Ông Xã Hợp Đồng
Chương 35
Tiếng mở cửa khiến Vạn Tố Y quay phắt lại. Thần thái của cô bổng trở nên hồi hộp, nhìn Mạnh Kiều Dịch đang đứng ngoài cửa.
Ngược lại, Mạnh Kiều Dịch lúc đẩy cửa vào khựng lại, lúc sau điệu cười hứng thú chiếm hữu cả gương mặt điển trai.
“Không ngờ Mạnh Phu nhân khẩu vị lại...” Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, tặc lưỡi cười đểu.
“Không phải đâu, cái này không phải em mở đâu.....” Vạn Tố Y khua tay giải thích, sau đó tiếng của đôi nam nữ trong tivi lại ngắt lời cô.
Vạn Tố Y vội tìm điều khiển, định tắt đi. Không ngờ vì quá bối rối, ngón tay bấm nhầm vào nút tăng âm lượng, tiếng kêu lại càng to hơn.
Cô luống cuống tay chân tìm nút tắt nguồn, mặt đỏ bừng hơn màu đỏ quả cà chua.
Khó khăn lắm mới tắt được, cô nhìn Mạnh Kiều Dịch nửa cười nửa không có chút tuyệt vọng, cô khó có thể giải thích rõ ràng chuyện này.
Vạn Tố Y một tay ôm mặt: “là chị cả tặng tôi một hộp quà, tôi đâu có biết bên trong có thứ này.”
Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y bình thường vẻ mặt luôn bình tĩnh lại hôm nay bỗng nhiều cảm xúc đến thế, trong lòng rất vui, cười to thành tiếng: “Món quà như này hơi giống phong cách của Mạnh Kỳ Nhu”
“Đúng là chị ấy tặng thật mà......” Vạn Tố Y vỗ vỗ bàn tay lên mặt, cảm thấy bản thân khó có thể giải thích rõ ràng.
Mạnh Kiều Dịch hai tay bỏ túi quần, bước chậm rãi, ngồi xuống bên cạnh Vạn Tố Y: “Tôi rất muốn cùng Mạnh phu nhân thưởng thức tình tiết hấp dẫn của bộ phim, nhưng rất tiếc tôi không xem nổi những thứ này.”
Vạn Tố Y chậm rãi buông tay xuống, khuôn mặt vẫn đỏ bừng: “anh...”
Mạnh Kiều Dịch nói anh không xem nổi những thứ này, tất nhiên sẽ khiến Vạn Tố Y có ý nghĩ hoài nghi, những người đàn ông bình thường có mấy người không xem chứ?
“Không được dùng ánh mắt nghi hoặc đó nhìn tôi, như thế là em đang sỉ nhục chồng em đấy.” Mạnh Kiều Dịch ôm lấy Vạn Tố Y ngã người về phía sau, ấn người cô xuống giường: “Tôi không phản đối việc dùng hành động thực tiễn để bác bỏ sự hoài nghi đó của em.”
Anh vừa nói, dáng người cao lớn liền ngả lên người cô gần hơn. Vạn Tố Y hình như cảm giác được gì đó, lập tức tin ngay: “Tôi đâu có nói gì đâu, video này không phải của tôi thật mà.”
“Tôi tin em.” Mạnh Kiều Dịch vuốt mấy sợi tóc trên trán cô, rồi lại cười, cọ nhẹ khóe môi vào chóp mũi cô. Anh biết Vạn Tố Y chắc chắn không xem thứ này, vừa nhìn anh đã đoán được video này đến từ đâu.
“Vâng”. Ba chữ anh vừa nói khiến Vạn Tố Y không nhịn được thở ra nhẹ nhõm.
Mạnh Kiều Dịch không có ý lấn tới, chỉ ở đó nhìn cô, thi thoảng đụng chạm dịu dàng. Vạn Tố Y chuẩn bị nhắc anh thì bỗng Mạnh Kiều Dịch nói với cô một chuyện nghiêm túc: “Bố mẹ chuẩn bị đi về rồi, em có cần xin nghỉ việc để tiễn không?”
“Em xin thôi việc rồi.” Vạn Tố Y nghĩ, vẫn nên nói với anh sẽ tốt hơn.
Mặc dù chưa chắc chắn như đinh đóng cột, nhưng cô đã quyết định vậy rồi.
Ánh mắt Mạnh Kiều Dịch lóe lên tia lạ lùng: “Bất ngờ vậy à?”
Giờ anh mới hiểu tại sao Mạnh Kỳ Nhu lại giới thiệu việc làm cho cô.
“Không muốn làm nữa.” Vạn Tố Y không nói rõ nguyên nhân với anh.
Mạnh Kiều Dịch không tra hỏi gì, luôn tôn trọng ý kiến của cô, vuốt ve làn tóc cô: “không sao, anh nuôi nổi em mà.”
“Tôi định đổi việc khác làm, chỉ là tạm thời chưa biết nên làm gì.” Vạn Tố Y ngước đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch, khuôn mặt đó ngay cả lúc cúi xuống nhìn vẫn đẹp, người bây giờ mà cô có thể giãi bày và thương lượng chỉ có Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch hôn lên môi cô, giọng nói khong có một chút nghiêm túc: “Nếu thật sự không biết làm việc gì, em có thể đến chỗ tôi, có rất nhiều việc cần đến em.”
“Cần tôi á?” Công ty anh ta toàn bộ đều là nhân lực tinh anh chuyên nghiệp, cô đi làm gì được chứ?
Mạnh Kiều Dịch kéo tay cô sát bên môi, khóe môi nhếch lên cười: “có em, ngày nào cũng vui vẻ. Tầm này cũng đủ để em trở thành nhân viên của công ty.”
“Tôi không có nhẫn nại được thế đâu.” Vạn Tố Y rụt lại bàn tay Mạnh Kiều Dịch nắm,,cô ghé sát cổ anh không nhịn được cười.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Mạnh Kiều Dịch dường như đầy sự chân thành, không có chút nào là đùa cợt, hai người cứ thế nhìn nhau, không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng. Thân người Mạnh Kiều Dịch áp xuống, Vạn Tố Y ôm lấy cổ anh càng lúc càng chặt, trong hành động có chút ngập ngừng ghé sát Mạnh Kiều Dịch; đôi môi cô mát lành chủ động ghé sát đôi môi thanh mỏng của Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch bất động, hình như có phần bất ngờ VẠn Tố Y lại chủ động hôn anh.
Môi đã chạm môi, Vạn Tố Y mạnh dạn hơn, cô muốn vùi đầu vào cổ Mạnh Kiều Dịch, không ngờ anh lại giữ gáy cô mà hôn sâu.
Nụ hôn này, nóng bỏng mạng theo dục vọng, tay Mạnh Kiều Dịch vuốt ve cô, đôi môi thanh mỏng chưa từng rời môi cô; Vạn Tô Y lần này không đẩy anh ra nữa, anh đối với cô tốt và gần gũi như nào cô đều biết.
Cô không đẩy anh ra, nhưng đến bước cuối cùng, Mạnh Kiều Dịch bỗng dừng lại, anh hôn lên khóe môi Vạn Tố Y, ánh mắt u muội vẫn chưa chịu tan ra: “cứ từ từ, chúng ta đâu có vội lúc này.”
Anh muốn có cả thân thể và trái tim cô, chứ không phải là phút bồng bột.
Vạn Tố Y ôm lấy lưng anh, vùi đầu vào cổ anh nói: “Tôi...”
“Y Y, em không hiểu bản thân em bằng anh.” Ngón tay Mạnh Kiều Dịch vuốt ve gò má cô, giọng nói bớt đi phần tà khí, cẩn trọng hơn.
Mạnh Kiều Dịch kéo tấm chăn sau lưng, đắp lên người và Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y lại quay sang ôm anh, có một góc trong tim bị sự ấm áp của anh lấp đầy.
Động tác ôm ấp khiến hai trái tim gần sát nhau, Vạn Tố Y buông bỏ cảnh giác với anh, nhanh chóng ngủ quên trong sự ấm áp của khuôn ngực anh.
Mấy ngày sau, tin Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đính hôn được đăng báo. Mặc dù lễ đính hôn của hai người bí mật, không có nhiều ảnh lộ ra ngoài,nhưng vẫn gợn lên nhiều sự chú ý của dư luận.
Lí Nhược Hàm nhìn thấy tin tức, cô đang liền đến nhà họ Lí gặng hỏi bố: “Bố, lễ đính hôn của vị tổng giám đốc Mạnh này, nhà mình không có nổi một tấm thiệp mời sao?”
“Không có.” Lí Đức Nghị bố của Lí Nhược Hàm bất đắc dĩ trả lời: “nghe bảo là tổ chức tiệc nhỏ thôi, chỉ mời bạn bè thân thích”
“Thực sự con rất muốn xem xem vị Mạnh phu nhân này là thần thánh phương nào”. Lí Nhược Hàm nhìn trên tờ báo có vài dòng miêu tả, tại càng tò mò hơn về vị Mạnh phu nhân này.
“Sau này có cơ hội mà, đợi đến hôn lễ, bố không tin là người nhà họ Mạnh không tổ chức cho ra trò. Nhà họ Mạnh có mỗi đứa con trai này, việc kết hôn chắc chắn không phải nhất thời”
Lý Đức Nghị nói xong. Nhìn sang Lí Nhược Hàm: “chuyện con và Lương Dần giải quyết thế nào rồi? Con nghĩ kỹ chưa có chắc chắn muốn gả cho anh ta?”
“Bố, tính cách con mấy năm nay chả lẽ bố không rõ sao? Với lại bố đồng ý với con rồi cơ mà”. Lí Nhược Hàm chỉ cần nghe bố nhắc đến chuyện này là cảm thấy hồi hộp, sợ ông nuốt lời.
Lí Đức Nghị đúng là không đồng ý hôn sự này: “Nhược Hàm, bố bây giờ có mỗi đứa con gái là con thôi, chị con đã hủy trong tay Lương Dần rồi, bố không đương nhiên mong là con cũng thế.”
“Bố luôn hiểu nhầm anh ấy, bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu người muốn dụ anh ấy rời khỏi công ti Khải Lâm, nhưng không phải anh ấy vẫn ở lại Khải Lâm đấy sao? Con thích anh ấy, con gả cho Lương Dần, bố cũng không cần lo lắng Kha Kha không có người chăm sóc nữa.”
Thấy vẻ ra sức khuyên nhủ của Nhược Hàm, Lí Đức Nghị biết ông không khuyên nhủ được con nữa, sau này không chỉ Lí Nhược Hàm, e rằng cả nhà họ Lí này đều hủy trong tay Lương Dần.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
136 chương
81 chương
23 chương
11 chương