ngọc trong suốt, sáng bóng, khẳng định rất xa xỉ. “Đây là tâm ý của nhị cô con, Tứ nha đầu cứ cầm lấy, cũng chẳng phải người ngoài.” “Đúng đúng, đều là người một nhà cả. Chất nữ nhi con phải cầm, nếu không cô cô ta sẽ cho rằng con xem ta chướng mắt đấy.” Đã nói đến nước này, Lý Tử Du không cầm không được. “Đa tạ cô cô.” “Điệp nhi biểu muội của con hình như sinh cùng năm với con đấy. Nó ở nhà cũng không có bạn, Tử Du nếu có rảnh thì phải đến quý phủ của của chúng ta ở lại vài ngày, Điệp nhi nhất định sẽ rất vui vẻ.” Nhị cô phu nhân nói tiếp. “Như vậy cũng tốt. Chờ tứ nha đầu ổn định mọi thứ thì sẽ cho tỷ muội chúng nó đi tới quý phủ của con, nếu không bọn chúng lại nói lão thái bà ta mỗi ngày nều bắt nạt chúng nó.” Thái phu nhân cười nói. “Đa tạ mẫu thân!” Nhị cô phu nhân cũng cười nói, trong lòng lại nghĩ lần đầu tiên gặp mặt cũng không thể nhiều lời, cứ chậm rãi mà lôi kéo quan hệ rồi nói bóng gió chuyện của mình là được, vì thế cho nên bà chỉ nói chuyện với lão thái một lát rồi trở về Viên phủ, không ở lại dùng cơm.