Ôn nhu chỉ dành riêng em
Chương 8
Lương Ngụ nhiều lần nghiêng người, hơi thở ẩm ướt khẽ phả bên tai như muốn phủ một tầng hơi nước lên tai cô.
Giọng anh khàn khàn gợi cảm, âm cuối khẽ nâng lên quyến luyến bịn rịn:
“Chúng ta không làm gì trái với tâm, cậu trốn tránh gì chứ?’’
Hơi thở Lương Ngụ như được bao bọc bởi một hương vị mát lạnh ngọt ngào, anh vừa mở miệng, huyệt thái dương của Trịnh Ý Miên đã bắt đầu giật giật.
Đầu óc cô bỗng nhiên rơi vào trạng thái chết máy, cảm giác như huyết dịch từng chút từng chút ngưng đọng từ bên mang tai.
Đúng vậy, hai người bọn họ không làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao phải trốn tránh?
Cô ngây người mờ mịt đứng ở nơi đó, không thể hiểu nổi vừa rồi ai xui khiến bản thânkéo Lương Ngụ vào sau cánh cửa.
Nếu biết sẽ như thế này thì cô đã chẳng làm, mặt đỏ bừnglập tức đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngay khi chuẩn bị đẩy cửa thì bên ngoài lại vang lên một âm thanh… Một âm thanh khó mà diễn tả thành lời được.
Người ngoài kia… Thế mà lại… Lại hôn trong phòng học????
Cánh tay Trịnh Ý Miên đang nắm chặt chốt cửa trở nên cứng đờ, thật là, thật là không biết làm sao mới phải.
Bây giờ chắc chắn không thể đi ra ngoài, không thì phá vỡ khoảnh khắc thân mật của người ta mất, nhưng mà cứ đứng như thế này, thì lại phải mặt đối mặt với Lương Ngụ, mà không gian xung quanh đều bao phủ bởi hương thơm trên người cậu ta.
Trịnh Ý Miên, mày quả thực là một tay lão luyện trong việc tự đào hố chôn mình.
Cô tuyệt vọng rút tay về, tay vung về phía trước một chút, chạm vào da của Lương Ngụ.
Thật lạnh.
Cô lập tức rút tay về, tựa như một con mèo nhỏ cô độc bị hoảng sợ giật mình lui về phía sau.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cánh cửa đã “sầm” một tiếng, nặng nề đóng sập lại.
Cặp tình nhân đang âu yếm nhau trên bệ cửa sổ và hai người bọn cô, trố mắt nhìn nhau.
…..
Ai mà biết khóa cửa phòng này lại có vấn đề, cánh cửa đóng sậpnhưng không tự khóa, sau đó không biết đụng phải cái gì, tiếp tục bật trở lại một lần nữa.
…...
Lúc này Lương Ngụ đang dựa vào tường mỉm cười mới đưa tay kéo Trịnh Ý Miên tránhcánh cửa đang muốn đập vào người cô.
Đôi tình nhân ngoài kia sợ đến choáng váng, người con gái ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng kéo bạn trai của mình chạy ra bên ngoài.
Sau khi dùng tốc độ ánh sáng chạy trốn, bên ngoài còn vang vọng tiếng gào thét rên rỉ: “Ai biết còn có người không bình thường hơn chúng ta nữa chứ, trốn ở sau cánh cửa làm gì gì đó!’’
Trịnh Ý Miên: ??
Phải rồi, cái gọi là có trăm miệng cũng không bào chữa được trong truyền thuyết, chính là khoảnh khắc này đây.
Cô cười gượng đi về phía trước mấy bước, nhìn chằm chằm vào mũi giày nói: “Chúng ta đi thôi.’’
Lương Ngụ bật cười nhìn cô.
Gò má Trịnh Ý Miên thấp thoáng nét thẹn thùng, tựa như vừa được đánh thêm má hồng. Lúc cô khẽ cúi đầu, da thịt mềm mại bên sườn mặt hơi phình ra một chút, giống như đang phồng má hờn dỗi với chính mình.
… Rất muốn véo má của cô một cái.
Lương Ngụ ho khan một tiếng, ngước mắt nói: “Ừ, đi thôi.’’
….
Sau khi đến đúng văn phòng làm việc,đóng dấu xin phép xong xuôi, hai người mới đến phòng luyện tập.
May mắn buổitập mới bắt đầu chưa được bao lâu.
Vị học tỷ phụ trách chương trình kéo hai người bọn họ vào hàng: “Hai người đứng áp chót đi.’’
Lại nhanh chóng bắt tay vào luyện tập, mỗi nhóm cần phải thông qua sự kiểm duyệt của học tỷ này.
“Ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu lên, đi chậm một chút…Đững vững… Tốt…’’
Liên tục tập thêm hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến thời gian nghỉ ngơi giữa giờ.
Bản thân Trịnh Ý Miên vẫn luôn là một người khiến người khác yêu thích, chẳng mấy chốc đã có thể hòa cùng với mọi người trò chuyện giết thời gian.
Có người chỉ chỉ vào Lương Ngụ đang đứng bên cạnh thấp giọng hỏi cô: “Đây là Lương Ngụ sao?’’
Trịnh Ý Miên dường như chẳng lấy làm lạ: “Ừ, có vẻ như tất cả mọi người đều biết cậu ấy nha.’’
“Đâu có, chỉ nghe nói cậu ta dám thách đấu Doanh trưởng,còn khiến người ta bị dọa cho xám xịt chạy mất dép." Có người cười, “Cậu ấy giỏi lắm, nhớ đợt học quân sự trước kia chị cũng bị Doanh trưởng này huấn luyện, rất thiếu đánh, nhưng bọn chị chẳng ai dám đứng ra phản kháng cả.’’
“Thôi thì cứ xem như nó là những lời ác khẩu ác khí cho bọn chị đi.’’
Một lúc sau, học tỷ bảo mọi người đứng dậy xếp hàng ngay ngắn.
Sau một ngày trò chuyện làm quen nhau, mọi người đã không còn tỏ ra quá câu nệ khách sáo như lúc đầu.
Lúc này,có người dám chỉ chỉ vào sau lưng Lương Ngụ nói: “Lương Ngụ, mảnh màu trắng sau lưng cậu là gì vậy?’’
Trịnh Ý Miên: … …
Mảnh màu trắng?
Là lúc cô đẩy cậu ta, hình như đã cọ phải…
“Nha nha nha, tớ cũng thấy, có phải là bụi trên tường dính vào người không?’’
“Đừng đùa chớ, lấy đâu ra bụi trên tường chứ, có vẻ giống như bị tường bụp* thì đúng hơn…’’
(Tường bùng -墙咚- Kabedon Một ngôn ngữ mạng phổ biến có nguồn gốc từ Nhật Bản, là hành động thường xuyên xuất hiện trong truyện tranh hoặc phim hoạt hình. Kabe nghĩa là bức tường, don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường. “Kabedon” chính là hành động đặt một hoặc cả hai tay để giữ chặt cô gái đang tựa lưng vào tường, thường thấy trong những cảnh chuẩn bị tỏ tình.)
Đến đây, tất cả mọi ngườiđột nhiên bừng tỉnh như hiểu ra chuyện gì đó, trong phút chốc đồng loạt im lặng không lên tiếng.
Ngoại trừ Kabe don ra, thi hình như chẳng khả năng nào khác…Hơn nữa có vẻ như còn là vừa mới…
Mà nếu là mới đây, thì đi đóng dấu với Lương Ngụ, cùng nhau bước vào phòng luyện tập này… Chỉ có một người duy nhất…
Trịnh Ý Miên vô thức thẳng sống lưng, chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Các cậu đừng nhìn tớ làm gì, thực sự không phải là tớ làm…’’
Ánh mắt Lương Ngụ tràn ngập ý cười, trong giọng nói rõ ràng thoáng qua một tia kiều diễm nhu mì, không phải nói với mọi người, mà chỉ nói với cô.
“Ừ, không phải là cậu làm.’’
Không phải là cậu… Thì còn có thể là ai.
Tất cả mọi người bừng tỉnh, đồng loạt “A” một tiếng, hiểu chuyện gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Tớ tin cậu.’’
….Vẻ mặt mấy người đã viết rõ rằng trong lòng chúng tôi đều biết mà không nói ra, còn cúi đầu xuống nháy mắt mỉm cười với nhau thế mà còn nói là tin tưởng sao?
…
Sau khi ký túc xá nghỉ ngơi, Trịnh Ý Miên tranh thủ thời gian rảnh rỗi buổi tối vẽ bản thảo manga, còn không quên biện giải cho chính mình.
“Từng người từng người đều kinh hỉ giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy, chỉ cần bắt sóng được chuyện bát quái nào đó là hai mắt sáng rực lên, vẻ mặt hận không thể…’’
Lý Mẫn: “Hận không thể yêu cầu cậu làm lão đại biểu diễn lại màn kabe don kia lần nữa.’’
“Đúng.’’ Trịnh Ý Miên vẽ xong khuôn mặt mới phục hồi lại tinh thần , suýt thì tức giận phồng khí thành con cá nóc, một lần nữa buộc bản thân mình phải tập trung vào trọng điểm, “Tớ đã nói rằng tớ không kabe don, là người khác đẩy cửa, tớ không còn cách nào khác nên mới phải áp lên người cậu ta.’’
Ngọn lửa bát quái trong đôi mắt Lão Tam hừng hực bùng cháy: “Cậu còn áp lên người cậu ta nữa?’’
Trịnh Ý Miên: “…”
“Lại đây nào, lại đây nào,” Lý Mẫn cầm điện thoại di động, “Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, bát quái đã truyền ngàn dặm, cậu nhìn xem, có người vừa mới gửi cho tớ một tin nhắn này.’’
Trịnh Ý Miên uể oải hỏi: “Gửi cái gì?’’
“Để tớ đọc cho cậu nghe nhé,” Lý Mẫn hắng giọng một tiếng, , mắt nhìn vào điện thoại di động đọc, “Mẫn Mẫn, tớ nghe nói cô bạn Trịnh Ý Miên của phòng các cậu rất mạnh mẽ, dám đè Lương Ngụ ở sau cánh cửa phòng 305 hôn môi?’’
Trịnh Ý Miên: ???
Sau khi suy nghĩ một chút, Trịnh Ý Miên cầm bút máy lên, điên cuồng tô tô vẽ vẽ vào bảng vẽ điện tử.
Lý Mẫn: “Cậu đột nhiên vẽ cái gì vậy?’’
“Tuyết, tớ dùng tuyết rơi tháng sau để thể hiện sự oan khuất của nhân vật chính trong câu chuyện của mình.’’ Đặt bút xuống, Trịnh Ý Miên chống căm, nhìn hình ảnh phác thảo trên màn hình cảm thán nói: “Tớ còn oan hơn cả Đậu Nga.’’
“Cậu lại vẽ manga mới rồi à?” Lý Mẫn đến lại gần xem thử, “Wao, tớ thích phong cách vẽ mới này này!’’
Lão Tam đột nhiên quay đầu lại, tựa như vừa mới nghe được một chuyện kỳ lạ nào đó, ngạc nhiên nhìn Trịnh Ý Miên : ‘’Cái gì, ai vẽ manga ?’’
Lý Mẫn: “Đêm nào cậu ấy cũng chăm chú vẽ bản thảo trên bảng vẽ điện tử mà, đừng nói với tớ là cậu không thấy nha ?’’
Lão Tam : "Thấy chứ, nhưng mà tớ nghĩ cô ấy chỉ tùy tiện vẽ vời gì đó cho vui thôi.’’
Lý Mẫn : " ...... "
Lão Tam: “Miên Miên, cậu vẽ manga ở đâu vậy?’’
Trịnh Ý Miên ngượng ngùng, đầu bút vẫn tiếp tục di chuyển trên bảng vẽ điện tử trước mặt, nhỏ giọng giải thích rõ ràng: “Tớ chỉ vẽ một số truyện ngắn đăng lên APP manga “Hề Thanh” thôi, có thể sắp tới tớ sẽ vẽ truyện dài, còn đang suy nghĩ ý tưởng…’’
Lý Mẫn bổ sung nói: “Cậu đừng nghe cậu ấy nói bậy bạ, cô ấy đã ký hợp đồng với người ta đàng hoàng rồi đấy, lấy bút danh tác giả là Miên Y, nói không chừng cậu đã đọc những tác phẩm của cô ấy rồi cũng nên.’’
Lão Tam ngạc nhiên trố mắt nhìn, cầm điện thoại di động lên, chưa từ bỏ ý định chăm chú lướt lướt gì đó trên màn hình, tựa như đang muốn xác định điều gì đó. Một lúc lâu sau, cô giơ điện thoại di động đến trước mặt Trịnh Ý Miên: “Cậu là Miên Y? Tớ đã đọc những tác phẩm của cậu rồi! Bộ truyện chuyển thể nổi tiếng “Cộng hưởng” này có phải là do cậu phụ trách không?’’
Trịnh Ý Miên nhìn lướt qua, chính xác là phong cách vẽ của cô. Động tác trên tay cô vẫn không dừng lại, nói: “Đúng vậy, vốn dĩ bản thân tác phẩm “Cộng hưởng” này đã rất nổi tiếng rồi, nhưng khi đó họa sĩ minh họa không chịu nổi áp lực và gánh nặng cho nên chỉ mới vẽ một nửa đã bỏ dơ không làm nữa… Lúc ấy tớ lại đang rảnh rỗi, đến đó vẽ thử một chút, kết quả là phong cách vẽ của tớ giống với vị họa sĩ ban đầu nên đã được chọn.’’
Trước kia cô chỉ thích tự vẽ manga cho riêng mình, nhưng vì nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh vào đại học quá mức nhàm chán nên mới mang những bản vẽ manga này đăng lên báo hàng ngày. Với các kiến thức cơ bản được tích lũy qua nhiều năm, cộng với phong cách vẽ thiếu nữ* đang được chào đón, manga “Hề Thanh” đã quyết định ký hợp đồng chính thức với cô.
(Nguyên văn : 少女漫 Shōjo hay shoujo manga là một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên, được đăng trên những tạp chí shōjo. Độc giả chính là những cô gái trong độ tuổi từ từ 9 đến 17 tuổi nhưng thực tế, sau khi các tác giả và tạp chí nối tiếp được thêm vào, có những tác phẩm dành cho các cô gái trẻ từ 6-12 và 18-25.)
Tác phẩm đầu tiên cô nhận chính là vở kịch nổi tiếng “Cộng hưởng” của soạn giả Giang Tiêu Nhiên, đây chỉ là một câu chuyện ngắn nên chẳng mấy chốc đã vẽ xong. Sau đó cô bắt tay vào vẽ một số tác phẩm của riêng mình, mặc dù mới xuất đạo chưa được bao lâu, nhưng lại hơn ở chỗ công ty phân chia một ít tài nguyên đẩy sang cho cô, chất lượng tranh vẽ của cô cũng không tệ, bây giờ đã sở hữu một lượng độc giả nho nhỏ.
Cô còn nhớ cách đây không lâu, khi gia đình đi thăm một người họ hàng thân thích lại tình cờ đi ngang qua công ty Hề Thanh, cô tranh thủ đến gặp biên tập Chanh Chanh của mình một chút. Hai người đi đến một buổi triển lãm manga, chăm chú xem từng quyển truyện bán chạy và cả những quyển mới xuất bản của các công ty lớn nhỏ được trưng bày ở đó.
Lúc đó Chanh Chanh đột nhiên hỏi cô: “Miên miên, em có muốn tự sáng tác một bộ manga dài tập cho riêng mình không?’’
Thực ra trong lòng mỗi người đều ôm ấp những hoài bão lý tưởng của bản thân, nhưng trong khoảnh khắc Chanh Chanh nói ra những lời ấy, Trịnh Ý Miên vẫn hơi sửng sốt. Sau đó cô cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ uốn thành một đường cong mềm mại: “Em ư? Khả năng của em còn kém xa lắm?’’
“Không xa đâu, em đã vẽ nhiều truyện ngắn thành công thế thì cũng có thể thử vẽ truyện dài tập một lần mà,’’ Chanh Chanh cười rạng rỡ, “Hãy thử một lần đi, dù saocũng chẳng mất gì, bây giờ em không phải là họa sĩ nổi tiếng nhất dưới tay chị nhưng lại là người bộc lộ tài năng nhanh nhất và cũng có tiềm lực nhất. Thật ra thì trong số những người mới đến người chị coi trọng nhất chính là em đấy.’’
Trịnh Ý Miên bước trên sàn gạch ca rô đi về phía trước, bóng hình thướt tha khẽ uyển chuyển đung đưa theo từng nhịp bước. Ngay cả bản thân cô cũng không thể lý giải được cảm xúc của chính mình lúc này là như thế nào.
Mũi tên chỉ dẫn trên sàn nhà dừng lại, trước mắt cô chính là điểm cuối của đoạn đường này. Đôi chân Trịnh Ý Miên giẫm lên đầu nhọn mũi tên, ngẩng đầu nhìn lên – chính là danh sách những tác phẩm manga xuất sắc bán chạy nhất mọi thời đại.
Chanh Chanh đột nhiên búng tay một cái: “Chỉ cần em vẽ đẹp, chị cảm thấy việc em được xuất hiện trên này chẳng phải là chuyện khó nhằn gì, nói không chừng cái tên tiếp theo chính là em đấy.’’
Mí mắt Trịnh Ý Miên khẽ giật giật, những hình chiếu rơi vào trong đáy mắt khiến đôi mắt đang rũ xuống của cô càng thêm mông lung mấy phần. Tiếng cười cô mềm mại nhẹ nhàng, sạch sẽ và tinh khiết tựa như lông chim uốn lượn quanh co rơi vào trên tấm thảm.
Chanh Chanh xòe năm ngón tay ra rồi lại khép lại ngay trước mắt cô: “Đừng nói cái gì sang năm năm sau gì đó, chị nghĩ – trong vòng năm năm, em chắc chắn có thể.’’
Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Trịnh Ý Miên cảm thấy Chanh Chanh nói như vậy chẳng qua là để khích lệ cô mà thôi, không dám ôm cũng chẳng dám thực hiện tham vọng đó, nhưng đúng là cô đã bắt đầu suy nghĩ về ý tưởng về bộ truyện tranh dài tập kia rồi.
Dĩ nhiên Lão Tam không thể biết được ngọn nguồn của chuyện này, cô nàng ngẩn ngơ ngồi trên ghế, xoay qua xoay lại, bàn tay nắm chặt vào thành ghế lắc lư trái phải,vẻ mặt vẫn không thể tin được: “Tớ lại đang ở chung phòng với một họa sĩ manga cơ đấy.’’
Trịnh Ý Miên: “Cậu nói quá rồi, tớ chỉ là dân nghiệp dư thôi.’’
“Nhưng tương lai lại rất có triển vọng nha!" Lý Mẫn giơ cao ly nước, “Sau này có phú quý thì đừng quên nhau nhé.’’
Lão Tam ngẫm nghĩ một chút, vô cùng đồng ý, “Chẳng trách có thể kabe don cả Lương Ngụ, Miên Miên của chúng ta thật tuyệt.’’
Huyệt thái dương Trịnh Ý Miên giật giật: “… Tại sao câu chuyện lại sang đến vấn đề này rồi?’’
…
Sự thật đã chứng minh, cho dù chủ đề có lượn lờ theo hướng nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ trở về trên người Lương Ngụ.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo cuộc sống của hai người bọn họ gắn bó mật thiết với nhau làm gì.
Luyện tập cho buổi biễu diễn thoải mái nhẹ nhàng hơn huấn luyện quân sự rất nhiều, mỗi ngày chỉ cần đúng giờ có mặt tại phòng tập đi tới đi lui, thực hiện đúng thứ tự gì đó một lần thì đã có thể trở về ký túc xá tự do nghỉ ngơi rồi.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, nhoáng một cái đã đến buổi dạ tiệc chào đón tân sinh viên của trường.
Đây là lần thứ hai các cô mặc trang phục trình diễn.
Lí do là bới những bộ quần áo này đều làm bằng giấy cho nên rất yếu ớt, không thể di chuyển nhiều lần được. Hơn nữa ngày thường khó tránh được những tai nạn bất ngờ, các học tỷ sợ các cô vô tình làm hỏng quần áo, không có cái gì để mặc trong bữa dạ tiệc chào đón tân sinh viên.
Đây là lần đầu tiên trình diễn trên sân khấu nhưng Trịnh Ý Miên thực sự không cảm thấy khẩn trương chút nào. Cô tựa vào cửa sổ ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời, vừa nhìn vừa nghĩ đến cốt truyện manga của mình. Lần này cô định vẽ một series truyện, từ một tình tiết đặc biệt nào đó suy rộng ra ba…
“A!’’
Còn chưa kịp nghĩ xong, cô chợt nghe một tiếng hét sợ hãi vang lên, kèm theo đó là âm thanh vải vóc bị xé rách.
Trịnh Ý Miên quay đầu lại thì phát hiện có một học tỷ không cẩn thận bị té ngã.
Lúc này, vị học tỷ một tay che chỗ rách bên cánh tay mình vừa mở miệng trách móc: “Tớ đã bảo các cậu tránh sang một bên chơi đùa rồi mà, biết rõ tớ đang mang giày cao gót còn để đụng vào tớ…’’ Người nọ bỏ tay ra, nhìn quần áo của mình, “Lần này xong thật rồi! Trang phục bị rách rồi, phải làm sao đây?’’
Các nữ sinh bị mắng rõ ràng có hơi sửng sốt.
“Gì thế, tại sao lại đổ lỗi rồi mắng chúng tớ, tất cả mọi người ở đây đều mang giày cao gót cả, có phải chỉ một mình cậu đâu.’’
“Hơn nữa chúng tớ không đụng vào cậu, chỉ chạm nhẹ một chút, là do cậu không đứng vững, làm gì mà dữ vậy?’’
Trịnh Ý Miên cảm thấy hai bên sắp sửa cãi nhau, đi lên nhìn bộ quần áo kia một vòng, đưa tay chạm vào vết rách: “Rách cũng đã rách rồi, có cãi nhau cũng chẳng làm được gì. Vết rách này không lớn lắm, hay là thử sửa lại một chút xem sao?’’
“Vô ích thôi,” Học tỷ nói, “Hoặc là dùng kim, hoặc là dán lại, nhưng làm như thế sẽ để lại dấu vết rất xấu, những loại quần áo như thế này này vốn chỉ là hàng dùng một lần… Lần này xong thật rồi.’’
“Không sao đâu, mọi người đứng dưới sân khấu rất xa, không nhìn thấy được vết rách đâu.’’
“Chị biết, nhưng trước khi lên sân hấu đột nhiên lại xảy ra chuyện xui xẻo thế này, xuất hiện một lỗ lớn trên trang phục như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người…’’
Trịnh Ý Miên ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên cảm giác được tất cả mọi người đều bị bầu không khí chán nản của vị học tỷ này lấy nhiễm, một người thì cau mày, một người thì bày ra dáng vẻ tức giận không có chỗ để phát tiết.
Nhưng cô lại không nghĩ vậy.
“Cũng may chỉ là một lỗ nhỏ,’’ Trịnh Ý Miên cúi đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Ở đây có thuốc màu không?’’
Mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò, cũng mong sự nhiệt tình của mọi người sẽ được bùng cháy thêm một nữa.
Vị học tỷ mang theo chút hy vọng hỏi: “Em muốn làm gì?’’
Lương Ngụ vẫn luôn đứng bên cạnh cô dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười.
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
73 chương
32 chương
10 chương
26 chương
10 chương
127 chương