Muôn Hoa Tàn Phai Biết Nơi Về
Chương 1
Editor: Lé-Chan
Lần đầu tiên Vệ Viễn Hi nhìn thấy Ninh Tử Mặc là ở ngự hoa viên của hoàng cung.
...
"Thái tử điện hạ, xin chậm một chút." Một đống cung nữ thái giám trong tay cầm trà nóng điểm tâm, một tấc cũng không rời Vệ Viễn Hi bảy tuổi, sợ tiểu tổ tông sẽ đập đầu xuống nơi nào đó.
Mùa đông khắc nghiệt, vườn hoa căn bản không có gì để giải trí, Vệ Viễn Hi chạy tới đây đơn giản vì tính tình trẻ con, nghĩ ra đây sẽ được hít thở không khí, nhưng đi được hai vòng thấy có gì đáng chơi, thế là định đi về, bỗng đột nhiên nghe được đằng trước truyền đến tiếng cười vang.
"Ai vậy?" Vệ Viễn Hi hiếu kỳ, mang người đi về phía trước hai bước, chỉ thấy bên cạnh ao sen có mấy tiểu thái giám đang chơi đuổi bắt.
Trong đình nghỉ bên cạnh đặt một cái ghế lót da hổ, ngồi ở trên là một đứa trẻ béo mập, cỡ khoảng mười tuổi, quấn trên người nhiều lớp áo lông, nhìn xa cũng không kém hình cầu là bao --
Đấy là trưởng tử thánh thượng hiện nay, đại ca của Vệ Viễn Hi Vệ Viễn Ngọc, bởi vì mẫu thân ruột thịt mang thân phận thấp hèn, cho nên tuy là con trưởng, nhưng chỉ được ban là Ngọc Vương*
*Vương trong vương gia
"Tưởng gì." Vệ Viễn Hi từ trước đến giờ luôn khinh thường tên mập mạp này, bĩu môi rời đi nhưng bị nhũ mẫu bên cạnh kéo lại.
"Ta không thích nó." Vệ Viễn Hi chán ghét liếc nhìn Vệ Viễn Ngọc.
"Thái tử điện hạ, bên trong ao sen có một đứa trẻ." Nhũ mẫu nhẹ giọng nói.
"Gì cơ?" Vệ Viễn Hi sửng sốt, nhìn kỹ, quả thật đúng như vậy.
Giữa loại khí trời quỷ quái đến độ nước cũng có thể đóng thành băng, mình đây mặc áo bông ôm noãn lô* còn cảm thấy lạnh lẽo. Hơn nữa ao sen toàn là nước bùn nước dơ, tại sao một đứa bé lại có thể đứng ở đó?
*noãn lô: nôm na đồ giữ ấm hồ xưa.
Vệ Viễn Hi mặt nhăn mày nhíu, dẫn người men theo con đường nhỏ phía sau đi đến chòi nghỉ mát, còn chưa đến nơi đã nghe được âm thanh vênh váo tự đắc của Vệ Viễn Ngọc: "Trái lại hãy quỳ xuống cho bổn vương, bổn vương sẽ tạm tha cho ngươi!"
"Thật khi dễ người!" Vệ Viễn Hi nghiến răng nghiến lợi, đùng đùng đi vòng đến trước chòi nghỉ mát, liếc mắt liền thấy trong nước có một đứa bé, khắp người đều là nước bùn, trên đầu trên mặt cũng bẩn thỉu.
"Thái tử điện hạ thiên tuế." Các thái giám đứng quanh ao sen vốn đang cười đến hài lòng mà không hề đề phòng Vệ Viễn Hi sẽ đột nhiên xuất hiện, thành ra lại càng sợ hãi, tất cả thi nhau quỳ xuống.
"Tại sao ngươi khi dễ nó!" Vệ Viễn Hi căm tức nhìn Vệ Viễn Ngọc.
"Nó làm bẩn hài của bổn vương!" Vệ Viễn Ngọc bị trừng đến sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng phô trương thanh thế.
Vệ Viễn Hi ra lệnh cho thị vệ bên cạnh xuống dưới bế đứa trẻ đó lên.
"Cẩu nô tài, ai cho mày cứu nó?!" Vệ Viễn Ngọc giận dữ, vỗ bàn từ trên ghế nhảy xuống, nhưng quên mất mình ăn mặc quá dày, chỉ sơ ý có một chút là đã nằm trên đất, ô ô hô hoán lên.
Mấy thái giám quỳ gối bên ao sen vừa nhìn thấy chủ tử nhà mình bị ngã, hoảng sợ muốn đứng lên đỡ người, nhưng chỉ đi hai ba bước đã bị Vệ Viễn Hi xoay người đá cho một cú.
Đứa bé bảy tuổi vốn không có bao nhiêu khí lực, nhưng mà Vệ Viễn Hi là thái tử, là cái thứ nhất. Cái thứ hai, chính là vị thái tử này một mực tập võ, bởi vậy tên thái giám thiếu chút nữa ngã nhào vào ao sen.
"Cẩu nô tài, bổn thái tử cho ngươi đứng lên sao?" Vệ Viễn Hi vốn còn đang để tâm Vệ Viễn Ngọc vừa rồi la mắng thị vệ của mình, cho nên liền nhân cơ hội trả thù.
"Bẩm, xin thái tử thứ tội." Thái giám quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.
"Tại sao nó lại ở trong ao sen?" Vệ Viễn Hi hỏi tiếp.
"Bẩm, bẩm, bẩm thái tử, là..." Thái giám nơm nớp lo sợ, cầu xin giúp đỡ nhìn về phía chủ tử nhà mình.
"Là tự nó nhảy xuống." Vệ Viễn Ngọc tự bò dậy, lớn tiếng nói.
"Thật không?" Vệ Viễn Hi nhìn đứa nhóc được thị vệ ôm vào ngực, "Hừ, ngươi có bệnh sao? Lớn như vậy còn chơi lặn bùn? Còn trong mùa đông lạnh thế này?"
Đứa nhóc mím môi không có gì, chỉ nhìn Vệ Viễn Hi, con mắt đen bóng lượng.
Vệ Viễn Hi nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ bị đông lạnh đến ngu rồi?
"Ta hỏi." Tiểu thái tử sờ mũi một cái, tiếp tục dẫn dắt từng bước, "Có ai ép ngươi xuống hay không?"
Đứa bé vẫn không nói gì.
Vệ Viễn Hi ủ rũ, Vệ Viễn Ngọc bên cạnh đắc ý: "Ngài xem đi, bổn vương đã bảo là nó tự nhảy xuống!"
"Câm miệng!" Vệ Viễn Hi quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Vệ Viễn Ngọc, sau đó tiếp tục giả vờ hung ác hỏi đứa bé: "Có phải nó bắt ngươi xuống ao phải không?!"
Đứa bé vẫn như trước không nói lời nói nào.
"Không nói gì có nghĩa là thừa nhận! Ta giúp ngươi đòi lại công lý!"
Vệ Viễn Hi rất bá đạo, uy phong lẫm lẫm chỉ vào mấy tên thái giám, "Mấy người các ngươi, nhảy xuống ao cho bổn thái tử, một canh giờ sau mới được đi lên!"
"...Dạ." Mấy tiểu thái giám trong lòng không ngừng kêu khổ, cắn răng tiến vào ao băng đầy bùn. Còn làm sao được nữa, ai bảo chủ tử nhà mình không được sủng ái, đấu không lại tiểu bá vương này.
"Hừ." Ngực Vệ Viễn Hi có chút thư thái, hắn nhét noãn lô của mình vào tay đứa bé, rồi dẫn người trở về Đông cung.
"Mẫu hậu ơi..." Vệ Viễn Ngọc tức giận, nước mắt nước mũi bay ngang, chạy về tìm mẫu hậu nhà mình khóc lóc kể lể.
Vệ Viễn Hi là tên khốn! Và mẹ của nó cũng như nó! Chỉ biết khi dễ người ta!
...
Trong Thái Tử Cung, bọn họ mang đứa bé kia đi tắm, thay đổi quần áo sạch sẽ, rồi dẫn đến trước mặt Vệ Viễn Hi.
"Ngươi đừng sợ! Sau này có ta bảo vệ ngươi!" Tiểu thái tử buông điểm tâm trong tay, sôi nổi kéo tay y.
Đứa bé ngơ ngác, sau đó hôn mê bất tỉnh.
"Này!" Vệ Viễn Hi lại càng bị hoảng sợ.
Thái y sau khi kiểm tra một chút, nói không sao, chỉ là bị lạnh và chấn kinh một chút, điều dưỡng một khoảng thời gian là ổn.
Vệ Viễn Hi yên tâm, ngồi ở bên giường nhìn hắn.
"Thái tử, ngài ấy là con của Trữ vương." Thị vệ đưa cho Vệ Viễn Hi một tấm ngọc bội màu xanh trắng, mặt trên trạm khắc một chữ "Ninh".
"Trữ vương?" Vệ Viễn Hi cau mày nghĩ nghĩ, tuổi mình quá nhỏ, cũng may bình thường hay ngồi chơi sau bình phong trong ngự thư phòng, đối với Trữ vương này hình có chút ấn tượng.
"Là người được phong vương bên Đông Bắc." Thị vệ giải thích, "Chắc là tiểu thế tử mới vào cung không lâu, Ninh Tử Mạch."
"Ninh Tử Mạch?" Vệ Viễn Hi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào người trên giường.
Chạng vạng tối, Ninh Tử Mạch vẫn chưa tỉnh.
Vệ Viễn Hi sắp chán chết, thế là vừa ngồi trên giường ăn bánh đậu cao, thuận tiện xoa bóp quai hàm của y, sau đó chọt chọt, gầy quá!
"Hoàng thượng giá lâm --" Tiếng thái giám xé lên ở ngoài phòng.
Còn chưa thông báo xong, chỉ thấy rèm cửa được vén lên, một đám người từ từ tiến vào, đương kim thiên tử vẻ mặt hoảng hốt đi tuốt đằng trước, bên cạnh là hoàng hậu và Ca phi, phía sau là mấy lão đầu râu bạc, vừa nhìn là biết thái y từ Thái Y Viện.
"Phụ hoàng, mẫu hậu." Vệ Viễn Hi sửng sốt, gì nữa đây?
"Mấy người các ngươi, nhanh khám và chữa bệnh cho nó." Hoàng thượng chỉ vào đứa bé nằm trên giường.
Thái y nhanh đi tới, bắt mạch bắt mạch, xoa mặt xoa mặt, không dám có chút qua loa.
"Hi nhi, hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Thừa dịp thái y đang xem bệnh, Vệ Côn hỏi Vệ Viễn Hi.
Vệ Viễn Hi giựt giựt mí mắt, nói hết tất cả mọi chuyện từ chiều đến giờ cho Vệ Côn.
"Là Ngọc nhi đẩy nó xuống nước?" Vệ Côn thần sắc phát lạnh.
"Đúng ạ." Vệ Viễn Hi gật đầu kiên định, nói thầm, chết ngươi rồi.
"Mong hoàng thượng minh giám!" Vệ Côn chưa nói gì, Ca phi bên canh từ lâu đã quỳ sẵn trên mặt đất, "Ngọc nhi tuổi còn nhỏ, nhất định là do mấy nô tài bên cạnh xúi giục, nên mới nhất thời hồ đồ, xin hoàng thượng niệm tình nó trẻ người non dạ --"
"Trẻ người non dạ?" Vệ Côn lạnh lùng cắt đứt lời Ca phi, "Nếu bàn về tuổi tác, Hi còn nhỏ hơn nó 3 tuổi, nhưng lại biết cứu người?"
"... Hoàng thượng thứ tội." Ca phi á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tiếp tục dập đầu tạ tội.
"Thôi, thôi, đứng lên đi." Vệ Côn nhìn không nhịn được, thấy hơi bực, chưa mở miệng, một ly trà nóng đã được đến tận tay.
Ngẩng đầu lên, thấy hoàng hậu đang mỉm cười: "Bệ hạ đừng nóng giận, hồi chiều Hi đã gọi thái y đến khám rồi, nô tì cũng có hỏi qua thái y, không có chuyện gì nghiêm trọng."
Đúng lúc này, thái y bên kia đã kiểm tra xong, hồi bẩm nói quả thực không có gì nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng một tháng là ổn.
Vệ Côn yên tâm, Vệ Viễn Hi thấy tâm tình Vệ Côn tốt lên, không còn ác liệt như hồi nãy, vì vậy khéo léo đi tới giúp hắn bóp chân.
"Con thằng nhóc này, muốn cái gì nữa?" Vệ Côn ôm y lên đầu gối.
"Phụ hoàng." Vệ Viễn Hi ngẩng đầu, "Cho con và nó sống chung với nhau."
"Cùng con sống ở Đông cung?" Vệ Côn khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút do dự, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại.... Cũng tốt.
...
10 ngày sau, một đạo thánh chỉ truyền đến Đông Bắc Trữ vương phủ, thế tử Ninh Tử Mạch thiên tư thông minh, được đặc cách phong làm thư đồng cho thái tử.
Trữ vương cầm trọng binh trong tay, ngồi trên nhuyễn tháp, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhíu, không nhìn ra trên mặt là biểu tình gì.
"Vương gia." Một tiểu thiếp bên cạnh hai mắt đẫm lệ lưng tròng, "Khi nào Mạch nhi mới có thể trở về?"
"Trở về?" Trữ vương nắm cằm của nàng, thần tình tràn đầy âm lãnh, "Nó mà trở về, thì ta phải chết!"
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
30 chương
40 chương
199 chương
70 chương
41 chương