Cuối năm, nước Đường luôn cử hành lễ tế trời mỗi năm một lần, cảm tạ thiên tứ trời ban một năm qua cả nước từ trên xuống dưới an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an.
Quốc chủ nước Đường dẫn văn võ đại thần dâng hương trước tháp bái thiên, đợi đến khi tất cả nghi thức hoàn thành, hắn xoay người nhìn hai trợ thủ đắc lực mà mình đắc chí.
Văn ái khanh có Nam tướng quốc, vũ ái tướng có Cuồng long tướng quân đánh trận sa trường công vô bất khắc * - Tư Mã Vô Úy.
(*) công vô bất khắc: không gì không công được, bách chiến bách thắng.
Hiện giờ thời đại thái bình, thân làm vua càng phải quan tâm thần tử, tướng quốc cưới Phủ Huyên công chúa, hạnh phúc viên mãn.
Không khó nhìn ra điểm này từ thái độ thỏa mãn của tướng quốc, mà Tư Mã Vô Úy đứng bên cạnh hắn dường như thiếu chút gì.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, tất cả mọi người đều không tự chủ sẽ sợ tia sáng chói mắt này, chỉ có Tư Mã Vô Úy d1endanl3quyd0nn với một bộ áo giáp của quan võ đứng ngạo nghễ trước mặt mọi người, thân hình thon dài cao lớn hơn người bình thường, vẻ mặt khôi ngô bức người, lộ ra khí thế dũng mãnh uy nghiêm.
Hắn có khí chất khiến người khác kính sợ.
“Tư Mã ái khanh.” Quốc chủ Long Ký Quang gọi hắn lại.
“Thần ở đây.”
“Năm nay ái khanh cũng đã ba mươi nhỉ?”
“Vâng.”
“Ôi, đây chính là chỗ làm thần bất mãn.” Nam tướng quốc chen miệng, quốc chủ và Tư Mã Vô Úy khó hiểu nhìn hắn.
“Tướng quốc, ái khanh có gì bất mãn?”
Nam tướng quốc mỉm cười nhìn nam nhân tốt nổi tiếng, “Nhớ ngày đó, thần tại triều đình tận trung với Hoàng thượng, đã từng được không ít thiên kim tiểu thư ưu ái, bây giờ đã cưới Phủ Huyên công chúa, là người không có giá trị nữa rồi, nhìn lại Cuồng Long tướng quân đã thành nam tử hán độc thân có giá trị nhất bổn quốc rồi.”
Quốc chủ nghe vậy không khỏi nở nụ cười, “Xem ra Nam tướng quốc ghen tức? Nếu không trẫm ban thưởng thêm mấy nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, như thế nào?”
“Không, không, không, quốc chủ tha mạng, thần còn muốn về nhà!”
Ai chẳng biết tướng quốc có danh yêu thương thê tử, hơn nữa Long Ký Quang cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì làm thương tổn muội muội mình.
“Đúng rồi, Tư Mã ái khanh có ý trung nhân chưa? Nếu như có, trẫm thay ái khanh làm chủ, hoàn thành chuyện lớn cả đời, cũng để đền bù ái khanh mười mấy năm qua vất vả tận tâm tận lực thay nhân dân cả nước.”
“Quốc chủ, đây là trách nhiệm thần nên tận lực, không cầu bất kỳ hồi báo.” Tư Mã Vô Úy cung kính trả lời.
“Vậy sao có thể? Tướng quốc, suy nghĩ cùng trẫm xem có thiên kim tiểu thư nhà nào có thể xứng với Tư Mã ái khanh. Nếu không phải nữ nhi của ta đã có ý trung nhân, ta thật sự muốn giao Tuyết Y cho Tư Mã ái khanh.”
Nếu có thể dùng quan hệ người thân để củng cố lòng trung thành của Tư Mã Vô Úy, đây là điều có lợi mà không có hại cho nước Đường.
Tin đồn nước Hạ từng phái mật sứ đến, muốn thu hút Tư Mã Vô Úy sẵn sàng góp sức cho đế quốc, đưa ra điều kiện có thể nói không làm lòng người động cũng khó.
Mặc dù hắn nghiêm nghị cự tuyệt làm cho Long Ký Quang cảm thấy hết sức an ủi, nhưng lại không thể không dùng chỗ tốt tới lôi kéo một nhân tài hộ quốc.
Nam tướng quốc thấy rõ khổ tâm của quốc chủ, hắn vội vã đưa lên một quyển gấm. “Có, thần đã phí hết tâm tư mới lựa ra mười thiên kim vương phủ phong cách xuất chúng, tài mạo song toàn --”
“Tướng quốc đại nhân,” Tư Mã Vô Úy xen ngang cắt đứt lời hắn, “Vô Úy không muốn thành thân, chỉ muốn dành cả đời làm nhiệm vụ vì quốc gia, cám ơn tướng quốc và quốc chủ quan tâm.”
Hắn nói rõ ý mình, trên thực tế, hắn cảm thấy một mình vô cùng tốt, không cần để cho một nữ tử xa lạ tới nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của hắn.
Tư Mã Vô Úy liếc nhìn tướng quốc, vốn tưởng rằng tướng quốc sẽ biết khó mà lui; không ngờ sau một khắc --
“Hoàng thượng, người nhìn xem, thiên kim Trương ngự sử không tệ, nghe nói nữ nhi Lâm học sĩ là tài nữ --”
Tư Mã Vô Úy thiếu chút nữa rút kiếm giết người.
Hai người nam nhân này hoàn toàn không tôn trọng lời hắn. Vừa rồi hắn đã nói rõ không muốn kết hôn, bọn họ còn thảo luận nhiệt tình như vậy.
Giống như nữ nhi của bọn hắn đang chọn trượng phu.
Đợi chút, một ý niệm tà ác dần hình thành trong đầu hắn --
Hình như tướng quốc có một nữ nhi bảo bối đã mười sáu tuổi, xinh đẹp động lòng người, rất nhiều vương thân quốc thích định tới cửa cầu hôn làm một mối nhân duyên tốt, nhưng đều bị tướng quốc phu nhân sốt ruột thay nữ nhi trả về.
Nếu hắn mở miệng muốn thiên kim tướng quốc, không biết Nam Như Ý sẽ có phản ứng làm rung động người khác như thế nào?
Nghĩ đến hắn đường đường là Cuồng Long tướng quân, lấy vợ thà khuyết thiếu chứ không tràn lan, cũng không để cho hai người Hoàng thượng và tướng quốc vui trên nỗi đau khổ của người khác quyết định.
Nếu không coi hắn là gì?
Cơn tức nhất thời khiến hắn mở miệng nói ra lời đáng sợ --
“Nếu Hoàng thượng thật có lòng thành toàn, thần chỉ muốn cưới một người làm vợ.”
“Hả, là người phương nào?”
Cặp mắt Tư Mã Vô Úy như đôi mắt chim ưng sắc bén lóe ý cười ác độc, nhìn thẳng về phía tướng quốc.
“Thiên kim tướng quốc, Nam Như Ý.”
“Tướng quân hồi phủ.”
“Nhanh, nhanh một chút, tướng quân hồi phủ.”
Người làm trong phủ vừa nghe tướng quân hồi phủ, vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa đại sảnh nghênh đón.
Người không biết nếu nhìn dáng vẻ bọn hạ nhân kính sợ như thế, có lẽ sẽ cho rằng bọn họ muốn nghênh đón một nhân vật tôn quý đáng sợ, nhưng trên thực tế đúng là như vậy.
Cho nên Tư Mã Vô Úy sẽ có danh hiệu “Cuồng long tướng quân”, tất cả đều bởi vì tính khí của hắn.
Trên chiến trường hắn đánh đâu thắng đó, thân kinh bách chiến, chưa bao giờ bị đánh bại, là một anh hùng truyền kỳ người ta nghe thấy sinh ra tâm lý sợ hãi.
Rời khỏi chiến trường, hắn là người không nói nhiều, không thích có người quấy nhiễu riêng tư của hắn, chỉ cần một ánh mắt nghiêm túc cũng đủ để làm người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong phủ tướng quân, hắn chẳng những là chủ tử, còn là “Thần” trong suy nghĩ của bọn hạ nhân.
Ngoài đại sảnh, mặt Tư Mã Vô Úy giống như bị người thiếu rất nhiều tiền mà kêu to: “Tống lão.”
Một lão nam tử vội vàng tiến lên chắp tay, “Tướng quân, có gì phân phó?”
Tư Mã Vô Úy hít một hơi thật sâu, cố gắng dẹp loạn cảm xúc cuồng loạn của mình.
Tống lão thân là tổng quản hai đời, đương nhiên không khó nhìn ra chủ nhân lão nhìn từ nhỏ đến lớn gặp chuyện không vui.
“Chuẩn bị một chút, tân phu nhân sắp tới phủ.”
Tống lão và những người khác mở to mắt, cằm cũng rớt xuống, giống như không tin vào lời tướng quân vừa nói.
“Tướng quân, cái gì – phu nhân cái gì?” Tống lão nói xong cũng run lẩy bẩy, sợ đây chỉ là giấc mộng.
“Lão run cái gì? Chính là thê tử của ta, quốc chủ hạ lệnh gả thiên kim tướng quốc cho ta.”
Tư Mã Vô Úy phát hiện vừa nói xong, hiện trường im ắng, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt bị hù sợ, cứ ngó chừng hắn không thôi.
Chỉ có điều như thế nào đi nữa cũng không so sánh được với sự khoa trương của Tống lão, nhìn mặt hắn giống như sắp phát bệnh tim.
“Tống lão?” Hắn nhíu mày nhìn người giống như phụ thân khác của hắn, “Lão không sao chứ?”
Tống lão đột nhiên vọt tới cửa lớn, quỳ một chân xuống, cảm kích không ngừng lạy bầu trời. “Lão tướng quân, lão phu nhân, cảm ơn các ngài phù hộ, rốt cuộc tướng quân đã có ý niệm thành gia, chỉ cần cưới tân phu nhân vào phủ, mỗi năm sinh một đứa, tám, chín năm sau Tư Mã gia sẽ không sợ bị chặt đứt hương hỏa, thật tốt quá, thật tốt quá!”
“Nhưng ta không muốn cưới.”
“Vậy sao được?” Tống lão không bỏ qua, “Tính toán tướng quân đã ba mươi rồi, Vương đại đầu ở sát vách cùng năm với tướng quân, đã sinh tám tiểu tử thúi.”
“Thân phận của ta là gì, Vương – gì đầu thân phận gì!” Tư Mã Vô Úy không vui giận mắng mỏ.
Sư tử hống của hắn khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều nhảy lên, ánh mắt mọi người nhất trí mà muốn tổng quản nói cách khác.
Nhận được mong đợi của mọi người, Tống lão lại hắng giọng, “Đúng, đúng, Vương đại đầu chỉ là kẻ bình dân, sao có thể so với tướng quân?”
Cũng không sai lắm, Tư Mã Vô Úy nghĩ thầm, người đều thích nịnh hót ngay cả hắn cũng vô thức, người khác lại không dám tới gần hắn, cho nên trước mắt chỉ có Tống lão có thể nắm được nhược điểm của hắn.
“Vậy nói tới biểu ca bà con xa của tướng quân đi, hắn cũng lấy vợ sinh con --”
“Câm mồm!”
Gầm lên giận dữ, mọi người lại nhảy lên.
“Ta chỉ nói không muốn lấy, không phải không lấy, trừ phi ta không cần đầu ta nữa.”
Kháng chỉ là tội khi quân, sẽ chém đầu.
Huống chi hắn hoàn toàn trung thành với quốc chủ, tuyệt đối không làm chuyện kháng chỉ chống lại quân chủ.
“Vậy – tướng quân, ý của tướng quân là --” Tống lão mong đợi nhìn Tư Mã Vô Úy.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Thôi, chuẩn bị cẩn thận nghênh đón phu nhân tướng quân đến.”
Hy vọng nàng không di truyền tính giảo hoạt của phụ thân, kiêu căng của mẫu thân mới tốt, nếu không – khó bảo toàn hắn sẽ không huyên náo muốn giết vợ.
Mà ở một chỗ khác, bên trong phủ tướng quốc --
Long Huyền Vũ dùng cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm tướng quốc không thôi, trong ánh mắt tràn đầy không vui và oán giận.
Nàng lại chưa nói bất kỳ lời nào, chỉ nhìn chằm chằm trượng phu mình cả đêm như vậy, ngay cả giờ dùng bữa tối cũng dời đi.
Tướng quốc cũng cả đêm không phản ứng như vạy.
Đợi đến khi hai người về phòng, bốn bề vắng lặng thì rốt cuộc có người không chịu nổi.
“Tướng công, sao chàng không hỏi ta tức giận cái gì?” Huyền Vũ kích động hỏi.
Tướng quốc cố ý giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, “Thì ra nàng đang tức giận, ta còn tưởng rằng cả đêm nay ánh mắt nàng rơi toàn bộ lên người ta, là bởi vì ta càng lúc càng đẹp trai!”
“Nam tướng quốc, ta thật sự giận đó.” Hai người đều là lão phu thê rồi, nhưng hắn vẫn thích trêu chọc nàng, giận đến mức trên mặt nàng nhiều nếp nhăn hơn.
Trên thực tế, năm tháng đặc biệt ưu ái Phủ Huyên công chúa Long Huyền Vũ, cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên dung nhan khuynh thành của nàng, ngược lại tăng thêm vẻ thành thục quyến rũ thướt tha của nữ nhân.
Vẻ quyến rũ này khiến cho tướng quốc càng phải giữ chặt ái thê của mình, càng thêm thương yêu nàng, chỉ sợ nàng sẽ so sánh hắn với nam nhân trẻ tuổi, bị nam nhân xuất sắc hơn bắt cóc.
Nhất là mười năm trước, hắn từ trong miệng Huyền Vũ nghe được nàng khen ngợi Tư Mã Vô Úy, lúc này mới đột nhiên nhớ ra tuổi của ái thê mình không kém nam nhân kia bao nhiêu.
Tuổi tác đã trở thành vết thương trí mạng đáng sợ nhất của hắn – đường đường là tướng quốc.
Từ đó, tướng quốc cố gắng tìm thiên kim trong sạch giới thiệu cho Tư Mã Vô Úy; ai ngờ tiểu tử thúi kia ai cũng không chọn, ai cũng không thương, vừa mở miệng đã chỉ đích danh bảo bối của mình.
Hắn ta thật độc ác.
“Ta biết rõ chàng đây là đang ăn dấm của Tư Mã, chỉ là cũng không thể vì thế mà gả nữ nhi cho một nam nhân hơn con bé mười bốn tuổi.”
“Hơn mười bốn tuổi thì thế nào? Lão phu thương vợ trẻ!” Tướng quốc hơi nhạy cảm với số tuổi, giọng điệu cũng không được tự nhiên.
“Không cho phép, không cho phép, những lời này không được. Chàng nhất định không coi Như Ý là nữ nhi, cho nên mới qua loa tìm người gả con bé.” Nàng vừa nghĩ tới nữ nhi mệnh khổ của mình, nước mắt không khỏi tuôn ra.
Nhìn thấy nước mắt ái thê, tướng quốc vội kéo nàng vào trong ngực, bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
“Nàng đừng xử oan ta, nàng biết trong tính mạng của ta, nàng và nữ nhi đều là bảo bối quan trọng nhất.”
Lời của hắn khiến bất mãn trong lòng nàng biến mất, nàng tựa đầu mình lên vai trượng phu, tỏ vẻ đáng thương nói: “Nhưng tuổi của hắn --”
“Tuổi không ảnh hưởng, không phải ta cũng hơn nàng mười hai tuổi?”
“Nhưng thân thể của hắn --”
“Thân thể không cần lo lắng, hắn là tướng quân, ngày ngày đều rèn luyện thân thể.”
“Nhưng tính tình của hắn --”
“Tính tình của hắn đúng là hơi phiền toái --” Điểm này, tướng quốc cũng cảm thấy khó có thể ăn nói.
Huyền Vũ nghịch cổ áo của hắn, trong mắt d1end4nl3quyd0n lóe lên ánh sáng tự tin và đắc ý, nàng làm nũng, “Tướng công, đừng lo lắng, vừa rồi ta đã suy nghĩ kỹ, phát hiện Tư Mã tướng quân này, nếu không có nữ nhi của chúng ta ra tay, đúng là không có ai kiềm chế được hắn!”
“Có đúng không?”
“Dĩ nhiên.”
Nữ nhi do Long Huyền Vũ nàng sinh có gì không được?
Hơn nữa nàng đã thay đổi chủ ý, không phản đối hôn sự này nữa, ngược lại, nàng sẽ cố hết sức duy trì.
Bởi vì nàng muốn Như Ý gả cho Tư Mã Vô Úy, vững vàng bắt con cuồng long không vào khuôn phép này, thỏa mãn chút tinh thần nho nhỏ bên ngoài của nàng.
Tướng quốc luôn nhìn thấu tâm tư ái thê như trong lòng bàn tay cũng thấy rõ tư tưởng xấu của nàng, hắn lập tức xệ mặt xuống, không vui: “Nếu nàng định lợi dụng nữ nhi, ngày mai ta lập tức đi tìm Hoàng thượng, xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Huyền Vũ cười quyến rũ, đôi tay vòng lên gáy hắn. “Sao vậy? Ghen?”
“Nàng là nữ nhân của ta, không cho phép có ý nghĩ không an phận với những nam nhân khác.”
Nàng nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn một nụ hôn, “Thật sao? Vậy tối nay có thể chứng minh cho ta xem không?”
Dám khiêu chiến hắn?
Tối nay nàng chết chắc.
Một tay tướng quốc ôm lấy ái thê nhỏ nhắn, nhanh chân đi vào phòng ngủ lớn.
“Tiểu Vũ, nếu ta không để cho nàng không xuống giường được, ta không phải Nam Thương Bách.”
Không bao lâu, bên trong nhà một mảnh xuân sắc vô hạn, mà ngoài cửa sổ lại có bóng dáng xinh xắn nhanh chóng chạy qua, biến mất trong màn đêm.
“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ nghe được.”
Quyên nhi vội vàng vọt tới trước mặt tiểu thư, thở không ra hơi.
Chỉ thấy một nữ nhân dáng dấp quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa * chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt đẹp trong trẻo gần như muốn câu hồn người.
(*) bế nguyệt tu hoa: trăng núp sau mây, hoa xấu hổ. Trích trong câu “Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa” để miêu tả sắc đẹp của tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc. Nếu Tây Thi có nét đẹp làm cá phải lặn (Trầm Ngư), Vương Chiêu Quân khiến chim nhạn mãi ngắm nhìn quên bay nên rơi rớt (Lạc Nhạn), Điêu Thuyền đẹp đến nỗi trăng cũng phải khép, núp vào mây (Bế Nguyệt, bế ở đây là khép cửa, ngừng), thì Dương Quý Phi mỗi khi ngắm hoa, hoa đều rũ héo vì hổ thẹn (Tu Hoa, tu là xấu hổ, e thẹn). Nguồn wikipedia.
Khuôn mặt đẹp đẽ như thủy tiên, thân thể xinh đẹp mảnh khảnh, khiến cho nàng giống như ra gió sẽ bị gió thổi đi.
Da thịt bóng loáng mịn màng như ngọc, khiến bọn nha hoàn từ trên xuống dưới trong phủ tướng quốc hâm mộ chết đi được, mọi người coi như cả đời không thấy ánh mặt trời, chỉ sợ cũng không cách nào băng thanh ngọc khiết * giống như tiểu thư, trắng trẻo không tì vết.
(*) băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
259 chương
58 chương
422 chương
16 chương
50 chương
99 chương