Phi Thường Hoàn Mỹ
Chương 47
Tiếng khóc thê lương làm mọi người không đành lòng, từng câu “Hài tử của ta” cắt đứt câu hỏi của mọi người, cũng cắt đứt tâm tư của mọi người.
Thời điểm Hoa lương viện chậm rãi tỉnh dậy thì nghe Hoàng thượng thẩm vấn, nàng nhớ lại, về pháo hoa, nhớ tiếng thét chói tai, nhớ chuyện mình rơi xuống nước, nghĩ đến chuyện hẳn là hài tử của nàng bị mất rồi. Nàng căm hận quát lên “Là Tích tiệp dư, Tích tiệp dư đẩy ta!”
Mọi người ngạc nhiên, Thích Bạch ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt trở nên sắc bén ngay lập tức. Hoa lương viện không nhìn thấy được, thân mình nàng suy yếu, chỉ có thể nằm trên giường, không có khí lực xuống giường, chỉ có thể quát lên “Hoàng thượng, cầu ngài làm chủ cho thần thiếp cùng hài tử của ngài! Là Tích tiệp dư đẩy thần thiếp, nàng đẩy thần thiếp xuống.” Hét lên vài câu, sức lực không chịu nổi, lại muốn ngất tiếp.
Thích Bạch nhìn người phía dưới bưng thuốc lên liền nói với cung nữ bên cạnh Hoa lương viện “Đỡ chủ tử ngươi dậy uống thuốc.” Cung nữ đó vội vàng nâng chủ tử dậy hầu hạ. Tiểu Thịnh Tử nhanh chóng bưng thuốc của Tích tiệp dư đưa cho Niệm Hạ, Thích Bạch đứng một bên nhìn Niệm Hạ cẩn thận nâng Quý U, giúp nàng uống thuốc, ánh mắt u ám.
Hoa lương viện uống thuốc xong, trên người cảm thấy ấm áp, có chút khí lực. Mà Quý U vẫn không tỉnh, Quý U lâm vào giữa những giấc mộng, ký ức ở kiếp thứ nhất dũng mãnh tràn về trong đầu, nàng cùng nữ nhân kia lái xe, đồng quy vu tận, phịch một tiếng rơi vào trong nước, nước mạnh mẽ tràn vào phổi, loại cảm giác hít thở không thông miệng mũi đều bị bao phủ, không thể làm được gì, rõ ràng nàng muốn chết nhưng lại không kiềm chế được, giãy dụa, liều mạng muốn hít một hơi, nhưng tất cả đều là nước. Nàng không ngừng giãy dụa, ý thức dần dần mơ hồ, loại cảm giác đó, mỗi lần nghĩ lại, nàng đều thấy đau.
Quý U từ từ nhắm hai mắt, lại gắt gao cau mày, nước mắt theo khóe mắt không ngừng tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt, thân mình khẽ run. Niệm Hạ nhìn thấy như vậy, đau lòng thay chủ tử, hô lên “Chủ tử… Chủ tử… Ngài mau tỉnh lại đi.”
Thích Bạch nghe được âm thanh nức nở của Quý U, vội vàng đi tới, Niệm Hạ thấy vậy thì rời đi, Thích Bạch ngồi xuống bên cạnh Quý U, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng dỗ dành, tựa hồ như sợ lớn tiếng sẽ dọa nàng “Đừng sợ, tỉnh dậy là sẽ không sao nữa hết, U U, nghe lời.”
Nước mắt của Quý U vẫn không ngừng, Thích Bạch đau lòng, không biết phải làm gì mới tốt, rõ ràng trước yến hội nàng vẫn là một bảo bối sáng rực rỡ, bất quá sau mấy canh giờ, U U của hắn lại y phục hỗn độn, Thích Bạch để Niệm Hạ dâng khăn ướt, hắn chậm rãi cầm khăn lau sạch nước mắt cho nàng, lau luôn lớp trang điểm nhẹ, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nếu không có nhiều phi tần ở đây như vậy, Thích Bạch thật muốn ôm nàng, hôn nàng, làm cho nàng tỉnh dậy, làm cho nàng đừng khóc nữa.
Hoa lương viện không cam lòng, Hoàng thượng vẫn quan tâm đến Tích tiệp dư, nói với Hoàng thượng “Hoàng thượng, thần thiếp đang cùng Tích tiệp dư xem pháo hoa, pháo hoa đột nhiên bay tới phía chúng ta, thần thiếp đang muốn chạy thì cảm giác được va chạm mãnh liệt ở phía sau, thần thiếp liền bị rơi vào trong nước. Con của chúng ta mới…” Hài tử của nàng đã không còn, Tích tiệp dư đừng hòng dễ chịu!
Thích Bạch nghe đến đó, mặt không biểu tình nhìn Hoa lương viện nói “Ngươi nói Tích tiệp dư đẩy ngươi? Ngươi có thấy nàng đẩy ngươi sao? Nàng đẩy ngươi xong nàng cũng nhảy xuống hồ sen sao? Nàng hại ngươi xong nàng không muốn sống nữa sao?”
Hoa lương viện quả thực không thể tin vào tai nàng, người bị mất đứa nhỏ là nàng, người bị thương nặng nhất là nàng, Hoàng thượng thế nhưng lại thay Tích tiệp dư nói chuyện!
“Người cách thần thiếp gần nhất là nàng, trừ bỏ nàng thì còn có thể là ai! Nàng muốn nhảy vào hồ sen là bởi vì muốn rửa sạch hiềm nghi! Thần thiếp biết thần thiếp không thể so với vị trí của Tích tiệp dư trong lòng Hoàng thượng, nhưng thần thiếp có hài tử, Hoàng thượng, đó cũng là hài tử của ngài!” Hoa lương viện không cam tâm, nàng thì mất đứa nhỏ nhưng Hoàng thượng vẫn còn có thể sủng ái Tích tiệp dư.
“Đủ rồi, bản cung cũng cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy. Ngươi cũng thấy rồi đó, hiện tại Tích tiệp dư vẫn còn hôn mê bất tỉnh, kinh hách quá độ, chẳng lẽ ngươi hoài nghi nàng mua chuộc thái y sao? Mọi chuyện đến tột cùng là như thế nào, bây giờ vẫn còn quá sớm để kết luận.” Hoàng hậu mắng Hoa lương viện, rõ ràng là Hoàng thượng không tin Tích tiệp dư làm ra chuyện này, hơn nữa Tích tiệp dư vẫn còn nằm trên giường chưa tỉnh, vậy mà Hoa lương viện dám ép buộc Hoàng thượng, quả thực là nàng ta bị điên rồi. Hoàng hậu sẽ làm theo ý tứ của Hoàng thượng, tận lực đem khả năng nàng bị phạt giảm xuống mức thấp nhất.
Các phi tần còn đang quỳ dưới đất, trong lòng cảm thấy căm hận muốn chết, Hoa lương viện cắn chặt Tích tiệp dư không chịu buông là đúng rồi, nhưng mà ngươi phải nói là ngươi thấy nàng đẩy ngươi có được hay không! Ngươi chọc Hoàng thượng phiền chán, vậy thì câm miệng đi, việc quan trọng trước mắt là chúng ta phải được đứng lên đã.
Rốt cuộc Quý U cũng chậm rãi mở mắt, bởi vì khóc nhiều, đột nhiên thấy ánh sáng làm cho nàng không thích ứng kịp, Thích Bạch nhanh chóng lấy tay che mắt nàng lại, thủ thỉ “Đợi lát nữa hãy mở mắt.”
Quý U nghe thanh âm của Thích Bạch, nước mắt lại thi nhau rơi xuống, Thích Bạch vội vàng nâng nàng dậy, dỗ dành “Không được khóc, nàng khóc muốn hỏng mắt luôn rồi. Không sao nữa rồi, mọi việc ổn hết rồi.” Quý U ôm eo Thích Bạch thật chặt, vùi mặt vào ngực hắn khóc. Quý U thật sự rất sợ, nàng rất sợ vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở nơi khác, lại trùng sinh thành người khác. Bởi vì có người ở sau lưng đẩy nàng nên nàng mới đụng trúng Hoa lương viện làm nàng ta rơi xuống nước, nàng ta còn hô lên “Tích tỷ tỷ”, một khắc kia, nàng cũng chỉ có thể kêu lên “Hoa lương viện” rồi nhảy theo vào trong nước, vậy mới có thể thoát khỏi hiềm nghi. Nhưng chỉ có mình nàng biết, nàng sợ nước ngập đến mức nào, chỉ có nàng biết người tự sát sẽ bị trời phạt ra sao.
Không ai biết sự sợ hãi trong nội tâm Quý U, nàng chết quá nhiều lần, cho nên nàng sợ chết hơn so với bất cứ ai. Thời điểm nàng mở to mắt nhìn thấy Thích Bạch cũng không có ai biết nàng vui mừng đến thế nào, nàng không muốn chết, không muốn rời đi. Thích Bạch chỉ có thể ôm Quý U, nhẹ nhàng dỗ dành.
Lúc này Tiểu Thịnh Tử chạy đến nói bên tai Thích Bạch vài câu, tuy Thích Bạch mặt không chút thay đổi nhưng tay lại siết chặt lại. Thích Bạch giúp Quý U lau khô nước mắt, sau đó nhìn Hoa lương viện nói “Hiện tại Tích tiệp dư đã tỉnh, ngươi có chuyện gì thì cứ nói rõ ra.” Sau đó quay đầu nhìn các phi tần đang quỳ dưới đất, cho phép các nàng đứng lên.
Đám phi tần trước nay đều sống an nhàn sung sướng, bị quỳ một canh giờ quả thật như là đánh mất nửa cái mạng, đám người được cung nữ thân cận nâng đứng lên, nhìn Hoa lương viện cùng Quý U giằng co.
Hoa lương viện căm hận nhìn Quý U nói “Uổng công ta coi ngươi như tỷ tỷ ruột thịt, vì sao ngươi lại đẩy ta! Ngươi thật sự rất nhẫn tâm!”
“Ta không có đẩy ngươi, tuy ta không coi ngươi như muội muội ruột nhưng cũng không hề coi ngươi là kẻ thù của mình, là có người đẩy lưng ta! Bằng không ta cũng sẽ không rơi vào trong nước,” Quý U bình tĩnh kể lại sự thật.
“Ta không tin, ngươi ghen tị ta có thai nên muốn hại ta!”
“Vì sao ta lại ghen tị với ngươi? Ngươi đừng quên là do ngươi cứ đi theo ta, lúc xem pháo hoa ta đã không đứng bên ngươi, ta muốn cách ngươi thật xa nhưng ngươi nhất định theo sát ta tới cùng, nói như vậy có phải ta nên nghĩ là ngươi muốn ám hại ta không?” Quý U khí thế bức người nói với Hoa lương viện.
Mọi người đều liếc mắt xem thường Hoa lương viện, được lắm, muốn đi nịnh bợ Tích tiệp dư, nhưng người ta đã không để ý ngươi, ngươi còn tiếp túc xấn tới, đúng là không biết xấu hổ!
Hoa lương viện tức giận một trận, liền biện bạch “Ta coi ngươi là tỷ tỷ ruột thịt nên mới muốn thân cận ngươi, ai ngờ ngươi lại là loại người này! Ngươi ghen tị ta hoài thai hài tử đúng không!”
“Ta không muốn quản chuyện ngươi có thói quen thích cưỡng ép nhận người thân, nhưng ta lặp lại lần nữa, sau lưng có người đẩy ta! Về phần người nào đẩy, đó chính là người đứng gần ta. Vì sao ta lại ghen tị chuyện ngươi có thai? Ta không thể có sao?” Quý U thở dài nói.
“Nói hưu nói vượn! Ta đẩy ngươi lúc nào? Rõ ràng là ngươi ghen tị vì nàng mang thai, các ngươi đừng mong có thể kéo ta xuống! Tiện…” Chữ kia còn chưa nói xong, Lương chiêu viện đã nhìn thấy ánh mắt của Hoàng đế, vội vàng câm miệng, đem lời tiếp theo nuốt ngược vào bụng.
Quý U không để ý Lương chiêu viện, nàng nói với Hoa lương viện “Ngươi nói ta ghen tị với ngươi vì ngươi có thai? Vậy nàng không ghen tỵ với ngươi sao? Nếu đây là lý do ta đẩy ngươi thì ta cảm thấy Lương chiêu viện càng khả nghi hơn, ta còn có sự sủng ái của Hoàng thượng, nàng không có điều đó thì không phải càng ghen tị hơn nữa sao?”
Thích Bạch nghe được điều này thì vẻ mặt đầy hắc tuyến, làm gì có người nào tự nhận mình được sủng ái bao giờ.
Ngược lại, mọi người trong hậu cung đều nhìn về phía Lương chiêu viện, đúng là nàng khả nghi hơn hẳn. Lương chiêu viện cảm nhận ánh mắt của mọi người, nàng nhìn Quý U đầy hận ý, hô lên “Ngươi nói cái gì! Ai ghen tị với ngươi, ngươi là ai, ngươi mà cũng xứng để cho ta ghen tị sao?”
Thích Bạch cầm chén thuốc, trực tiếp ném tới dưới chân Lương chiêu viện, quát nàng “Làm càn!”, chén thuốc vỡ tan làm cho Lương chiêu viện hét lên sợ hãi.
Quý U lại không tức giận, nàng nhìn vạt váy Lương chiêu viện, sau đó trấn định nói “Lúc ta bị đẩy xuống đã vội vàng nắm lấy trang phục của người đẩy ta, hẳn là đã kéo rách một mảnh, ngươi muốn chứng minh mình vô tội thì cũng dễ thôi, chỉ cần xem xét xem trang phục của ngươi có còn hoàn hảo hay không là được rồi.”
Lương chiêu viện cuống quýt nhìn vạt váy của mình, quả nhiên thấy ở dưới cùng bị rách một mảnh, nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy được. Toàn điện lặng ngắt như tờ, đột nhiên Hoa lương viện hô to một tiếng “Ta giết ngươi” sau đó liền muốn đánh tới hướng Lương chiêu viện.
Căn bản là Lương chiêu viện không có chú ý đến điều này, lúc ấy hỗn loạn như vậy, nàng cũng là do say rượu, sức lực tăng lên, liền nhân cơ hội đẩy Quý U về phía Hoa lương viện, hận không thể chết cả hai người thì mới tốt, chính là nếu không chết thì bị thất sủng cũng được. Đẩy xong, nàng cũng lảo đảo một chút, nhưng cuống quýt lôi kéo trang phục thừa dịp loạn lạc chạy đi, không ngờ Quý U kéo rách váy của nàng, nàng không hề biết! Lúc quỳ không phát hiện được, đứng dậy thì bị thẩm vấn liên tục, khi nào thì chú ý tới váy áo!
Cả người Hoa lương viện không có chút khí lực, lúc nhào tới cũng bị ngã dưới đất, mà Lương chiêu viện hốt hoảng biện minh “Không phải, y phục của ta là do lúc đi trốn pháo hoa bị xé rách! Căn bản không phải do ta đẩy! Hoàng thượng, thật sự không phải thần thiếp, là Tích tiệp dư oan uổng thần thiếp.”
Thích Bạch lười nghe nàng nói dối, gọi người đến “Người đâu, đem Lương chiêu viện lôi ra ngoài.”
Lương chiêu viện nghe được câu này cũng không dám dối trá nữa, dập đầu cầu Hoàng thượng tha thứ, “Không phải thần thiếp cố ý đâu, là do thần thiếp uống quá nhiều, đùa giỡn cùng Tích tiệp dư, Hoàng thượng tha thứ cho thần thiếp lần này đi, thần thiếp không dám nữa.”
Nàng cũng dập đầu với Quý U đang đứng bên cạnh, “Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, ta không dám nữa, tha cho ta lần này đi.”
Quý U không nhìn Lương chiêu viện, ngươi đùa giỡn như vậy thiếu chút nữa đã hại chết ta, cũng hại chết đứa nhỏ của Hoa lương viện. Nếu nàng không được rèn luyện ở những kiếp trước, nhanh chóng lưu lại chứng cớ, vậy thì hôm nay ai sẽ thương cảm cho nàng? Trong lúc hoảng loạn mà Quý U làm được điều đó đã là điều không dễ dàng, nếu nàng chết đuối, kéo rách y phục của Lương chiêu viện thì làm được gì? Nàng không hiểu, vì sao các nàng chỉ coi trọng mạng của bản thân mình, mạng của người khác không đáng giá hay sao?
Nhìn xung quanh không ai có thể cứu nàng, Lương chiêu viện liền nghĩ tới Trần Trang phi, “Trần tỷ tỷ, cứu ta, ta thật sự không có cố ý.”
Trần Trang phi vừa né tránh vừa nói “Sai lầm chính là sai lầm, Hoàng thượng nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Ngươi làm cho tỷ tỷ thất vọng quá mức rồi.”
Lương chiêu viện không thể tin nổi nhìn Trần Trang phi, “Tỷ tỷ, ngươi làm như vậy sao xứng đáng với ta…” Còn chưa nói xong đã bị thị vệ lôi ra ngoài.
Tình quý tần nhìn Lương chiêu viện bị mang xuống, trong lòng trào phúng. Tuy so với đời trước sớm hơn một chút, nhưng Lương chiêu viện vẫn vì kiêu ngạo mà chết, Hoa lương viện lúc đó cũng vì trèo lên cành cao ngã chết. Bất quá, Tích tiệp dư, là người có biến số lớn nhất của kiếp này.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
21 chương
46 chương
82 chương
640 chương
94 chương
112 chương