Phản bội, đố kỵ, sợ hãi, tội ác ra sao mới có thể từ trong khối trái tim lạnh giá này gạt đi, hay phải chờ một ngày nào đó tận thế đến, mới có thể từ nơi thượng đế, có được sự cứu rỗi cuối cùng? — Tô Noãn Trong hành lang sâu thẳm, vang lên tiếng gót giày chạm đất, từng bước, từng bước, giống như mặt nước yên tĩnh, chìm vào từng viên thạch đá một, dần dần mà, biến mất nơi tối tăm cuối cùng tràn ngập hơi thở âm trầm kia. “Lạch cạch……..” Trên hàng rào lạnh lẽo, gông xiềng cũ kỹ mở ra, cửa sắt từ bên ngoài bị đẩy ra, ánh mặt trời lành lạnh chiếu vào trên sàn nhà, cũng đem thân hình cao lớn của giám ngục chiếu rọi thành bóng râm thật lớn, giống như ác ma khủng bố cắn nuốt ánh sáng thưa thớt. Góc âm u, từng chút u ám bị chiếu sáng, thân thể cuộn tròn chậm rãi mở ra, cô ngẩng đầu, mái tóc màu nâu che khuất ánh mắt của cô, phấn lót dày đặc không che giấu được máu ứ đọng trên khóe môi, dung nhan trang điểm hoa hồ nhếch nhác mà dữ tợn. “Có người tới bảo lãnh cô, ra ngoài đi!” ————————— Tình yêu là cái gì? Tôi không muốn biết, cũng không cần thiết phải biết, trong cuộc đời ba mươi hai năm của tôi, chưa bao giờ có cái đầu đề này, tôi nghĩ sau này cũng không cần; Học được một loại ngôn ngữ, tôi chỉ cần mất thời gian một năm, mà cái gọi là tình yêu, lại muốn dùng cả đời để thực hiện, mà, tôi không có cách nào nắm chắc được kết cục của nó; nếu như thế, tôi hà tất phải vì tình yêu hư vô lãng phí thời gian? Chỉ là khi tôi gặp được cô ấy, lòng tin giữ vững trước kia của tôi đã bắt đầu lung lay sụp đổ……… — Lục Cảnh Hoằng Trên đường cao tốc, bên trong chiếc Ferrari màu xanh ngọc chạy băng băng, thanh niên cao quý lạnh lùng một thân âu phục màu đen cắt xén vừa vặn, cổ áo sơ mi màu trắng khẽ mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn đẹp mắt, một đôi mày rậm như mi bút họa ra xinh đẹp tuyệt trần mà không mất đi khí khái anh hùng. Bên trong tai phải là tai nghe lam nha chế tạo từ thủy tinh thuần khiết, chân mày đang nghe sau lời nói truyền ra từ tai nghe có chút che giấu, con ngươi màu hổ phách ẩn giấu sau mắt kính chỉ là yên tĩnh mà chăm chú nhìn đoạn đường phía trước. “Lục phó bộ, tôi đã dựa trên căn dặn của anh, làm xong công tác bảo lãnh, cô ta bây giờ ắt hẳn đã ra ngoài rồi.” Ánh mắt mạc sắc nhìn đường xe chạy phía trước, cổ tay tuyệt đẹp như thần khẽ chuyển động, chiếc xe thể thao vốn chạy nhanh trong nháy mắt đánh khúc cong, trực tiếp lái ra khỏi đầu đường cao tốc, hội tụ vào trong dòng xe cộ. Vòi nước tự động lệch dòng nước ào ra, giọt nước văng khắp nơi trên bồn rửa mặt dưới ánh mặt trời, phản xạ lóng lánh rực rỡ, chói lọi ánh mắt người. Đôi tay nhỏ gầy xuyên qua cột nước chảy xiết, hai tay bưng nước lạnh, tát tới mái tóc dài bị che dấu trên mặt, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu da thịt đông tụ máu, nhưng cô không chút cảm giác nào, trên gương mặt gầy gò có vẻ tái nhợt, chỉ có bình tĩnh đạm mạc. Ngẩng đầu nhìn gương trên vách tường, ở trong đó, là một gương mặt khiến cô quen thuộc đến tận xương tủy, nhưng cũng khiến cô căm hận đến tận trong máu, trên môi sau khi rửa bằng nước sạch còn đọng giọt nước, cô tự giễu mà phát họa lên khóe miệng. Tô Noãn, vốn dĩ cuộc đời mày vạn kiếp bất phục, cuối cùng vẫn phải trở về trong cái thế giới dơ bẩn xấu xí kia, vĩnh viễn đừng nghĩ đến giải thoát, cho dù là chết, mày cũng không xứng. Hơi nước bốc lên làm mịt mù mặt kính trong suốt, dòng nước vẫn đang chảy ào ào vào ống nước, cô không có đưa tay siết chặt van lại, cô thích nghe tiếng nước chảy, chỉ có lúc này, cô mới có thể rất tốt mà che dấu nỗi sợ hãi và bất an trong lòng mình. Giọt nước lạnh lẽo từ hình dáng gương mặt chảy xuống trên bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, thoáng nhuộm một mảnh lạnh lẽo ướt át, cô lại giật mình chưa tỉnh, chỉ là lẳng lặng nhìn chính mình mơ hồ không rõ trong gương, nụ cười trên mặt cũng như bao phủ một tầng sa, không thấy rõ, đoán không ra. Cô tiêu sái mà quay người, tóc dài ẩm ướt trong không khí, xẹt qua đường cong trong trẻo đẹp đẽ, dừng ở trên mặt đất bằng phẳng, ẩm ướt một chút bụi bặm, cũng là cô gái hai mươi ba tuổi này, ở cái trại tạm giam này lưu lại dấu vết cuối cùng. “Ôi!” Cửa chính của trại tạm giam chậm rãi mở ra, kèm theo tiếng mở cửa “Ken két”, là một tia bất đắc dĩ thở dài, ánh mặt trời lành lạnh, bóng dáng gầy yếu kia dần dần từ đằng xa đi đến. Mái tóc dài màu nâu rối tung cơ hồ che hết ngũ quan của cô, dưới quần áo màu sắc tươi sáng, là một cái quần bò màu đen, cô giẫm lên giày quân nhân màu đen, đi qua cửa sắt cũ kỹ, cũng đi qua giám ngục mở cửa vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành. Bước chân của cô không nhanh lắm, cùng với những người vội vã rời khỏi nơi xúi quẩy này khác nhau, cô hình như có loại tình cảm lưu luyến với nơi này, đây là người gác cổng, là kết luận sau hai năm vô số lần đưa Tô Noãn đi tổng kết ra, nhưng đây cũng là cách nghĩ chân thực trong nội tâm của Tô Noãn. “Cô gái nhỏ, tôi nói cô làm gì cả ngày chạy vào nơi này, người khác trốn còn không kịp, cô lại ngược lại, ba ngày hai bữa lại vào, sau này, đừng có đến nữa!” Cảnh cửa phía sau nặng nề đóng lại, tiếng đóng cửa kịch liệt ở trong không gian bao la, vang vọng từng hồi âm thanh. Ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh, bàn tay thon gầy gò chặn lại ánh mặt trời chói mắt, chiếc nhẫn trên tay trái ngón áp út ở trên bầu trời lóe ra ánh sáng rực rỡ, mê ly tầm mắt của cô, cũng làm cho lòng cô bỗng dưng đau nhói. “Em bây giờ quên không được anh ta cũng không sao, đợi khi nào em đồng ý, thì đeo nó lên, để anh biết em đã chuẩn bị tốt rồi, được chứ?” Đôi mắt của Tô Noãn có chút chua xót, nhưng thủy chung không có nước mắt đầm đìa nơi khóe mắt, hai năm rồi, cô cũng đã quên mất tư vị của nước mắt, lòng cũng học được sự tê liệt, cô không quay trở về được ngây thơ hồn nhiên của tuổi hai mươi mốt, cũng không tìm được bóng dáng nhạt nhòa kia. Gió nhẹ của tháng mười một thổi qua gương mặt, nước đọng cũng chưa khô, kích thích da thịt cô một hồi run rẩy, Tô Noãn miễn cưỡng nheo lại tròng mắt, miệng to hô hấp không khí khô khan, cố gắng cứu vớt lại tâm trạng tụt dốc. Sắc trời như lúc cô bình thường tới đây, trời quang rất xa, bóng cây trên đường tiêu điều, lá khô tàn lụi, giày quân nhân của cô giẫm lên lá cây, phát ra tiếng vỡ vụn giòn vang, từ nơi này đi tới bằng xe bus, không nhiều không ít, vừa đúng sáu phút bốn mươi tám giây. Trại tạm giam phía sau ngày càng xa, cũng không đủ để trở thành một vết nhơ trong tầm nhìn của cô, Tô Noãn bỗng nhiên ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn nơi trang nghiêm vắng lặng kia. Bảo lãnh……….. Trong hai năm nay, người quen biết đều né cô như né rắn, ai sẽ đồng ý đi cứu tế con gái tham quan, nhất là một đại tham quan tham ô khoản tiền tạo thành rủi ro công trình, hại chết vô số dân chúng? Trừ phi người đó là kẻ ngốc, một kẻ ngốc không biết xem xét thời thế! Khóe môi của Tô Noãn là ý cười trào phúng, đáy mắt khó hiểu cũng là thấp thỏm bi thương, đã từng có một kẻ ngốc như vậy, chỉ là anh vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong thế giới của cô………. Thẩn thờ đi về phía trước, khi mũi chân chạm cứng rắn chạm vào lá rụng bao phủ phía dưới, Tô Noãn không thể ngăn mình ngã về phía trước, xương xốt cả người cũng truyền đến đau đớn bứt rứt, lòng bàn tay cọ xát bị xướt da rỉ ra tia máu mơ hồ. Cô giống như đứa ngốc, cúi đầu si ngốc mà cười, ít nhất còn biết đau, trải qua cuộc sống cái xác không hồn lâu như vậy, thì ra cô còn biết cảm giác đau đớn giống như người bình thường. Một cơn gió mạnh ở quanh mình thổi lên, Tô Noãn đột nhiên hoàn hồn, ngước mắt, trước mắt chỉ là thoáng qua một đường màu xanh ngọc xinh đẹp, tiếng vang của động cơ quanh quẩn ở giữa đường mòn, bánh xe cuồn cuộn nổi lên lá rụng khô héo, giống như lá rụng nhẹ nhàng tung bay trong không khí, vững vàng rơi vào tóc cô, quần áo của cô, cũng rơi trên mặt đất. Nhìn bóng xe đi xa, Tô Noãn thoáng sững sờ sau đó, trên khuôn mặt mộc mạc cũng không có chút tức giận nào, chỉ là thản nhiên mà cười một tiếng, hai tay chống trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, chân khập khiễng, tiếp tục đi về phía trước. Dưới tình huống bình thường, cô nên cực kỳ tức giận, nên hướng về phía chiếc xe thể thao bảnh bao kia chửi ầm lên, càng trực tiếp hơn, giống như là cái kiểu trong phim thần tượng diễn, đuổi theo cùng chủ xe lý luận một phen, còn có thể gặp phải tiết mục cô bé lọ lem và bạch mã vương tử! Đáng tiếc chính là, tinh thần trọng nghĩa này khoảng hai năm trước đã biến mất hầu như không còn, chuyện trải qua hai năm qua, đủ để cho cô trở nên ích kỷ, có lẽ thích hợp hơn mà nói, hẳn là mất cảm giác. Bởi vì, thực tế tàn nhẫn, đã đem tinh thần trọng nghĩa ngu ngốc của cô sinh sôi rồi bóp chết đi, thuận tiện cũng đem thi thể chôn vùi ở trong dòng cát chảy của thời gian. Cô sẽ không cố ý mà đuổi theo chiếc xe thể thao đắt tiền kia tính sổ, nhưng nếu trong lúc vô tình gặp phải, cô sẽ không ngại trên chiếc xe màu xanh ngọc chói lọi vẽ một vết đúng lúc. Đây chính là Tô Noãn của hiện tại, là tiểu nhân bỉ ổi, cũng là phụ nữ con buôn. Chiếc Ferrari chói lọi dừng ở cửa trại tạm giam, màu xanh ngọc dưới ánh mặt trời, phản xạ ra hào quang rực rỡ, lúc người gác cổng tò mò nhô đầu ra thì cửa xe “Lạch cạch” một tiếng mở ra, bên trong xe đi ra chính là một người đàn ông quý phái anh tuấn. Dáng người thon dài ưu nhã, như người mẫu trong tạp chí thời thượng đi ra, anh mặc âu phục thủ công màu đen, áo sơ mi màu trắng, một khúc miệng áo sơ mi màu trắng lộ ra ở ống tay áo, một cúc áo màu bạc lóe lên hào quang chói mắt, giống như hướng về phía người đời tuyên bố thân phận của anh. [BTL: Haha, miêu tả mà ta cũng choáng, thật sự quá soái ^^] Tiếng thán phục và nghị luận truyền ra từ trong phòng gác cổng, khiến cho chân mày xinh đẹp của Lục Cảnh Hoằng nhíu lại, trong khoảng khắc bằng phẳng như lúc đầu, nước da trắng nõn bởi vì ánh mặt trời nóng bỏng giữa trưa mà có vẻ hơi trong suốt, sóng mũi cao, đôi môi màu đỏ mím chặt, như chờ đợi hoa anh đào nở rợ. Cửa sắt nặng nề chớp mắt mở ra, đôi mắt sắc bén sau mắt kính của anh quét một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên tầng trệt làm việc duy nhất của trại tạm giam. Lục Cảnh Hoằng tiện tay đóng cửa xe, ngược sáng, bước đi trầm ổn đi vào bên trong, hơi thở lạnh lùng tỏa ra khắp người khiến người ta nghi ngờ ý đồ tới đây của anh. Người gác cổng làm việc ở chỗ này hai mươi mấy năm, nhìn quen đủ loại người, cũng bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt giật mình, lúc quay đầu nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh lao đảo phía xa, không khỏi cảm khái, có người mỗi lần từ nơi này ra ngoài, đều là cô đơn chiếc bóng, có người hiếm khi đến một lần, lúc đi ra ngoài thì có xe sang trọng trai đẹp đến đón, đây chính là chênh lệch xã hội! “Lục tiên sinh, Tô Noãn mới vừa đi, chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô ấy ở cửa sao?” Mi tâm ở dưới mái tóc ngắn của Lục Cảnh Hoằng nhăn đến có thể so với gò núi, tròng mắt màu hổ phách nhìn xuống bức ảnh trong tay, đó là vì để cho anh tiện nhận ra người đặc biệt đem tới, cũng là bức ảnh duy nhất đứa cháu trai trước lúc sống đưa anh xem qua. Trong bức ảnh là khuôn mặt nhỏ nhắn khoan khoái sạch sẽ, thoáng nhìn không có dung mạo tuyệt sắc kinh hồng, nhưng lại khiến ta càng xem càng có mùi vị vẻ đẹp điềm tĩnh, từ góc độ chụp ảnh nhìn ra, lúc ấy chỉ sợ là nhiếp ảnh gia lén lút mà chụp, đương sự vốn cũng không biết. Đôi mắt sau tròng kinh hơi nheo lại, Lục Cảnh Hoằng không nói tiếp nữa, lập tức xoay người ra khỏi phòng làm việc, không để lại một áng mây, cũng không để ý phía sau. Phụ nữ có thể đi vào trại tạm giam, thật sự là tiên nữ đơn thuần tốt bụng trong miệng cháu trai mình? Anh không xác định, nhưng ít nhất trong mắt Lục Cảnh Hoằng, là một người phụ nữ mắt trắng lôi thôi lếch thếch, không chịu suy nghĩ vươn lên! Âm thanh khởi động của xe thể thao vang vọng ở cửa lớn của trại tạm giam tĩnh mịch, bóng xe lao vùn vụt mà đi vung lên bụi bặm đầy đất, trong một mảng mông lung màu xám, màu xanh ngọc chói lọi kia cuối cùng trở nên nhỏ dần đi, cho đến khi nhìn không thấy……… “Tô Noãn tiểu thư, đây là cửa hàng Lạc Mỹ, nếu cô có rảnh, mời cô buổi chiều đến một chuyến, thanh toán tiền lương một chút!” Trong điện thoại, thanh âm lạnh lùng vang vào trong tai cô, cũng không nói cô có bao nhiêu xúc động, cúp điện thoại, đem di động cất vào trong túi, tiếp tục nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe mệt mỏi muốn ngủ. Sau giữa trưa ánh mặt trời sáng lạng rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của cô, cũng rọi thẳng vào khuôn mặt đầy vết thương của cô, vệt máu ứ đọng ở khóe môi làm trôi hết lớp phấn son dày đặc càng lộ ra màu tím đỏ, cũng làm cho người đứng chung quanh cô không tự chủ lui về phía sau một bước, duy trì một khoảng cách nhất định với cô. Cả chiếc xe buýt chật chội hành khách đứng chen chúc vào nhau, nhưng duy chỉ có xung quanh chỗ cô là hoàn toàn yên tĩnh, quỷ dị trầm mặc cũng cũng từng chút mà thấm vào lan ra, nhưng cô lại giật mình không tỉnh, cho dù xe kịch liệt chấn động, trán va đập mạnh trên cửa kính, cô vẫn duy trì tư thế ngủ yên ổn, không bị bất cứ sự quấy nhiễu nào. “Vừa nhìn là biết không phải con gái nhà đàng hoàng, bày đặt học người ta đánh nhau…” “Người trẻ tuổi bây giờ đều không lo học hành, không biết cha mẹ dạy dỗ thế nào nữa” Tiếng thì thầm thì thào quanh mình, mi tâm Tô Noãn nhíu lại, đầu lệch qua một góc, lông mĩ đen nhánh dính chặt khẽ run, kèm theo một động tác thật nhỏ của cô, âm thanh sụt sịt bốn phía trong nháy mất biến mất hầu như không còn nữa. Khóe mắt khẽ động, Tô Noãn chung quy không mở mắt lên, lười biếng dựa trở lại vào cửa sổ, khuôn mặt yên tĩnh tựa như mặt nước phẳng lặng, chỉ là đường cong giễu cợt nơi khóe miêng cho thấy là cô đã tỉnh. Cô không có ngủ, so với lòng người xấu xa ở đối diện, cô càng muốn nhắm mắt lại để linh hồn trầm luân trong vực sâu của bóng tối, cũng không muốn ở đây cả đời quang minh lỗi lạc, chịu đựng những lời lẽ khinh thường cùng châm chọc. Xe buýt chạy một vòng rồi lại một vòng quanh thành phố, từng đợt hành khách luân phiên thay đổi, mỗi khi tới trạm có một giọng nữ ngọt ngào từ trong loa phát ra, cửa xe trước sau khép mở liên tục. Tô Noãn chẳng biết lúc nào đã mở mắt ra, lười nhác dựa vào thành ghế lạnh như băng, mắt nheo lại đón ánh mặt trời chói mắt, tùy ý ngắm nhìn cảnh phố ngoài cửa xe. Trên đường dành cho người đi bộ, dòng người tấp nập ngược xuôi, hoặc là cô nàng thời thượng mang theo túi mua sắm lớn nhỏ, trên khuôn mặt tràn đầy nét mặt vui cười thỏa mãn; hoặc là thành phần tri thức đô thị tay cầm cặp công văn, một bên thì nhìn vào cổ tay đang đeo đồng hồ. Tô Noãn đem tầm mắt ngoài cửa sổ thu hồi, lông mi rũ xuống, che dấu ánh mắt tự giễu, nhìn tay phải trắng nõn lại bị một vết chai mỏng của chính mình, đáy mắt thấp thỏm là sự ưu thương ảm đạm. Rốt cục phải làm sao đây, mới có thể thích ứng được cách sinh tồn của cái thế giới này, hoặc là nói, cô nên làm như thế nào, mới có thể phớt lờ cái xã hội đầy quang minh lỗi lạc này nhưng sau lưng lại ẩn nấp các thế lực vô hình? Khi xe buýt lần thứ ba trở về trạm ban đầu, thì một người tài xế trung niên khuôn mặt thật thà rốt cục nhịn không được quay đầu, nhìn vị trí gần cửa sổ, hiện ra cô gái trẻ chán chường không một tiếng động nào, tiếng ồn của động cơ bị tắt kéo cũng không làm cho cô có bất kỳ cử động nào, điều này làm cho ông ta không khỏi lo lắng mà đứng lên. “Cô gái trẻ, cô gái trẻ, cô không sao chứ?” Thanh âm thô lỗ xen lẫn giọng điệu Bắc Phương trầm thấp, vang bên tai cô từng hồi rồi quay lại, mi tâm Tô Noãn hơi thu lại, không muốn mở mắt ra, mái tóc quá dài che khuất sự lạnh lùng của cô nhưng đôi mắt lại vô cùng trong vắt, cô chính là liếc mắt nhìn sơ khuôn mặt lo lắng của tài xế, liền đem tầm nhìn chuyển hướng ra ngoài cửa sổ. Tài xế thấy Tô Noãn không để ý tới ý tứ của ông, im lặng như cũ mà ngồi ở chỗ đó, cũng không muốn tự tìm mất mặt lần nữa, lúng túng mà sờ mũi, lại khởi động động cơ lần nữa, đạp chân ga dưới chân. Xe buýt vắng khách chậm rãi đi về phía trước, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng từ từ lướt qua nhanh, từ trong tầm nhìn của cô lui nhanh về phía sau, cửa sổ xe khép chặt bị cô đẩy ra, cô khó có được cảm giác thoải mái mà nheo mắt lại, đầu hơi ngước lên, gió phong mát mẻ tùy ý phớt nhẹ qua hai gò má mộc mạc. Giống như mỗi người đều có một thói quen cổ quái thuộc về mình, Tô Noãn cũng không ngoại lệ, mỗi khi tâm tình cô phiền não hay không vui, thì đều sẽ bước lên xe buýt đi không biết phương hướng, lựa một góc nhỏ ngồi xuống chỗ đó, nhắm hai mắt để bản thân chôn vùi trong chốn huyên náo chật chội. Chỉ là lúc nào cô đã nuôi dưỡng thành thói quen này, Tô Noãn đã không nhớ rõ thời gian cụ thể, nhưng cô biết, trong những ngày đó, cô đã mất đi rất nhiều, bao gồm cả người cô yêu thương nhất và kiêu ngạo cao cao tại thượng trên thế giới này. Phải, cô không nên quên, những giấc mộng đêm khuya ấy quay về, quá khứ khiến cô thống khổ mà điên cuồng, cô không có cách nào nhẹ nhõm quên đi, cũng không dám quên đi. Mỗi người đều phải vì sai làm của chính mình trả cái giá thật lớn, cô cũng không ngoại lệ, lúc người yêu của cô cùng với dáng vẻ biến mất rời khỏi thế giới của cô, trong cuộc đời cô chỉ còn dư lại sự hối hận, ngay cả chết đi cô cũng không có tư cách, không có tư cách! Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay trái, tỉ mỉ và vuốt nhẹ, mang theo hờ hững và tàn nhẫn của lăng trì, nơi rải rác vết đao phức tạp đan chéo nhau, dữ tợn mà khó coi chiếm lấy cổ tay trắng nõn, tựa như ấy náy cùng tự trách chiếm cứ trái tim của cô, khiến cô thở không nổi. “Noãn Noãn, nếu sống là một loại thù hận, vậy thì mày hãy chết đi!” Gió bầu bạn lạnh lẽo xẹt qua khóe mắt khô khốc, mí mắt truyền ra tối tăm khó hiểu, dần dần, lan tràn đến khóe miệng nhếch lên của cô, nụ cười nhuộm đẫm đau thương. Tô Noãn, mày thật là một quái vật không hơn không kém, giết hại tất cả người yêu thương bên cạnh mày, nhưng chính mày, vẫn sống rất tốt, sống tốt hơn so với ai khác! Đây phải là sự hài hước tức cười đến cỡ nào! Có lẽ, cô nên thử từ trong xe buýt chạy nhanh này, nhảy xuống……… Giọng nữ báo đến trạm truyền ra cắt đứt suy nghĩ mê mang của cô, cũng tiêu tan trước xúc động phúc chốc của cô. Cô rốt cuộc không thật sự từ nơi này phá cửa sổ mà ra, lúc đôi tay cô nắm chặt lưng ghế dựa, chân của cô lại nặng nề bước không đi, cô khiếp sợ lui lại, đối mặt với dòng xe cộ chạy như bay ngoài cửa sổ, cô lựa chọn an phận mà ngồi yên tại chỗ. Vuốt ve trái tim đập theo quy luật trước ngực, tất cả tế bào trong cơ thể phúc chốc trở nên bối rối mà bi ai, chua sót mà nâng đôi môi tái nhợt, trong mắt là sương mù dày đặc không đi. Thiếu Thần, thì ra em không có cách nào không sợ, vẫn là không nỡ làm cho trái tim của anh lần nữa mất đi tiết tấu của nhịp đập, hay là……..Muốn trông coi anh như vậy mà sống tiếp, dù cho thống khổ mà ti tiện! Giẫy giẫm lên bóng cây loang lổ trên mặt đất, không khí trong lành ngoài xe cũng đủ cho Tô Noãn hít thở, thong thả mà xoay người, xe buýt trước mắt cô chậm rãi đi qua, đập vào trước mắt cô là cửa hàng khổng lồ đối diện đường sá. Đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Tô Noãn ngẩng đầu ngắm nhìn kiểu chữ cực lớn trên cửa hàng, khóe môi nhợt nhạt nâng lên, cười đến gió nhẹ nước chảy, lại không khỏi xen lẫn ý giễu cợt. Lúc đèn xanh sáng lên, cô theo dòng người tuôn về phía đường kẻ dành cho người đi bộ, bước nhanh không dồn dập, nhưng cũng không phải nhàn nhã mà bước chậm, trong lòng suy nghĩ, nhưng mà tình huống mà cô lập tức cần phải đối mặt, cô rất hiếu kì lần này có thể lấy được bao nhiêu tiền! Dòng xe cộ chán chường lủi thủi đi trên đường, đèn xanh đèn đỏ không ngừng thay đổi đã sớm không làm nên chuyện gì, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đâm vào một mảnh màu đen có vẻ dễ dàng thấy được. Trong xe yên tĩnh, ánh mắt bình thản của Lục Cảnh Hoằng nhìn thẳng về phía trước, ngón tay khẽ gõ vào vô lăng để lộ cảm xúc lúc này của anh. Điện thoại không ngừng rung lên khiến cho lông mày anh nheo lại, đồng thời nhấn xuống phím tai nghe, đeo tai nghe vào trên tai của anh. “Kiều, chỗ tôi kẹt xe, tất cả hành trình đã sắp xếp đều lùi lại sau nửa giờ nữa,” cúi đầu, mắt trong veo không gợn sóng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Ba giờ rưỡi, tôi hy vọng có thể nhìn thấy hạn chót chỉ số báo cáo thị trường chứng khoáng nước Pháp lúc ba giờ chiều hôm nay.” “Vâng, tôi sẽ đem ý của anh truyền đạt đến Thái Luân Tư, vừa nãy Lý Tư Đặc gọi điện đến nói, anh ta sợ chỉ làm phụ lòng mong muốn của anh, những tư liệu mà anh muốn trước mắt, anh ta khó có được, vì thế………” Báo cáo máy móc của đầu điện thoại bên kia có vẻ hơi chần chờ, tựa hồ đang nổi lên tâm tình, hoặc là nói, lời thích hợp để cho cấp trên một lý do hài lòng, chỉ là người đàn ông này vẫn chưa cho anh cơ hội mở miệng. “Tôi không cần giải thích, nói với anh ta, không lấy được tin tức văn kiện, vé máy bay trở về cũng không cần phải mua nữa, hử?” Giọng nói trong treo lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng không có chút độ ấm nào, nhưng lại êm tai thấu vào lòng người, khiến người hận không thể bị lạc vào âm thanh của anh, nhất là chữ cuối cùng, nghiến rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng đủ để hình thành loại nguy hiểm mê người cực hạn. Lúc đối phương hết sức nơm nớp lo sợ mém rớt điện thoại, tầm mắt lạnh nhạt của Lục Cảnh Hoằng liếc sơ qua chỗ ngồi chính mình trong chiếc Ferrari xa hoa, giọng nói rét lạnh lại vang lên lần nữa: “Gần năm giờ chiều, cử lái xe đến số 237 đường Mục Nam đón tôi, thuận tiện giúp tôi hoãn lại bữa tiệc.” “Vâng, phó bộ!” Lục Cảnh Hoằng anh chính là dạng người mâu thuẫn như vậy, vừa khắc chế ưu nhã, nhưng vừa khó mà cố tình làm bậy, trên thế giới này, chỉ có anh muốn hay không, vĩnh viễn sẽ không có anh dám hay không. Chỉ cần thứ anh muốn, lúc không biến sắc, lại bỏ vào trong túi, danh lợi tiền bạc bẩm sinh, nhưng phụ nữ……..cũng chỉ xì mũi khinh thường! Liếc mắt nhìn người đến người đi ngoài xe, lúc nhìn thấy cửa hàng trang hoàng lộng lẫy bên cạnh kia, lông mày nhíu lại, giống như nhớ ra cái gì đó, qua đến ngã tư đường, đột nhiên thay đổi một cái, đem xe thể thao chói lọi chạy nhanh vào dưới bãi đỗ xe của cửa hàng. Đi vào cửa hàng, Tô Noãn rất dễ dàng tìm thấy chủ quản, đang ở bên quầy cửa vào, khi cô vừa mới đi qua máy báo động, đi đến trước mặt là một cái mặt không chút thay đổi, phụ nữ trung niên mặc đồng phục làm việc của cửa hàng. Có một khắc như thế (BTL: 1 khắc = 15p), Tô Noãn cảm thấy chính mình là danh môn khuê tú ở trong nơi ở rộng lớn, chờ lão ma ma đến đây dìu, chỉ là, trên thực tế, cũng không phải là như thế, khi nữ chủ quản mang gọng kính đen, giọng nói nghiêm lãnh mà nói: “Đi theo tôi” thì Tô Noãn mới hiểu được, mình sớm đã không còn là thiên kim tiểu thư, mà là nha hoàn sắp bị xử phạt, không sai, chính là nô tỳ thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội phong kiến. Cửa phòng làm việc nhẹ nhàng đóng lại, lại giống như một vết thương cuối cùng trên khẽ hỡ trong lòng cô, khiến cô cảm thấy nặng nề khác thường, cho đến khi trong căn phòng tối tăm, bị ánh đèn trắng sáng chiếu rọi mọi góc, cô mới phát giác mình lại quay lại cái thế giới này lần nữa. Tô Noãn mắt màu nhạt mà nhìn xuống chủ quản giả bộ trầm tư trước bàn làm việc, trước cái người phụ nữ trung niên tâm tư thâm trầm làm ra bất kỳ biểu hiện gì, cô cũng lựa chọn trầm mặc. Giằng co không tiếng động như vậy, hai năm nay, cô đã trải qua quá nhiều lần, cuối cùng cũng học xong sự chết lặng, mà không phải luống cuống khẩn trương, lo sợ bất an, bởi vì phản ứng này không thích hợp cho một người ba ngày hai bữa thất nghiệp. Chủ quản của cửa hàng suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu quan sát Tô Noãn lạnh nhạt giống như tờ giấy trắng, khuôn mặt không có sắc thái, tựa hồ cũng không đoán được Tô Noãn sẽ có định lực mạnh mẽ như vậy. Trên khuôn mặt trẻ tuổi che giấu bởi mái tóc dài màu nâu, quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến bà người lăn lộn chức vụ này hai mươi mấy năm cũng có chút không hiểu. Mái tóc quá dài phía sau, ẩn sau hai tròng mắt như vậy, bà không thể nào thẳm dò, nhưng bà có thể cảm thấy cô gái trẻ trước mắt này giống như sương mù vậy, đang lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào mình, giống như là một tín đồ chờ đợi tử thần tuyên án, chỉ là trong ánh mắt của cô thiếu đi thành kính, nhiều tĩnh lặng thương tang hơn. “Đây là thù lao bảy ngày của cô, đếm thử xem, có sai không?” Chủ quản dưới ánh mắt hờ hững của Tô Noãn, trước tiên lựa chọn thỏa hiệp, thu lại tư thế vốn định dạy bảo người, từ ngăn kéo lấy ra một phong thư màu trắng, bỏ lại trên bàn, chậm rãi mà đẩy lên trước mặt Tô Noãn. Trước mặt một người lãnh tình trầm mặc như vậy, sợ rằng bất cứ kẻ nào cũng không có cách nào nói ra lời quá đáng, bởi vì bản thân cô, giống như một cá thể tự mình trừng phạt, bà không có cách nào tăng thêm hình phạt cho cô, như vậy chỉ là gia tăng cảm giác áy náy của chính mình. Tô Noãn cúi đầu nhìn phong thư kia, cô có thể đoán trước được số tờ tiền nhuận bên trong, không vượt quá năm tờ, nhưng tuyệt đối thừa ra một tờ, điểm này, cô chắc chắn. Ngón tay nhỏ gầy tái nhợt kẹp phong thư, Tô Noãn trực tiếp mở ngay chỗ miệng dán kín ra, rút ra tiền nhuận bên trong, vừa xem hiểu ngay, vừa đúng năm tờ, không nhiều không ít. Chủ quản cửa hàng luôn quan sát phản ứng của Tô Noãn, chỉ là thần thái của Tô Noãn cũng không giống như cái loại ủy khuất hay vui mừng giống như mong đợi của bà, ủy khuất lúc cầm lấy tiền lương thiếu mất đi một trăm đồng, vui mừng là sau tai họa cô xông xáo lớn như vậy, vẫn có thể có được năm trăm đồng tiền. “Ngày cuối cùng xảy ra chuyện tranh chấp đánh nhau giữa nhân viên tiếp thị và khách hàng, chúng tôi không thể nào xem như chưa có việc gì xảy ra, cho nên khấu trừ tiền lương ngày đó của cô coi như trừng phạt, còn tiền thưởng lúc ban đầu nói, chúng tôi không thể nào lại đưa cho cô.” Tô Noãn máy móc gật đầu một cái, không có tức giận không cam lòng, đem phong thư tùy ý nhét vào túi quần bò, cùng chủ quản nhẹ giọng nói lời tạm biệt, nhân lúc chủ quản nhìn chằm chú kinh ngạc, xoay người đi ra ngoài cửa. Thoát khỏi không khí làm việc áp lực, Tô Noãn thích ứng mua đồ trên ánh đèn sáng ngời mãnh liệt của cửa hàng, hơi nheo mắt lại, bắt đầu thông thạo mà xuyên qua từng kệ hàng, tìm kiếm mục tiêu của cô. Trên nền gạch vàng nhạt trơn bóng, giày da màu đen lặng lẽ xuất hiện, Lục Cảnh Hoằng không hề báo trước mà đứng ngay lối vào của cửa hàng, dẫn đến vô số ánh mắt liếc nhìn. Âu phục thủ công màu đen, áo sơ mi màu trắng, bao phủ lấy thân thể thon dài của anh, cho dù là ăn mặc cũ kỹ nhất, trên người của anh, lại giống như mặc đẹp nhất trên thế giới này, chỉ cần chủ nhân của quần áo là Lục Cảnh Hoằng anh. Anh ưu nhã kiềm chế bước đi, vững vàng mà giẫm ở trên mặt đất, mỗi một bước giống như giẫm trên phím đàn dương cầm, vì âm nhạc cửa hàng khẽ đong đưa thêm vào một giai điệu tuyệt đẹp mà mê say. Tất cả mọi người cùng của cải đứng hình trong nháy mắt, cả toàn cửa hàng rộng lớn xuất hiện xuất hiện sự yên lặng ngắn ngũi, trong trống trãi an tĩnh tựa hồ chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ của anh, cho dù là âm nhạc, cũng không có cách nào che giấu cảm giác hiện hữu của anh. Sẽ không có ai đi trách cứ sự yên lặng này, cũng sẽ không có ai đi trách tội sự bàng hoàng mê say này, lòng yêu thích cái đẹp, mọi người đều có, bất cứ ai cũng không thể ngoại lệ. Cho nên, những ánh mắt mê luyến kia có đầy đủ lý do thuyết phục chính mình và người xung quanh, người xinh đẹp như vậy, ở trước mặt anh, tất cả kiêu ngạo hoặc là chẳng thèm ngó tới đều chỉ lộ rõ điệu bộ dối trá của chính mình, chẳng thà nhìn anh mấy lần, lấy nó biểu hiện cho tâm lý bình thường của mình. Đẹp đến không thể dùng ngôn từ gì hình dung người đàn ông, không thích hợp trước mặt mọi người đi trên đường lớn, vậy sẽ dẫn tới những náo động không đáng, đây là phản ứng đầu tiên lúc mọi người nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng. Có lẽ theo bọn họ nghĩ, người đàn ông hoàn mỹ như thiên thần như vậy, nên đặt trong viện bảo tàng, thật cẩn thận mà trân quý, để cho người chiêm ngưỡng, tiếp nhận đủ loại ánh mắt tôn thờ ngưỡng mộ. Nhưng, trên thực tế, anh xuất hiện ở trong cửa hàng, mà phương hướng anh đi tới chính là khu bán hải sản bẩn nhất cửa hàng, cùng một thân ăn mặc quý tộc sạch sẽ của anh tạo thành sự đối lập, làm cho người nghi ngờ mà tò mò. Cánh tay mảnh khảnh của Tô Noãn chứa không nổi nhiều hơn một bao mì ăn liền nữa, tùy tính mang đi một nửa mì phở trên kệ hàng, mà không muốn đi tới quầy thu ngân lấy một cái rổ, ở đó cô thấy, chỉ là vô vị mà lãng phí thời gian. Nhân viên làm việc cửa hàng bên cạnh đi qua, nhìn quen mắt lại gọi không ra tên, đối mặt với ánh mặt quái dị của bọn họ, Tô Noãn không để ý đến, chỉ là ôm lấy thức ăn của chính mình đi đến phía quầy thu ngân. Khoảng thời gian này, khách hàng mua đồ cũng không nhiều, cho nên, cô cũng không cần phải đi thử thách kiên nhẫn nghị lực chính mình xếp hàng trong đội ngũ dài dòng. Đi ngang qua khu bán hải sán, Tô Noãn chỉ là quên mắt bảng hướng dẫn cực lớn kia, bước chân phía dưới cũng chậm lại trong nháy mắt, cô thích ăn hải sản, chỉ là dựa vào năng lực kinh tế trước mắt của cô, mua nổi sao? Tô Noãn cười khổ mà bưng chặt mì ăn liền trong tay, mới vừa nhấc chân đi tới quầy thu ngân không tới ba bước, một vật thể không rõ lại bên trên không mà đến, không nghiêng lệch, đúng ngay vị trí của cô! Kèm theo một tràng tiếng thốt lên, Tô Noãn chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, ngay sau đó liền cảm thấy có chất lỏng lạnh lẽo lướt qua mái tóc dài, nhỏ xuống trên gương mặt của cô, khứu giác nhạy bén nói cho cô biết, đó là mùi cá tanh, hương vị đặc trưng khiến cô buồn nôn. Khi một hồi mát mẻ trượt vào trong vạt áo của cô, Tô Noãn rốt cuộc không khống chế được mà âm thầm mắng chửi một tiếng, vừa cúi đầu, cái vật thể không rõ đó từ đỉnh đầu của cô rơi xuống, không tức giận mà đập xuống đất. Cá hồi bị đóng băng nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, Tô Noãn trong lòng căm tức, nhưng không có tức giận ngay tại chỗ, chỉ là nheo chặt mi tâm, bực mình mà nhìn về hướng cá hồi ném tới. Trước quầy cá hồi, một thân hình đứng thẳng tắp, giống như một gốc cây dày đặc sương mù, cao sừng sững mà đứng ở chỗ đó, đối với cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện lúc này, anh cũng không nhúc nhích tí nào, chỉ là không biết khi nào, trong tay của anh thêm một chiếc khăn mùi soa được làm tinh xảo. Tô Noãn không có thời gian rãnh rỗi đi chú ý người đàn ông xa lạ này, qua loa mà liếc nhìn một cái, lúc tiếp nhận ánh mắt áy náy của đại thẩm bán cá, tất cả lửa giận cũng dần dần mà tiêu tan. Chính cô cũng từng là nhân viên tiếp thị trong cửa hàng, tự nhiên hiểu hậu quả đắc tội khách hàng, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà ngẫm lại, cô không nên vì nhất thời tức giận, mà làm cho đối phương mất đi một công việc. Cho nên, tức giận không vui cuối cùng, cô lựa chọn trầm mặc, tha thứ cho đại thẩm lỗ mãng kia, mà không phải tiến lên chửi một phen, phát tiết cơn giận chất chứa của chính mình. Ánh mắt xung quanh cô không rảnh đi băn khoăn, cô hiện tại chỉ muốn đi tìm một khăn lông sạch sẽ đem mình lau chùi từ đầu đến chân một lần, đem tư vị ghê tởm này triệt để loại bỏ trên người cô, nhưng mì ăn liền trong tay cô lại cản trở mọi hành động tính toán của cô. “Tiên sinh, con cá này tôi giúp cậu đi nhặt lên, đóng lại đi!” Trong lúc Tô Noãn thẩm đạc một thân mình dơ dáy bẩn thỉu, thì nghe được đại thẩm bán cá hỏi thăm lấy lòng, giương mắt, thì thấy bà đang từ quầy hàng bên trong đi ra, lướt qua bóng đen thon dài kia, muốn tới nhặt con cá hồi bên chân Tô Noãn. “Không cần.” Giọng nói của người đàn ông kia rất bình thản, nhưng lại cực kỳ có lực xuyên thấu, giống như là tuyết trong suốt trong ngày mùa đông, lạnh lẽo lại khiến người cảm thấy thoải mái. Đại thẩm bán cá nghe lời của anh, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, hai tay xoa tạp dề trước ngực, có chút xấu hổ mà đứng ngay chỗ đó, ánh mắt thành khẩn mà thỉnh cầu nhìn về phía người đàn ông phía sau lưng bà. Tô Noãn không biết tầm mắt mình bị cái gì hấp dẫn, hai năm qua lần đầu tiên, không hề thờ ơ lạnh nhạt sau đó hờ hững xoay người như thường nữa, cặp mắt không khống chế mà chuyển hướng sang người đàn ông nói chuyện lạnh lùng ấy. Hoặc là bởi vì đồng bệnh tương liên, đối với lúng túng của người phụ nữ trung niên này cảm thấy đồng tình. Có lẽ là một loại sức hút của trái đất, khiến tầm mắt tuân theo bản năng của cô, cao hơn ý thức của cô tạo ra phản ứng, trước khi cô dời bước chân đi. “Lại chọn một con nữa đi!” Người đàn ông kia thản nhiên mà bổ sung, lại nghiêng người, lại đem lực chú ý đặt trên quầy cá. Cho dù anh biểu hiện lạnh nhạt như thế nào, lại đủ để cho đại thẩm bán cá cảm kích mà quỳ bái đối với anh, bởi vì một câu của anh, cũng quyết định đi hay ở của người phụ nữ trung niên này. Chỉ là, đại thẩm hưng phấn mà trở lại quầy chọn cá, còn người đàn ông xoay người kia, giống như đã quên mất người bị hại lớn nhất, đầu đầy vết bẩn mà đứng ở chỗ kia. Tầm mắt của Tô Noãn cũng không bắt đầu rơi vào trên mặt người đàn ông kia, cô nhìn hai chân anh tách ra 90 độ trước khi xoay người lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy động tác anh đem khăn mùi soa bỏ vào trong túi quần, lãnh trào mà phát họa nơi khóe miệng. Cô không có bỏ qua động tác nhỏ nhặt anh mới vừa lấy nó che miệng, ngay cả khi những người khác đều đem lực chú ý lên trên chính mình và vị đại thẩm kia, nhưng cô lại không để ý mà lơ đãng thấy sự chán ghét và không vui của người đàn ông kia biểu hiện ra ngoài. Tô Noãn lạnh lùng mà nhìn đến vị trí mà người đàn ông kia đứng, cô có thể tưởng tượng được, nếu vừa rồi anh ta không di chuyển hai chân, vẫn duy trì động tác như vậy, vậy thì, liệu con cá kia sẽ không rớt trên đầu cô?! Chết tiệt, thua thiệt cô tại một khắc nào đó còn nghĩ rằng người đàn ông vì tư lợi này, là muốn đem khăn mùi soa đưa cho cô, thua thiệt cho cô còn cố gắng áp chế lửa giận muốn phun trào ra của chính mình, thua thiệt cô còn đơn phương tự mình đa tình! Cánh tay cầm mì ăn liền bởi vì tức giận mà siết chặt, vô cùng chuyên chú chính mình không cam lòng, cô không có nghe thấy tiếng vang của một bao mì ăn liền rớt xuống, chỉ là phẩn uất lạnh lùng mà nhìn chằm chằm bóng dáng ánh tuấn kia. Phẫn uất không chỉ là người đàn ông che mặt này, cũng đối với chính cô, cô không thể tha thứ cho chính mình, sau bài học khắc cốt ghi tâm như vậy, cô vẫn yêu cầu xa vời làm một người tốt bụng vì người khác suy nghĩ! Cô không đáng so đo kết quả, thê thảm không người nào hỏi thăm, không có ai nguyện ý đưa cho cô một chiếc khăn tay, hoặc là quan tâm hỏi một tiếng, chỉ có một thân mùi hôi thối, còn có lạnh lẽo thấm vào trong quần áo. Tự giễu cười khẽ một tiếng,Tô Noãn cúi đầu nhìn mục đích của chính mình, hai tay buộc chặt, tính toán rời đi khỏi nơi có thể đủ để cô bộc phát ra tức giận, khi cô mới vừa bước đi một bước, người đàn ông kia vẫn còn đang mua cá, lại trùng hợp mà quay đầu lại, dường như nhận thấy được Tô Noãn mới vừa đâm ánh mắt thấu xương trên người anh. Tô Noãn không ngờ trước được anh sẽ nhìn về phía mình, bước chân hơi dừng lại, tóc dài màu nâu, hai con ngươi màu nâu cũng không tự chủ mà nhìn về phía anh, nhìn vào trong con ngươi phía sau mắt kính của anh. Dường như một khắc ở sâu trong trí nhớ quay về, cảm xúc chứa đựng trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia khiến lòng cô cảm thấy thở dốc hít thở không thông, dạ dày cũng bắt đầu co rút đau. “Mỗi một cô gái đều là một thiên sứ, em nên học làm thế nào để giữ gìn vẻ đẹp của em!” Cô không có quên sau buổi trưa ấy, Thiếu Thần cầm khăn tay, sủng nịch mà lau đi bùn đất trên mặt cô, nụ cười trên mặt anh sáng ngời như vậy, giống như một đóa hoa Thái Dương nở rộ sáng ngời đến mức tận cùng. Cặp mắt trong suốt kia, trên mặt hồ màu hổ phách, gợn sóng nổi lên, là thâm tình và che chở quyến luyến. Tô Noãn vội vàng dịch chuyển ánh mắt, không dám nhìn chăm chú cặp mắt quen thuộc kia nữa, cô lo lắng nhìn nhiều hơn một giây, tất cả ngụy trang cùng lạnh lùng của cô sẽ tan rã trong nháy mắt. Đó là cô không cho phép, ở trước mặt người lạ, để lộ sự yếu ớt của mình, cho dù, người kia, có một đôi mắt tương tự với Thiếu Thần. Nhưng, anh ta chung quy cũng không phải là người kia, không có ai sẽ giống như Thiếu Thần, nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ cô. Rủ thấp đầu xuống, mặc cho tóc dài rối tung ngăn lại mặt của cô, cô biết lúc này mình rất khó coi, cho nên muốn lập tức né ra, dáng vẻ xốc xếch bẩn thỉu của cô, không nên ô nhiễm cặp mắt xinh đẹp kia, cho dù nó không phải là cặp mắt của Thiếu Thần đi chăng nữa. Lục Cảnh Hoằng cho tới bây giờ cũng biết, lực ảnh hưởng của chính mình đối với phụ nữ, thói quen vô số ánh mắt nhìn chăm chú, anh sẽ không lại vì một hai ánh mắt kinh ngạc ái mộ, mà dừng bước chân của mình lại, hoặc là phân tán sự chú ý của anh. Khi một đôi mắt tức giận theo dõi phía sau lưng anh, anh không có cách nào bỏ mặc như mọi khi như vậy, quay người lại, ánh mắt sắc bén tinh nhuệ của anh đụng vào một mảng âm u dưới mái tóc dài nặng nề kia, anh nhìn không rõ ánh mắt của cô, nhưng lại hoàn toàn cảm nhận được sự khó chịu và kiềm nén của cô. Khi anh không rõ kiềm nén này từ đâu mà đến, cô đã luống cuốn mà trốn khỏi tầm mắt của anh, một cô gái cả người nhếch nhác như vậy, anh không có cách nào dùng từ ngữ cao nhã để hình dung. “Tiên sinh, cá của cậu!” Lục Cảnh Hoằng nhìn cá hồi được đại thẩm gói lại rất chặt, khóe môi đỏ tự nhiên, là một chút cười yếu ớt của hài lòng, xách cái túi sạch sẽ, giọng nói thản nhiên như trước, nói tiếng cám ơn rồi đi về phía quầy thu ngân. Điện thoại trong túi âu phục “Ong ong” rung lên, Lục Cảnh Hoằng một tay giơ cá lên, một tay cầm điện thoại ra, còn chưa kịp đè xuống nút nghe, dưới chân bỗng nhiên vừa trợt, lảo đảo một cái, dáng người cao lớn nghiêng về phía trước. “Bịch!” Bàn tay to xinh đẹp thon dài đè lại kệ hàng bên cạnh, khống chế thân thể lảo đảo muốn ngả, nhưng không có cách nào tránh khỏi đụng vào khung sắt cứng rắn, trên bả vai đau đớn một hồi, trên âu phục sạch sẽ không nếp nhăn, đã dính một lớp bụi bặm. Bất ngờ này không trong khống chế của anh, cũng khiến anh hiếm khi luống cuống trước mặt mọi người, sai lầm như vậy đủ để anh canh cánh trong lòng một khoảng thời gian, làm một người quan ngoại giao ưu tú, ngôn hành của anh đều thể hiện ưu nhã thong dong, mà không phải chật vật như vậy! Không vui từ từ ở giữa hai lông mày hiện lên, ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng rơi xuống đất, tìm kiếm đầu sỏ gây nên, nghiễm nhiên lọt vào tầm mắt là con cá hồi vẫn không nhúc nhích nằm ở trên mặt đất kia.