Ôn nhu chỉ dành riêng em
Chương 9
Trịnh Ý Miên kéo miếng giấy kia nhìn một chút rồi chợt nói: “Có nhiều cách sửa khác mà, em vẽ lên chiếc áo này được không?’’
Học tỷ hơi sửng sốt, lúc này mới nhanh chóng gật đầu “Được” rồi quay đầu lại nói với người phía sau mình, “Các cậu giúp tớ tìm sơn màu đến đây được không?’’
Lúc sơn màu được mang đến thì Trịnh Ý Miên cũng đã nghĩ xong ý tưởng.
Cô cầm một cây cọ màu trắng, chấm chấm vào trong nước, sau đó quẹt vào ô màu lam nhạt, hỏi: “Còn bao lâu nữa sẽ lên sân khấu trình diễn?’’
Lương Ngụ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình, ngước mắt lên nói: “Mười lăm phút nữa.’’
Trịnh Ý Miên khẽ rũ mắt, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống mí mắt tạo nên một hàng bóng mờ tựa như hình quạt xếp.
Cô suy nghĩ một chút, rất nhanh nói: “Đủ rồi.’’
…
Phía sau hậu trường, tất cả mọi người xôn xao kinh ngạc trong chốc látrồi tựa như một hòn đá khổng lồ rơi xuống đáy biển, nhanh chóng lắng xuống nơi mặt nước mênh mông.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trịnh Ý Miên.
Giữa hai hàng chân mày của cô không hề có chút phiền não bực bội cũng không xem chuyện này thành một tai nạn bất ngờ khiến người khác phiền lòng.
Ngay cả khi mọi người đều đang chán nản thất vọng thì hơi thở toát ra xung quanh người cô lại mang đến cho người khác một năng lượng thoải mái tích cực gấp bội phần.
Có người đã nhìn ra được hình mà Trịnh Ý Miên đang vẽ, nhỏ giọng nói với người bạn bên cạnh mình: “Cô ấy thực sự rất lạc quan.’’
“Có năng lực, có tự tin mới có thể lạc quan như vậy đấy.’’
“Tớ lại không nghĩ thế, tớ cảm thấy chắc hẳn là cô ấy đã nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nhất, tương tự như… Nguyên gì đó…’’
“Nguyên khí thiếu nữ*?’’
(Nguyễn khí thiếu nữ: 元气少女 hay còn có tên khác là Thổ thần tập sự- một tác phẩm truyện tranh Julietta Suzuki. Câu chuyện kể về cô gái trẻ Nanami Momozono là một người nhiệt huyết tràn đầy sức sống, luôn cố gắng chứng minh năng lực của bản thân khi biến cố gia đình đã khiến cô vô tình trở thành thần thổ địa mới của một ngôi đền.)
“Đúng đúng đúng, chính là nó.’’
Mọi người xung quanh còn đang thì thầm bàn tán thì Trịnh Ý Miên đã vẽ xong những nét phác họa, sau khi dùng kim chỉ may lại những vết nứt cô mới bắt đầu tô màu.
Bởi vì chất liệu đặc biệt của quần áo, phần rách được khâu lại thực sự trông rất khó coi, lại còn rõ cả đường may và chỉ.
Cô dán lại dấu rách, vẽ thành một đóa hoa quỳnh.
Còn vết nứt ở bờ vai, cô trực tiếp vẽ một thân cây lên đó, dọc theo thân cây đi thẳng lên, tiếp tục vẽ những bông hoa đang nở rộ ở bên cổ của vị học tỷ.
Cuối cùng là dùng màu đen kéo vào đường ở thân cây, đánh lừa thị giác rằng bông hoa được buộc chặt vào trên quần áo.
Những đường khâu vừa rồi còn vô cùng rõ ràng lúc này đã hoàn toàn đã được che phủ, không thể nhìn ra một dấu vết gì.
Mọi người nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Khoa Mỹ thuật quả nhiên danh bất hư truyền, khả năng phản ứng và giải quyết vấn đề thực sự không thể đùa được.’’
“Người cũng như tranh, đẹp quá đi mất.’’
Hơn nữa những bông hoa này lại là hoa quỳnh, ý tưởng vẽ và bộ trang phục cùng với sàn catwalk này không hẹn mà cùng hợp ý.
Trịnh Ý Miên ngồi trên chiếc bàn dài trống rỗng, nghiêng người quá lâu khiến đai thắt trên bả vai không ngừng trượt xuống, sau khi vẽ xong, cô nói một tiếng “được rồi”, vị học tỷ nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước gương nhìn thành phẩm cuối cùng.
Lương Ngụ đứng trước mặt Trịnh Ý Miên, nhìn cô đang dõi mắt vào cái xô nước nhỏcách đó không xa, vẫn là thế ngồi trên mặt bàn như cũ, miệng cắn ngang cây bút vẽ bằng gỗ. Đôi môi đỏ thẩm tựa như nhung tơ, viền môi rõ ràng.
Hôm nay cô trang điểm vô cùng tinh tế, một vài sợi tóc từ bên tai rơi xuống gò má trắng nõn.
Cô chống tay trái xuống mặt bàn, cúi đầu đưa tay phải kéo đai thắt trên vai, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp không tì vết.
Yết hầu nơi cổ họng Lương Ngụ chuyển động một cái, trong đầu anh bỗng nhiên nhớ đến những thước phim điện ảnh Hồng Kông của thập niên 70, 80 mà mình đã từng xem.
Phông nền được mạ một lớp màu vàng mờ ảo mông lung, cô đứng ngay giữatầm mắt, nhất cử nhất động đều đắm chìm trong ánh hào quang kiều diễm vừa kiềm chế lại càng rực rỡ xinh đẹp.
Lương Ngụ đi đến trước mặt cô, cúi người, đưa tay cầm lấy bút vẽ trên miệng cô.
Trịnh Ý Miên hơi sững sốt, lúc này mới nhớ đến mà nhả ra.
Đầu ngón tay anh khẽ xoa xoa vào cây bút, xóa sạchvết son môi mà cô vô tình dính lên rồi mới ném vào trong xô nước.
Rõ ràng chỉ là một hành động rất bình thường thôi nhưng sự im lặng và ánh mắt sâu thẳm kia của Lương Ngụ, không hiểu tại sao lại làm cho gò má Trịnh Ý Miên bỗng trở nên nóng rực.
“Được rồi, chúng ta ra sân khấu thôi.’’ Học tỷ cười cười, “Các cậu ai kéo Miên Miên của chúng ta đứng lên đi chứ?’’
Một nam sinhđứng gần đó bước lên phía trước, chuẩn bị đưa tay kéo Trịnh Ý Miên thì lại nhận được một ánh lạnh như băng mùa đông.
Hắn nhìn Lương Ngụ, thực sự bị ánh mắt kia dọa sợ phải thu tay lại, khuỷu tay vòng qua một vòng, cuối cùng gãi gãi vào sau ót mình.
…
Lương Ngụ hơi có vẻ hài lòng nghiêng đầu, đi đến trước mặt Trịnh Ý Miên, cúi người, đưa tay ra.
Trịnh Ý Miên ngơ ngác, lập tức nắm lấy bàn tay của Lương Ngụ.
Không hiểu tại sao lúc này cô lại nhớ đến cảnh tượng phía sau cánh cửa phòng học khi ấy, giọng nói, tiếng cười khẽ của cậu, hơi thở nóng bỏng và những ngón tay hơi lạnh.
Trịnh Ý Miên rũ mắt, lắc đầu xua đi những suy nghĩ điên rồ kia.
…
Tiếng nhạc vang lên, nhóm người mẫu đầu tiên thuận lợi bước lên sân khấu hoàn thành phần mở đầu.
Những tiết mục văn nghệ ca hát nhảy múa đã được xem khá nhiều rồi, trình diễn một màn catwalk thú vị mãn nhãn người xem cũng là một điều rất tuyệt.
Khi vị học tỷ mặc bộ trang phục mà Trịnh Ý Miên đã “cải trang” lên sân khấu, khán giả ngồi dưới hàng ghế đều đồng loạt ngạc nhiên ồ lên.
Các nữ sinh đứng sau lưng Trịnh Ý Miên cũng thò đầu ngó ra xem, vừa nhìn vừa nói: “Đẹp quá đi mất, giống như đang xem một buổi trình diễn thời trang cao cấp do Dior tổ chức vậy.’’
Làn sóng cảm thán này chưa hạ xuống, một làn sóng khác đã nổi lên.
Chính là lúc Trịnh Ý Miên và Lương Ngụ bước lên sân khấu.
Có lẽ là do sức công phá của những tin đồn quá mạnh mẽ, lại có lẽ là do tất cả mọi người ở đây hoàn toàn chăm chú vào tướng mạo và thân hình của người mẫu.
Cho nên từ lúc hai người bọn họ bước lên sân khấu, những tiếng la hétgào thét xem náo nhiệt tựa như từng đợt sóng ngoài biển khơi xô vào bờ, rất nhiều người đứng dậy để nhìn rõ phong thái khí chất của hai nhân vật chính, gậy huỳnh quang trong tay không ngừng vẫy vẫy.
Đi được mấy bước, Trịnh Ý Miên nghe được có ai đó đang đứng gần sân khấu hỏi: “Tại sao mọi người đều phấn khích như vậy?’’
Có người trả lời: “Đây chính là Trịnh Ý Miên và Lương Ngụ đấy, là hai người trốn sau cánh cửa ở tầng ba moah moah với nhau.’’
Trịnh Ý Miên suýt nữa loạng choạng chực ngã: ???
Phía dưới sân khấu vẫn còn đang bàn tán xôn xao.
“Nhưng nhìn Trịnh Ý Miên đâu giống là một người mạnh mẽ mãnh liệt như vậy đâu nhỉ, thoạt nhìn còn có vẻ rất thuần khiết cơ mà.’’
“Lúc không trang điểm là vẻ đẹp tươi mát trong lành, trang điểm vào lại thêm quyến rũ kiều diễm, như vậy mới có thể hold được Lương lão đại của chúng ta chứ.’’
“Nhưng mà thực sự không thể nhìn ra được cô ấy lại dám ở trong trường học...’’
Trịnh Ý Miên cảm thấy vô cùng đau não.
Bên cạnh, Lương Ngụ phản ứng hoàn toàn trái ngược, từ đầu đến cuối vẫn duy trìvẻ mặt tươi cười, có thể nhìn ra được lúc này tâm trạng của anh đang rất tốt.
Dưới sân khấu, Triệu Viễn và bạn cùng phòng cũng đang trao đổi với nhau: “Có vẻ như hôm nay tâm trạng của Ngụ ca rất tốt, không còn dáng vẻ như thể tớ nợ anh ấy năm triệu nữa rồi.’’
“Tại sao tâm trạng lại tốt?’’
Triệu Viễn nhướn mày, khẽ thở dài nói: “Có lẽ là vì tình yêu chăng.’’
....
Mãi mới đi hết sàn catwalk, tất cả mọi người đều đồng loạt lui xuống sân khấu.
Trịnh Ý Miên chân dẫm một đôi hận trời cao*, vừa mới đến hậu trường đã nhìn thấy Lý Mẫn đang vẫy vẫy tay với cô.
Cô đi đến đó, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?’’
(Hận trời cao: 恨天高 là một ngôn ngữ mạng chỉ những đôi giày cao gót có gót cao trên 10cm.)
Trịnh Ý Miên nhỏ giọng nói: “Tớ đến nói cho cậu biết, câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa cậu và Lương Ngụ gần như đã lan khắp cả ngôi trường này rồi.
Trịnh Ý Miên: “….”
Đúng vậy, bây giờ cả trường đều cho rằng Trịnh Ý Miên cô đói khát đến mức đè người ta sau cánh cửa phòng học làm gì gì đó không thể miêu tả, thật là lãng mạn.
“Thôi tớ đùa thôi,” Lý Mẫn đưa điện thoại đi động cho cô xem, “Tớ sợ cậu không đọc được thông báo trong nhóm chat nên mới đến đây nói cho cậu biết, sau hai ngày nghỉ ngơi, chúng ta sẽ phải ra ngoài để vẽ ngoại cảnh.’’
Trịnh Ý Miên ngạc nhiên: “…Ngoại cảnh? Nhanh như vậy sao?’’
“Tớ cảm thấy trường chúng ta điên thật rồi.” Lý Mẫn oán hận:“Trước đây chỉ có sinh viên năm hai trở lên trở lên mới ra ngoài vẽ ngoại cảnh thôi, không hiểu sao năm nay lại vậy, tân sinh viên cũng phải đi vẽ ngoại cảnh… Có phải hiệu trưởng cảm thấy chúng ta trong kỳ huấn luyện quân sự quá ngỗ nghịch nên mới muốn nhìn vào tài năng của sinh viên Nghệ thuật không?’’
Trịnh Ý Miên hỏi: “Đi tới đâu vậy?’’
“Thôn gì đấy tớ quên rồi nhưng mà hình như rất xa, ngồi xe cũng phải mất mười mấy tiếng cơ.’’ Lý Mẫn nói: “Nhớ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ vẽ đấy.’’
Vừa dứt lời, nhìn thấy Trịnh Ý Miên vẫn còn đang suy tư, Lý Mẫn đánh vào bả vai cô một cái: “Trong thời gian vẽ ngoại cảnh tất cả mọi người sẽ ở cùng một khu nhà trọ đấy.’’
Trịnh Ý Miên: “… Ý cậu là gì?’’
Lý Mẫn đưa ngón tay cái ra: “Thì có thể Lương Ngụ sẽ ở tầng trên chúng ta cũng nên.’’
Trịnh Ý Miên: “…”
..
Phần trình diễn của Trịnh Ý Miên kết thúc, cô và Lý Mẫn xin phép trở về phòngtrước.
Đến khu ký túc xá, khi hai người đang chuẩn bị bước xuống cầu thang thì một loạt ánh sáng đung đưa dưới lầu.
Từ trên nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của nó, là người nào đó đã xếp những ngọn nến thành hình trái tim.
Bên cạnh còn có mấy quả bóng bay được buộc chặt bay phấp phới, một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Lý Mẫn kéo Trịnh Ý Miên, nói: “Wow, sắp tỏ tình đấy, không biết là với ai nhỉ?’’
Trịnh Ý Miên: “Đi nhanh đi, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.’’
Vừa mới đi được nửa cầu thang, đã thấy một đám người vây xung quanh hình trái tim kia, một người đàn ông ôm một chú gấu bông khổng lồ đang đứng ngay giữa chỗ nến ấy.
Trịnh Ý Miên vừa bước xuống, những tiếng la hét đột nhiên bùng nổ.
Trịnh Ý Miên hơi sửng sốt, cô nhìn thấy có người đang đi về phía này.
Lý Mẫn kéo kéo tay áo Trịnh Ý Miên, nhỏ giọng nói: “Người này đang muốn tỏ tình với cậu sao?’’
Trịnh Ý Miên liếc nhìn khuôn mặt của người đó, cau mày suy nghĩ một chút lâu: “Nhưng tớ không quen hắn.’’
“Là Tiêu Phong, cậu không biết à?’’ Lý Mẫn sốt ruột muốn chết, “Cậu không quen biết người ta, nhưng người ta có thể biết cậu mà?’’
Hai người đi đến giữa đường.
Tiêu Phong đưa gấu bông trong tay về phía cô, giữa những tiếng huýt sáo thích thú của đám người xung quanh, hắn thản nhiên mở miệng: “Xin chào, tớ là Tiêu Phong học ở Khoa Thiết kế, tớ đã để ý đến cậu rất lâu rồi.’’
Người trước mặt mình vừa mới mở miệng, Trịnh Ý Miên đã bắt đầu tìm lý do từ chối.
….
Lúc này Lương Ngụ đang ngồi dưới khán đài xem chương trình chào đón tân sinh viên cùng với Triệu Viễn.
Vốn dĩ anh muốn trở về ký túc nghỉ ngơi, nhưng Triệu Viễn lại cứ một mực kéo anh ở lại xem màn trình diễn của huấn luyện viên gì đó, anh mới bất đắc dĩ ngồi lại đây.
Triệu Viễn nhìn Lương Ngụ đang ngồi chơi game ở bên cạnh, cũng lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi game, nhưng khi màn hình điện thoại vừa sáng lên, nhìn thấy tin nhắn trên đó, thiếu chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài.
“Mẹ kiếp.’’
Những người xung quanh liền quay sang nhìn hắn.
Lương Ngụ liếc hắn một cái: “Có gì sao?’’
“Không có, không phải,” Triệu Viễn chớp chớp mắt mấy cái, hoàn hồn nói: “Mẹ nó, em còn đang thắc mắc tại sao hôm nay không thấy Tiêu Phong đến xem, hóa ra là còn có bận chuẩn bị cái khác khác.’’
Triệu Viễn chống tay lên bả vai Lương Ngụ, nhớ đến tình sử trêu hoa ghẹo nguyệt sắp viết được thành cả sách của tên Tiêu Phong kia, vẻ mặt đầy phức tạp: “Ngụ ca, cái tên Tiêu Phong có bạn gái xếp được thành một hàng dài thay bồ như thay áo lúc trước em nói với anh ý, bây giờ đang đứng dưới lầu của chị dâu chuẩn bị tỏ tình với chị ấy đấy.’’
Lương Ngụ rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nheo mắt hỏi: “Tỏ tình xong rồi?’’
“Chưa, chỉ vừa bắt đầu thôi,” Triệu Viễn vò đầu, “Nghe nói hắn đã bày bốkhung cảnh vô cùng lãng mạn, em nghe một người bạn nói mấy cô gái đều rất thích những thứ như vậy…’’
Triệu Viễn vẫnlải nhải không ngừng: “Cũng không biết chị dâu thích kiểu như thế nào? Chúng ta phải làm gì đây, có đối sách nào không? Hay là chúng ta…’’
Lương Ngụ kéo ghế ra, nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Triệu Viễn vội vàng cầm quần áo đuổi theo: “Anh đợi em với…’’
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
73 chương
32 chương
10 chương
26 chương
10 chương
127 chương