Lí Đức Nghĩa không muốn nói tiếp vấn đè này, để kết thúc cuộc nói chuyện ông tiếp lời:”hôm nay có vị khách hàng quan trọng đên đây, conđi sân bay đón giúp ta.” “Con biết rồi” Lý Nhược Hàm thấy Lý Đức Nghĩa không nói gì nữa cũng không dám nói gì thêm nữa. Sau khi ăn cơm xong thì cô lái xe đi sân bay. Đúng lúc này Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch cũng ở sân bay. Hôm nay Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập cũng về nước, Vạn Nhân Mật lặp đi lặp lại nhắc nhở Vạn Tố Y:”con phải chú ý đấy, lo mà giữ Kiều Dịch đừng để cậu ấy bị người khác cướp đi mất.” “Mẹ, mẹ không còn gì khác cần nói với con nữa à?” từ lúc Vạn Nhân Mật đến thăm cô đến nay chưa một câu hỏi thăm con gái. Vạn Nhân Mật thở dài nhìn Vạn Tố Y, nắmchặt lấy tay cô:”Tố Y, mẹ là người từng trải mẹ biết, con nghĩ rằng mẹ nói những điều này vì ham tiền à. mẹ nói cho con nghe, Kiều Dịch là một người đàn ông tốt, con phải giữ chặt nó. Vạn Tố Y gượng cười, cô không biết phải nói thế nào, ngay lúc này cô cũng không muốn để Vạn Nhân Mật phải lo lắng, đành gật đầu đồng ý với mẹ:”mẹ và bố ở nước ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” “Con yên tâm, không phải chị còn có chị con ở bên đó mà,không cần phải lo lắng cho bố mẹ, con cũng nhớ phải chăm sóc tốtcho bản thân đó”Vạn Nhân Mật chủ động ôm lấy Vạn Tố Y, cái ôm đầu tiên, điều này làm Vạn Tố Y có chút kinh ngạc. Vạn Tố Y cũng vòng tay ôm Vạn Nhân Mật, khóe mắt rưng rưng, từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi ở trước mặt Vạn Nhân Mật biểu lộ những cảm xúc lưu luyến như lúc này. “Con rể” Vạn Nhất Mật buông khỏi Vạn Tố Y, mỉm cười nói với Mạnh Kiều Dịch:”Tố Y giao lại cho con,con đừng quên nững gì đã hứa với ta.” “Mẹ yên tâm ạ” Mạnh Kiều Dịch vỗ vô vai Vạn Tố Y trả lời mẹ vợ. Vạn Nhất Mật gật đầu rất mãn nguyện, cầm lấy túi hành lý của mình cùng với Thẩm Lậpđi vào bên trong. Cho dù Vạn Tố Y không nói gì, Mạnh kiều dịch vẫn có thể hiểu được tâm trạng của cô.anh ôm lấy cô, hôn lên tráng cô và nói:”Mạnh phhu nhân, khóc ở đây mất mặt lắm đấy nhé.” VạnTố Y ngước đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo:”ai nói vơi anh là em sẽ khóc.” “Ở đây sắp khóc rồi.” Mạnh Kiều Dịch chỉ vào ngực trái ngay vị trí trái tim cô cười nói. Vạn Tố Y hồn bay, cứ tưởng anh nói đúng tim đen của mình thìbàn tay của Mạnh Kiều Dịch từ ngực trái của cô di chuyển, Vạn Tố Y lập tức giữ chặc tay anh, vừa điều chỉnh lại áo ngực vừa dùng ánh mắt nói:” anh chắc là anh hiểu rõ.?” “Anh biết bây giờ em đang oán thầm anh là tên lưu manh.” “Sự nhận định của anh là đúng đó.” Vạn Tố Y mỉm cười khoác tay anh và nói:”về nhà thôi.” “Về nhà thôi” ba từ rất đơn giản nhưng khi cô nói ra làm Mạnh Kiều Dịch vô cùng hạnh phúc. Nhà, đó là nơi chỉ thuộc về anh và cô. Hai ngưởi vẫn chưa bước ra khỏi sảnh sân bay, Vạn Tố Y bị hấp dẫn bởi đôi tình nhân trẻ đang chơi gắp thú. Bước chân cô châm lại, nhìn chăm chăm vào chiếc máy gắp thú. Nhận ra sự chú ý của Vạn Nhất Y, Mạnh Kiều Dịch nhìn theo ánh mắt cô và phát hiện ra cô đang nhìn gì rồi nói:”muốn chơi à?” “Em vẫn chưa được thử bao giờ, chắc là thú vị lắm nhỉ”Vạn Tố Y ngây ngô nhìn, miệng bất giác nở nụ cười. Lương Dần là mối tình đầu của cô, lúc mới yêu nhau cô muốn thử những việc mà những cặp đôi khác vẫn thường làm, trong đó có cả trò gắp thú, mặc dù có chút ấu trĩ, nhưng Vạn Tố Y vẫn muốn thử, nhưng mà chẳng có được cơ hội đó. Mạnh Kiều dịch lắc lắc tay cô:”đi thôi” Vạn Tố Y ngước nhìn Mạnh Kiều Dịch như muốn xác nhận:”anh có được không đó?” Biết Mạnh Kiều Dịch mắc bệnh sạch sẽ, những đồ vật nhiều người chạm qua anh căn bản sẽ khộng đụng đến. Có điều Mạnh Kiều Dịch hình như hiều nhầm rằng Vạn Tố Y nghi ngờ anh không biết chơi. Dáng vẻ tự tin, vuốt vuốt tóc:”chưa có việc gì mà ta chưa làm được.” Vừa nói anh vừa kéo tay Vạn Tố Y đi đến máy gắp thú. Nhưng mà việc mua xu anh giao cho Vạn Tố Y, Anh không cầm được những đồng xu bám hàng ngàn con vi khuẩn mà mắt thường không nhìn thấy được. Vạn Tố Y tay cầm một nắm xu, thả vào một đồng xu hồi hộp nhìn Mạnh Kiều Dich. Mạnh Kiều Dịch cố gắng không dùng cả bàn tay chạm vào cần gạt, đến lúc móc câu gần duỗi xuống thì anh lập tức nhấn nút nhấn móc chặc đầu chú gấu bông. Vạn Tố Y đứng bên cạnh nhìn theo chiếc móc câu giữ chúgấu bôngliên tục lắc lư, từ từ đi lên, hồi hộp đến nín thở, tại cửa ra chs gấu bông rớt xuống, cô hớn hở nhảy nhón:”gắp được rồi, gắp được rồi.” Vừa nói cô vừa cúi người nhặt chú gấu bông ra, ngay lúc nàyánh mắt vô cùng khâm phục nhìn Mạnh Kiều Dịch:”ông chủ Mạnh, không ngờ những trò này anh cũng có tài phết đấy chứ. “ “Danh tiếng Lưu manh cũng không phải tự dưng mà có, mấy trò vặt này phải nằm lòng.” Mạnh Kiều Dịch kiêu ngạo nhìn Vạn Tố Y đắt ý. Vạn Tố Y buồn cười không kiềm chế được:”tên lưu manh thù dai.” “em vừa nói gì?” Mạnh Kiều Dịch cố ý không hiểu hỏi lại Vạn Tố Y. Cô ngước đầu, nhưng khônghề tỏ ra sợ hãi Mạnh Kiều Dịch:”không đúng à? Lần đầu em rõ ràng là nói tên lưu manh lắm tiền, nhưng mà ông chủ Mạnh anh chỉ nhớ hai chữ lưu manh.” Mạnh Kiều Dịch bật cười:”anh cũng đâu có phủ nhận mình là lưu manh.” Vạn Tố Y lắc lư chú gấu bông trong tay, vẫn chưa kịp mời lời thì một người ngoại quốc liu xiu chạy đến trước mặt Vạn Tố Y dùng tiếng anh hỏi cô:”xin lỗi ở đây có tiệm thuốc không?” “Ở đây chắc là không có” Vạn Tố Y thấy người trước mặt có vẻ đang rất vội, nên nhanh chóng dùng tiếng anh trả lời. “Chết rồi!” người ngoại quốc không biết phải làm thế nào. Vạn Tố Y hỏi thêm một câu:” cócần chúng tôi giúp đỡ gì không. “À tôi có người bạn bị thương ở đầu cần được băng bó.”người ngoại quốc trả lời cô, ánh mắt vẫn đang dao dác tìm kiếm. “Tôi đến công tác, hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng, bây giờ như thế này rắc rối to rồi.” Người phụ nữ chau mày, tâm trạng rất xấu. Phần đầu bị thương, lúc nảy lại tự nước để kiềm máu, phần hoa trang bị trôi cả rồi nhìn có chút tội nghiệp. Vạn Tố Y mở ra lấy miếng bông lau đi vết máu trên vết thương, rồi từ tròn túi mình lấy ra một miếng băng dáng trong băng lại vết thương rồi hỏi: bà đến du lịch hay là đi công tác.” Vạn Tố Y nhìn theo sau lưng ông, nhìn thấy một người phụ nữ ngoại quốc đang chảy máu ở đầu. Cô bước tới hỏi thăm bà điều gì, người phụ nữa lấy từ trong túi ra một bịch đồ dùng vệ sinh cá nhân,