Mộc Lan Và Nhược Thụ
Chương 1
Phần 1
Chào mọi người, tôi là một cô gái đã bắt kịp xu hướng xuyên không một cách vẻ vang, nhưng hơi đen là nơi tôi xuyên tới không giống mọi người cho lắm, bản thân tôi cũng nhận ra điều ấy rồi, sự thật là tôi đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Đã là tiểu thuyết, đầu tiên phải có bối cảnh câu chuyện thật hùng hậu, cho nên ở đây có tới sáu loại giới tính.
Tôi cúi đầu ôm mặt đứng trong vườn hoa, lặng lẽ rơi những giọt nước mắt dài như sợi mì, tôi có hai người cha, và cả hai đều là Beta…
Tiếp theo là phải có nhân vật chính —-
“Bộp”
Chợt, tôi cảm thấy vai mình nặng trĩu, tôi quay đầu lại nhìn, ôi, mắt tôi…mắt của tôi! Cái tên mặt mũi bình thường nhưng cả người viết đầy chữ “tui là thánh mẫu tới bắt nạt tui đi”, trên đầu lại có cái vòng vàng chóe này là ai, chắc chắn là nhân vật chính rồi!
Tại sao! Tại sao chứ ông trời ơi! Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy, tại sao tôi lại không phải là nhân vật chính!
Tôi quỳ gối gào thét.
“Cậu…Cậu không sao chứ?” Thiên sứ bé nhỏ ngượng ngùng cười một cái, nụ cười này tôi quen lắm, nó là kỹ năng “sen trắng chuộc nụ cười” xếp No.1 trong bảng xếp hạng các kỹ năng Tom Sue* thường sử dụng. Tôi hiểu, tôi hiểu mà, nếu nhân vật chính cậu đã tới đây rồi thì đừng trách tôi đấy nhé!
*Tom Sue: giống như Mary Sue nhưng dùng để nói về nhân vật nam.
Mặt tôi vặn vẹo xông về phía cậu bé thiên sứ ấy, dáng vẻ như con sói xám muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ: “Nào nào nào ~ bé cưng đang buồn lắm, phải hôn một cái mới đứng dậy được.”
Thiên sứ bé nhỏ: Của nợ gì thế.
Tôi cúi đầu nhìn dáng vẻ lưng hùm vai gấu của mình, lại nhìn nhân vật chính đang bị tôi siết trong lòng đến nỗi sắp ngạt thở, tôi hoảng loạn nói: “Ối giời, tôi thật sự không cố ý đâu! Nhĩ Khang! Nhĩ Khang! Tử Vy? Cậu nhìn thấy gì không?” Tôi học theo Tiểu Mã Ca* lay vai nhân vật chính túi bụi, thấy cậu ta dần dần tỉnh táo tôi mới bình tĩnh lại.
*Tiểu Mã Ca: một nhân vật trong bộ phim Bản sắc anh hùng, do diễn viên Châu Nhuận Phát thủ vai.
Tên nhóc này chạy không thoát khỏi vai chủ thụ rồi, hơn nữa chắc chắc cậu ta còn là một Omega rất mạnh! Dựa theo kinh nghiệm xem đam mỹ nhiều năm của tôi, thế giới ABO này có đến 90% là NP, tôi nhất định phải ôm chặt đùi chủ thụ mới được!
“Sao cậu yếu đuối thế hả?” Tôi nhìn sắc mặt nhân vật chính đã tái xanh: “Sau này tôi bảo kê cho cậu! Ông đây bảo vệ cậu là được!”
Tôi rất đàn ông vỗ vai nhân vật chính, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu ta, tôi lại vội vàng nháy mắt: “Hê hê, tôi là Lâm Phong.”
Thiên sứ bé nhỏ hình như không thèm để ý đến tôi bèn liếc sang chỗ khác, nhưng rồi lát sau cậu ta lại nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của tôi nên bèn quay lại: “Ừm, tôi là Lâm Lam.”
Đã là “đàn ông”, một lời nói ra thì không thể xoay chuyển được. Nếu đã hứa sẽ bảo vệ Lâm Lam thì tôi nhất định nói được làm được.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên đang cố làm màu trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút ngay! Tao không cần biết mày là ai! Cho dù mày là chủ công tao cũng không thèm quan tâm! Mày dám động vào Lâm Lam thử xem!”
Tên cố làm màu nào đó: Của nợ gì đây.
Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay đang run rẩy siết chặt lấy một góc áo của mình, nói đầy vẻ an ủi: “Đừng sợ.”
Cái tên đằng trước nhìn thấy dáng vẻ thỏ con non nớt của Lâm Lam thì hai mắt lập tức sáng như đèn pha ô tô, nó vươn tay ra định sờ soạng.
Tôi lập tức ngoạm vào tay nó, sau đó đánh cho nó một trận tơi bời khói lửa. Nhìn thằng ngốc ấy nằm sõng soài dưới đất, tôi khinh thường nói: “Yêu sớm là không đúng, hạt đậu như mày mà cũng đòi chạm vào Lâm Lam à, cả đời này đừng mơ!”
Tôi sờ lên gương mặt hơi sưng phù của mình, lại dùng bàn tay không bị thương vỗ nhẹ lên người Lâm Lam đang run rẩy sau lưng: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu, không ai dám có ý đồ gì với cậu đâu, chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu cả đời.”
Do sự làm màu quá đáng vào buổi sáng của tôi, buổi chiều tôi đã bị phạt roi. Cảm nhận roi da quất lên người, tôi ôm Lâm Lam vào lòng, giọng nói càng nhỏ nhẹ: “Đừng sợ, tôi không đau chút nào, sau này, nếu tên nào cậu không thích làm phiền cậu, cậu chỉ cần gọi tên tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Nhưng không quá hai ngày sau tôi đã hối hận.
Lâm Lam lúc nào cũng bị bắt nạt, thế là tôi quyết định quỳ cả ngày tại sảnh lớn để được phép ở cùng phòng với Lâm Lam.
Nhìn Lâm Lam bôi thuốc vào đầu gối cho mình, tôi cười ngốc nghếch nói: “Hê hê, cậu xem, tôi ở cùng cậu thế này sẽ không sợ cậu bị bắt nạt nữa, tôi sẽ luôn ở bên cậu.”
Tôi cứ mải tán dương trí tuệ của mình nên không để ý tới khóe miệng Lâm Lam đang giật giật.
Cứ thế, tôi đã bảo vệ Lâm Lam được chín năm, năm mười ba tuổi tôi và Lâm Lam cãi nhau một trận. Lâm Lam vẫn có dáng vẻ non nớt khiến người ta muốn bắt nạt đó, cậu ta giương ánh mắt long lanh của mình lên, vừa khóc vừa nói với tôi: “Lâm Phong, cậu đừng có đi theo tôi nữa, cậu phiền lắm cậu biết không hả?”
Tôi không biết làm gì để an ủi cậu ta, chỉ có thể dùng bàn tay lau nước mắt cho Lâm Lam thấp hơn tôi cả cái đầu: “Có phải cậu thấy tôi ở gần cậu quá không? Thế sau này tôi cách xa cậu một chút nhé?”
Cậu ta lại càng khóc to hơn.
“Vậy…vậy tôi phải làm gì?” Tôi lắp bắp nói.
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Cậu đừng đi theo tôi nữa.”
Tôi gấp rồi: “Không được!”
Tôi cũng không thèm quan tâm xem cậu ta có khóc hay không, khóc đến mức chân tôi gấp muốn nhảy cả lên rồi! Chuyện gì thế này?!
“Cậu, Lâm Lam, cậu đừng làm khó tôi nữa, tôi…ngoại trừ việc rời xa cậu ra, việc gì tôi cũng theo cậu hết, có phải cậu có chuyện gì bận tâm không?” Bảy năm ngứa ngáy cũng khó ra đời thế ư?
Tôi lẳng lặng nhìn Lâm Lam khóc càng to hơn rồi quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi đó, tôi tới gặp gia chủ một chuyến, lúc ấy mới biết được nguyên nhân. Chính phủ bất ổn nên gia chủ quyết định chờ Lâm Lam đủ mười bốn tuổi sẽ cho cậu ta tham gia quân đội.
Trời ạ! Gia chủ, ông điên rồi, não ông có nếp nhăn không hả? Đó là chủ thụ đấy, ông muốn chết ư?! Ông chờ xem ngày sau chủ công xử ông như thế nào!
Tôi không thèm để ý đến sắc mặt đen ngòm của gia chủ, xách theo cái nệm làm tổ ở sảnh lớn ba ngày liền, không ăn không uống, cuối cùng gia chủ cũng thỏa hiệp cho tôi được đi thay Lâm Lam.
Hỏi tại sao tôi lại không để chủ thụ tình cờ gặp chủ công ư? Tình cờ cmn ấy! Cả lũ đã là sâu bọ rồi, hơn nữa tôi còn tên là Mộc Lan! Mộc Lan hiểu không?
Gia chủ tức giận triệu tập toàn bộ người trong Lâm gia tới để tuyên bố tôi sẽ là người thay thế Lâm Lam, nhưng gần như tất cả mọi người đều phản đối việc đó. Lúc ấy tôi đang nhìn chằm chằm vào gia chủ nên không phát hiện ra Lâm Lam không hề giơ tay.
“Gia chủ, tôi quyết định rồi, tôi sẽ làm phẫu cắt bỏ tuyến thể! Từ nay về sau không làm Omega nữa!”
Tôi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Lâm Lam, sao vậy?
Tuy rằng tôi còn nhỏ, pheromone* còn chưa hoạt động mạnh, nhưng tôi không có kỹ năng đặc biệt để khống chế thời kỳ phát tình, vậy nên tôi kiên quyết làm phẫu thuật cắt bỏ nó. Toàn bộ quá trình không tiêm thuốc gây tê nên tôi phải nghiến răng chịu đau: Sau này, sau này chủ thụ nhất định sẽ đối xử tốt với tôi! Thật ra…cho dù Lâm Lam có phải chủ thụ hay không, điều đó cũng không còn quan trọng nữa, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy! Đã chín năm rồi, một đời cũng chẳng có gì to tát!
*Pheromone: là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, trong thể loại văn ABO, chỉ có Alpha và Omega mới có sự hấp dẫn lẫn nhau nhờ vào pheromone tiết qua tuyến thể, Beta không bị ảnh hưởng bởi chất này.
Sau khi làm phẫu thuật xong, tôi cũng chẳng thèm quan tâm xem nó đã kết vảy hay chưa, run rẩy chạy tới vườn hoa tìm Lâm Lam đang đứng khóc ở đó, tôi đập vai cậu ta một cái: “Khóc cái gì, cậu không cần đi nữa, sang năm tôi đi thay cậu, năm nay tôi còn được theo đuôi cậu không?”
Cậu ta nghẹn ngào gật đầu.
“Tôi nói rồi mà, không sao đâu, cậu xem tôi lưng hùm vai gấu thế này, người khác không biết tôi là Omega đâu, cắt thì cũng cắt rồi. Cậu đừng buồn nữa, nhé?”
Cậu ta vẫn cứ nghẹn ngào, tôi đành gãi đầu: “Này, có cần tôi thơm một cái cậu mới hết khóc không hả?”
Dưới ánh mắt sững sờ của tôi, Lâm Lam gật gầu, cậu ta nhón chân lên thơm vào môi tôi.
Mặt WTF.jpg
Sau khi ôm mặt la hét trong lòng một lúc, tôi bình tĩnh lại, đây chỉ là cái hôn giữa những người “bạn gái thân thiết” mà thôi, đúng vậy, cuối cùng thế giới này không chỉ có đồng tính luyến mà còn có cả vô tính luyến rồi! Chắc chắn chỉ là đùa thôi!
“Ừm…” Tôi vuốt nhẹ sống mũi: “Những năm tôi không có ở đây, nếu cậu có chuyện gì thì dùng máy truyền tin liên lạc với tôi. Cho dù ở đâu tôi cũng sẽ tìm về, tin tôi đi, đừng để bị bắt nạt nữa.”
Nói xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt Lâm Lam hiện lên nét dứt khoát, rồi lại như do dự về một điều gì đó, cậu ta nói: “Lâm Phong, tôi quyết định rồi, tôi sẽ theo nghiệp kinh doanh!”
Tôi cười đầy vẻ hào sảng: “Được thôi, sau này tôi là tướng quân, cậu là tổng giám đốc, hai chúng ta quan thương cấu kết!”
Chợt, tôi ngừng lại một lát: “Cậu không muốn làm gia chủ sao?”
Cậu ta nói vài câu gì đó rất mơ hồ rồi lắc đầu.
“Không muốn thì tốt, tôi còn nghĩ nếu cậu muốn làm gia chủ thì sao tôi có thể yên tâm vào quân đội được. Lỡ như lúc cậu cần mà tôi lại không có mặt thì gay.”
Lâm Lam nghe xong, một tia sáng mờ ám vụt qua đáy mắt cậu ta.
“Đúng rồi, nếu cậu có thích ai thì cứ chủ động tấn công, tôi sẽ bắt người đó phải thích cậu, nếu có con thì cho tôi làm mẹ nuôi nhé!”
“Ha ha, nếu cậu thực sự muốn thế, để cậu làm mẹ ruột luôn cũng được.” Nét mặt Lâm Lam dịu dàng lạ thường.
_______________
Một năm trôi qua rất nhanh, trước khi đi tôi ôm chặt lấy Lâm Lam, nói: “Nhớ lấy, đừng sợ, có tôi rồi.”
Lâm Lam hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra năm ngoái tôi mới biết cậu là Omega.”
Nghe xong, chân tay tôi cứng đờ, tôi chật vật trèo lên khoang thuyền.
Tham gia quân đội cũng cần trải qua sự sàng lọc, những điều đó đối với một Omega là tôi mà nói có hơi hà khắc.
Tôi rất béo, ngoại trừ có sức mạnh ra thì giá trị nhạy bén quả thật là bằng 0. Tôi gần như đã phải liều mạng mới có thể kéo giá trị nhạy bén từ E lên C ngay sát thời gian đào thải, đạt được yêu cầu tối thiểu để tham gia quân đội, sau đó lại dùng gần hai tháng để nâng giá trị ấy lên mức A. Véo cái bụng đã teo tóp đi nhiều và có một vài vết sẹo lồi của mình, lòng tôi ngập tràn cảm giác hi vọng, tôi nhất định sẽ trở thành đại tướng quân tiêu diệt trùng tộc bảo vệ Lâm Lan!
Đêm trước ngày ra trận, tôi và Lâm Lam nói chuyện rất lâu: “Lam Lam~ Tôi kể cho cậu nghe nhớ, ở quân đội chúng tôi có một anh chàng Beta rất đáng yêu! Tôi muốn theo đuổi anh ấy!”
Lâm Lam hơi lo âu nói: “Anh ta sẽ chấp nhận giới tính của cậu chứ?”
Mặt tôi cứng đờ, tôi mấp máy môi không nói nên lời, một lát sau mới hỏi: “Thế cậu thì sao?”
Cậu ta không trả lời.
Cậu ta không trả lời.
Tại sao?
Dựa vào cái gì?
Không phải là vì cậu sao?
Không lâu sau đó, cậu ta mới khàn giọng trả lời tôi: “Tôi sẽ.”
Lừa đảo.
“Thế cậu…cậu…thôi bỏ đi, tối rồi, bye bye.” Tôi cúp điện thoại.
Ngày thứ hai sau khi tham gia chém giết trùng tộc, tôi tình cờ được diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân tôi cứu lại chính là anh chàng Beta đáng yêu kia.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh ta cám ơn tôi, tôi nhân cơ hội đó tỏ tình với anh ta. Mặt anh ta đanh lại, dùng một giọng nói hơi cứng nhắc trả lời tôi: “Xin…xin lỗi em, tôi không thể chấp nhận em được.” Thính giác của tôi có độ nhạy cảm rất cao, tôi nghe thấy anh ta lầm bầm ở đằng xa: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đồ quái vật không có giới tính.”
Không phải! Tôi không phải!
Tôi rất muốn phản bác, nhưng tôi biết anh ta nói đúng.
Buổi tối hôm đó, lòng tôi đầy buồn bực nên bèn gọi cho Lâm Lam một cú điện thoại. Chúng tôi cứ tán gẫu như thế cho đến khi tôi cảm thấy hơi buồn ngủ. Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy cậu ta hỏi tôi “Ngủ chưa?”, rồi sau đó là tiếng đẩy cửa vào, một giọng nữ đầy vẻ thô lỗ vang lên: “Boss, ngài đã quyết định hủy diệt Lâm gia chưa? Chúng ta chỉ cần để đồ quái vật không có giới tính kia chết trên chiến trường là được mà, dù sao cô ta cũng …”
Trong khoảnh khắc, toàn bộ cảm giác buồn ngủ của tôi tan biến.
Đúng, không sai, cô nói đúng, các người nói đúng, tôi chính là con quái vật không có giới tính.
Thì ra tất cả đều là giả, cuộc gặp gỡ ban đầu, những lần bảo vệ sau đó, còn cả sự đi thay này nữa, thì ra là vậy, nhớ lại những lúc kì lạ của Lâm Lam, tôi hiểu ra rồi. Nhưng mà…lỡ như là hiểu lầm thì sao? Lòng tôi vẫn còn ôm một tia hi vọng.
Một tháng sau đó, Lâm gia bị người ta hủy diệt, còn tôi thì suýt nữa đã mất mạng trong một lần làm nhiệm vụ, tôi nghĩ, hình như tôi đã biết được chân tướng rồi. Phải nhờ vào máy thở oxy tôi mới mò ra được điện thoại của mình, tôi phát hiện có một tin nhắn mới được gửi đến, mở ra thì là một đoạn video.
“Lâm Phong sẽ thay thế Lâm Lam, ai có ý kiến gì không?” Ngoại trừ Lâm Lam, tất cả mọi người trong Lâm gia đều giơ tay.
Cảnh tượng vụt chuyển.
“Lâm Lam, cậu chắc chứ?” Đây là giọng của gia chủ.
“Tôi không hề ép cô ấy.” Ép ai? Chắc là tôi rồi.
Giọng Lâm Lam như một cây đinh găm vào trái tim tôi.
Đúng rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã chỉ có một mình tôi là kẻ ngốc, cậu không sai, là tôi đáng bị coi thường.
Trong cơn choáng váng, trước mặt tôi chỉ còn lại một màu đen tối.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
108 chương
128 chương
87 chương
108 chương