“Ma ma, gì mà lo lắng hay không lo lắng chứ. Nương nương đã lâu không gặp Tứ cô nương nên trong lòng có chút kích động. Ma ma đừng thấy phiền lòng nhé.” Lý Tử Du đi vào trong, Vương ma ma cũng theo sau, xem ra là muốn giám thị đây. Chẳng lẽ lại sợ dì cháu nàng bàn tính gì sao? Bọn họ không biết là càng bị bức bách thì càng dễ phản kháng hơn sao? “Tiểu Ngư nhi, thật là con sao?” Một nữ tử chỉ hơn hai mươi tuổi, mặc trang phục nhẹ nhàng bước đến. Tiểu Ngư nhi, cái tên này đã nhiều năm rồi chẳng có ai gọi. Chỉ có cha mẹ, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, các cậu và cuối cũng là muội muội duy nhất của mẫu thân nàng gọi nàng như vậy mà thôi. “Dì nhỏ, là người thật sao?” Lý Tử Du nghẹn ngào. “Là ta đây, tiểu Ngư nhi, con đã chịu khổ rồi!” “Thái hậu nương nương, đây là trong cung, thỉnh ngài chú ý cung quy!” Vương ma ma bên cạnh lạnh giọng nói. “Lý Tứ cô nương, người mau thỉnh an Thái hậu nương nương đi.” Lý Tử Du cảm giác được thân thể cứng đờ của dì nhỏ, nàng ngầm dùng sức ôm lấy dì nhỏ. Tách ra một chút rồi hành lễ với dì nhỏ là được. “Bái kiến Thái hậu nương nương!” “Miễn lễ, đứng lên đi!” Thái hậu Hiếu An nhịn xuống tâm tình kích động trong lòng, thực hiện lễ quân thần với Lý Tử Du. Có một Vương ma ma đứng kế bên thật khó mà tâm sự. Hai người chỉ có thể kiếm một chút chuyện nhỏ nhặt mà nói. Lý Tử Du đột nhiên cất lời: “Nương nương, vừa rồi khi tiến cung, thần nữ đã thấy một chuyện rất thú vị.” “Hử? Chuyện gì mà thú vị vậy?” Thái hậu Hiếu An thấy ánh mắt của Lý Tử Du liền hưởng ứng tiếp lời. “Là thế này ạ. Lúc nãy thần nữ đi qua hồ Kim Thủy thì thấy một nội thị cầm roi hướng vào trong nước mà mắng. Ngài nói xem có buồn cười hay không? Hơn nữa kì lạ hơn là những người bên cạnh chẳng ai khuyên can cả, thật không biết nội thị kia với nước có thù oán gì mà lại trút giận như thế.” Vương ma ma nghe xong lời của Lý Tử Du thì sắc mặt liền trở nên khó coi, nhịn được một lúc thì hướng về phía hai người mà nói: “Nô tỳ cũng đã đưa được Lý Tứ cô nương đến chỗ nương nương rồi, vậy nô tỳ xin phép cáo từ.” Thái hậu Hiếu An nghe vậy liền nói: “Vương ma ma đi thong thả.” Chờ Vương ma ma đi rồi hai dì cháu mới có thể tận tình ôm nhau khóc. “Dì đâu có ngờ được lại phải vĩnh biệt tỷ tỷ thế này, tỷ phu cũng theo người mà đi, con chắc đã khổ sở nhiều.” “Dì, con không khổ mà. Dì ở trong cung mới là chịu khổ.” Một nữ hài tử phải mang thân phận như thế này, có ai thấu hiểu được khổ sở của người chứ. Thái hậu Hiếu An trong lòng thầm cảm thán, đây là lần đầu tiên có người ai ủi nàng như vậy. Mọi người đều cảm thấy nàng may mắn, trở thành mẹ đẻ Hoàng thượng, trở thành Thái hậu được người khác hâm mộ nhưng nỗi khổ của nàng mấy ai có thể thấu hiểu được? Hiện tại số phận của nàng cũng chỉ như miếng băng mỏng, nàng có thể không lo đến tính mạng của mình nhưng nếu nàng có mệnh hệ gì thì về sau Hoàng nhi phải làm sao đây? Cả đời trở thành con rối của người khác sao? Hay là mạng sống cũng chẳng thể kéo dài, mau chóng bị phế bỏ? Vậy mà cháu gái bên ngoại này của nàng lại có thể hiểu được, xem ra mấy năm nay cũng chịu không ít khó khăn. Nghĩ đến đây Thái hậu Hiếu An lại nhớ đến Trấn Viễn Hầu phủ, năm đó Trần gia gặp chuyện không may, nàng đã thỉnh Trấn Viễn hầu phủ hỗ trợ thế nhưng không những nàng bị trực tiếp cự tuyệt ở ngoài cửa mà lão thái bà kia còn bắt tỷ phu hưu tỷ tỷ! Bọn họ trở mặt như thế nhưng cũng may là tỷ phu si tình. Nhưng mà dẫu có si tình thì sao chứ? Chẳng phải cũng chẳng thể đảm bảo tính mạng của tỷ tỷ và tỷ phu sao? Bây giờ tiểu Ngư nhi đã trở lại rồi, đám người đó còn không phải là nhìn thấy mối quan hệ dì cháu nàng mà lợi dụng đó sao? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như thế! “Tiểu Ngư nhi, khi con trở về, lão thái bà kia đối xử với con thế nào?” Cũng chẳng trách được Thái hậu Hiếu An gọi Kim thị như thế. Kim thị này quả thật là làm khó tỷ tỷ nàng quá nhiều, khinh thường tỷ tỷ nàng khiến nàng ấy khi về nhà mẹ đẻ phải khóc cạn nước mắt. Thái hậu Hiếu An tuy năm ấy còn nhỏ nhưng cũng thấy được rất rõ ràng. Lý Tử Du thấy dì nhỏ mình gọi tổ mẫu như thế mà trong lòng thầm than, tổ mẫu quả thật không được lòng dì nhỏ. “Cũng tốt ạ.” Có một số chuyện nàng không muốn nói với dì nhỏ. Dì hiện tại còn chẳng thể làm chủ số mệnh của mình, nàng không muốn khiến dì thêm phiền toái. “Ai, nha đầu con thật là, không cần nói thì ta cũng biết. Tuy là ta không có quyền lực nhưng khả năng thay con làm chủ vẫn có. Lão thái bà kia đối xử không tốt với con, con hãy tiến cung nói với ta. Dì nhỏ nhất định không để bà ta như ý.” “Con hiểu tâm ý của dì mà. Người cứ yên tâm, con sống rất tốt. Không sao đâu ạ.” Thái hậu Hiếu An biết là cháu gái đang đau lòng cho nàng cho nên mới không kể chuyện sau khi trở về Hầu phủ để tránh cho nàng phiền lòng.