Ôn nhu chỉ dành riêng em
Chương 7
Mọi người lần lượt tìm kiếm khắp tất cả các phòng, phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.
“Không xong rồi! Không thấy đại đội trưởng đâu nữa!’’
Người thông báo một mựcbày ra vẻ mặt phàn than khóc thương tiếc tựa như Doanh trưởng đã thực sự mất tích.
Hai đại đội trưởng nín cười đến nội thương, phất phất tay một cái, nhỏ giọng nói: “Ở đó không có đâu, người đã chạy đến văn phòng hiệu trưởng của các em tố cáo rồi.’’
Tất cả mọi người đang ngồi ở dưới đều ồ lên kinh ngạc, hít một hơi thật sâu tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Các em đúng thật là, cùng lắm là tranh cãi với nhau một chút là được rồi, tại sao còn muốn Doanh trưởng không thể bước xuống đài thi đấu được chứ? Chẳng lẽ các em còn không biết ông ấy chỉ phô trương thanh thế thôi sao?” Đại đội trưởng ngoài miệng thì nói đỡ cho người ta, nhưng lại len lén cho bọn họ một ngón tay cái, nhỏ giọng nói: “Làm tốt lắm!’’
“Doanh trưởng đúng là đang cảm thấy tức chết đi được, nói nếu như bây giờ mà mình trở lại thì chắc chắn sẽ bị các em chỉnh đến chết mất.’’ Một đại đội trưởng khác cười hì hì, “Hắn còn nói nếu không phải phải đối đầu với một người mang đai đen Taekwondo thì hắn cũng không đến nổi phải bỏ chạy như thế này đâu.’’
“Người này chính xác là một tên đào ngũ.’’ Triệu Viễn tức giận đến buồn cười, “Đúng là đồ bỏ đi mà, ngay cả thi đấu cũng không dám.’’
“Đúng vậy!’’ Mọi người phụ họa, “Doanh trưởng là đồ bỏ đi.’’
“Nhưng mà dù sao chúng ta cũng đã thắng rồi.’’ Triệu Viễn khuơ khuơ tay, “Đối phương không đánh tự hàng, sảng khoái quá đi mất!’’
Đại đội trưởng gọi mọi người đứng nghiêm chỉnh lại, “Các em nên vui mừng vì Doanh trưởng đã đầu hàng rồi, nếu như đánh nhau thật thì không tốt chút nào đâu, các em thắng, tôi bị ăn hành, hắn thắng, huấn luyện quân sự sau nàycác em cũng sẽ bị ăn hành.’’
Có người hỏi: “Đại đội trưởng, sao hai người đột nhiên lại bị điều đi, còn sắp xếp cho Doanh trưởng chạy chúng em vậy?’’
“Có người tố cáo chứ sao nữa, nói các em kỷ luật lỏng lẻo, mỗi ngày đến học quân sự đều chỉ có cười. Doanh trưởng cảm thấy hai chúng tôi không có bản lĩnh nên quyết định tự mình đến hàng phục, kết quả bị các em hàng phục lại.’’
“Người đang đứng trên sàn thi đấu là Lương Ngụ đúng không?” Đại đội trưởng cười một tiếng, “Cậu cũng có tài năng đấy, khí chất hoàn toàn áp chế doanh trưởng của chúng ta.’’
…..
Trong các buổi huấn luyện quân sự sau đó, để kiếm lại mặt mũi cho đại đội trưởng, mọi người cũng đặc biệt “Song tiêu”.
Vào ngày thứ năm, Doanh trưởng đến thị sát, chuẩn bị kiểm tra xem đám sinh viên ngang bướng không tuân thủ quy định này sẽ thu nhận huấn luyện viên của mình như thế nào.
Đểđề phòng phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, Doanh trưởng còn mang cả Đoàn trưởng đi đến thị sát cùng mình.
“Ngài nhìn đám sinh viên này xem, bình thường còn ngang ngược hống hách hơn nhiều.’’
Đại đội trưởng nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng đến, tất cả mọi người cố gắng nghiêm túc phối hợp tập luyện.’’
“Nghỉ! Nghiêm! Bên trái quay! Đứng nghỉ*!
(*Đứng nghỉ hay còn gọi “kiểu nghỉ thể thao” là kiểu đứng chắp tay sau lưng, hai chân dạng rộng ra,ay trái nắm cổ tay phải, bàn tay phải nắm lại tự nhiên, lòng bàn tay hướng về sau, khi mỏi tay phải nắm cổ tay trái tư thế này chỉ được áp dụng sau khi các sĩ quan binh sĩ vừa hoàn thành bài huấn luyện thể lực hoặc đang ở trên thuyền, tàu.)
Đứng nghỉ ngay lập tức, mọi người khí thế hào hùng khôn khéo đồng thanh hô khẩu hiệu: “Một! Hai!’’
Doanh trưởng: “….”
Đoàn trưởng vẻ mặt nghiêm nghị, quay sang người bên cạnh nói: “Tôi thấy các em ấy đều rất ngoan ngoãn huấn luyện mà.’’
Đại đội trưởng: “Nghiêm! Chào hỏi đoàn trưởng!’’
Tất cả mọi người: “Xin chào đoàn trưởng!’’
“Chào hỏi Doanh trưởng!’’
Tất cả mọi người yếu ớt đồng thanh: “Chào…’’
Đoàn trưởng hạ thấp giọng, ánh mắt nghiêm nghị: “Xem ra mọi người đều có thành kiến với cậu.’’
Có người nói: “Ngài ấy xem thường sinh viên khoa Nghệ thuật chúng em.’’
Đoàn trưởng gật đầu, tỏ ý bọn họ không cần nói nữa.
Sau khi hai người kia đi xa, mọi người nghe được lời Đoàn trưởng nói: “Cậu hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình đi, đừng động một chút là nói khoa đó có phẩm hạnh như thế nào, tôi cảm thấy chúng đều rất ngoan ngoãn nghe lời.’’
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng phần lớn mọi người đều nghe thấy.
Lý Mẫn cười trộm: “Bị lãnh đạo phê bình rồi.’’
Và rồi tất cả lại bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác.’’
"Đáng đời, ai bảo hắn coi thường chúng ta chứ, chúng ta có thể bước chân vào khoa Nghệ thuật của trường đại học W này, điểm số văn hóa cũng đã hơn một khối người rồi, còn đến lượt hắn xem thường sao?’’
“Đúng vậy, rõ ràng là ở những nơi khác tạo thành một ấn tượng rập khuôn cứng nhắc về hình ảnh của những sinh viên Nghệ thuật, nồi đen này chúng ta không thèm mang.’’
“Có lẽ sau này hắn không dám đến đây thị sát nữa đâu, các cậu nhìn dáng vẻ khom lưng uốn gối bây giờ của hắn đi, thực sự khiến người ta sung sướng mà.’’
….
Tâm trạng sảng khoái qua đi, rất nhanh lại đến giờ ăn trưa.
Nhà ăn quá đông không thể chen vào nổi, Trịnh Ý Miên và Lý Mẫn quyết định quyết định đi ăn ở ngoài trường.
Cả hai chọn một cửa hàng chuyên thịt nướng nhúng lẩu, nhưng vào trong mới phát hiện chỉ còn một bàn dành cho bốn người.
Hai người vừa ngồi xuống ghế thì thấy Lương Ngụ và Triệu Viễn cũng bước vào.
Triệu Viễn nhìn xung quanh một lượt, rũ khóe miệng, nói: “Hết chỗ mất rồi…’’
Trịnh Ý Miên đứng dậy, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Ánh mắt Lương Ngụ lập tức nhìn về phía cô.
Trịnh Ý Miên chỉ chỉ vào bàn của mình, ra hiệumọi người có thể ăn chung với nhau.
Triệu Viễn đang định quay về, Lương Ngụ lại vỗ vào bả vai hắn một cái, ngước mắt nhìn về phía trước: “Bên trong còn có chỗ trống.”
Triệu Viễn vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đi vào bên trong tìm một chỗ ngồi xuống.
Trịnh Ý Miên và Lý Mẫn đang ngồi đối diện với nhau, nói cách khác, bên cạnh hai người đồng thời vẫn còn một chỗ trống.
Triệu Viễn ngu ngốc không biết thức thời cứ thế trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trịnh Ý Miên.
Lương Ngụ bên kia ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi nhướn mày nhìn hắn, hai tay khoanh tròn trước ngực.
Triệu Viễn nghiêng đầu nhìn một cái, trong lòng âm thầm kêu một trăm chữ “hỏng rồi” viết hoa in đậm to đùng, vội vàng đứng bật dậy từ trên ghế.
Trịnh Ý Miên đang xem thực đơn cũng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy khó hiểu: “Sao vậy?’’
Lương Ngụ tiếp tục cười.
Triệu Viễn lắc đầu, cười khan một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Lý Mẫn: “Tôi thích ngồi bên cửa sổ…Ha ha.’’
Trịnh Ý Miên đang muốn nói gì đó thì lại thấy Triệu Viên ra sức lắc đầu với mình: “Cậu đừng nói chuyện với tớ! Nhanh gọi đồ ăn đi.’’
“Cậu có đói không?’’ Trịnh Ý Miên lật thực đơn sang trang khác, cười tủm tỉm, “Hôm nay tớ mời, các cậu muốn ăn gì nào?’’
Lương Ngụ ngồi đối diện với Triệu Viễn, nâng mí mắt lên nhìn hắn.
Ý là…
Ba câu đầu tiên của cô ấy hôm nay đều nói với cậu.
Triệu Viễn dùng ánh mắt biểu đạt sự run rẩy hoảng hốt của mình: Em không…Em không…
Trịnh Ý Miên ngẩng đầu nhìn lên, hỏi bọn họ: “Hử? Nếu không thì cứ gọi một suất dành cho bốn người trước đi, hoặc là các cậu có thể gọi đồ ăn mà mình thích, các cậu chọn cái gì?’’
Triệu Viễn: “Tớ lựa chọn cái chết.’’
“Sao lại không nói gì , tớ còn phải cảm ơn các cậu nhiều lắm, nhất là Lương Ngụ,’’ Trịnh Ý Miên chống cằm, nở một nụ cười, “Cảm ơn cậu lần trước đã đứng ra nói chuyện giúp tớ, còn tranh thủ thời gian cho tớ được nghỉ ngơi, đang không biết báo đáp thế nào mới phải…’’
Triệu Viễn bật thốt lên: “Không bằng lấy thân….”
Hai chữ “báo đáp” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị ánh mắt của Lương Ngụ ép phải nuốt vào trong một lần nữa, Triệu Viễn gãi gãi đầu, nói: “Ý tớ là, ở đây có sashimi* không?’’
(*Lấy thân 以身-[yǐshēn] và sashimi 刺身[cī shēn])
“Cửa hàng thịt nướng nhúng lẩu làm gì có sashimi chứ,” Trịnh Ý Miên cau mày, “Hay là chúng ta bắt xe đi chỗ…”
“Không cần đâu,” Lương Ngụ rũ mắt nhìn cô, giọng nói pha lẫn một chút dịu dàng mà ngay cả chính anh cũng không thể nhận ra, “Cậu xem cái nào ngon thì là được rồi, tớ thì cái gì cũng được.’’
Nếu như Lương Ngụ đã nói vậy, Trịnh Ý Miên cũng dứt khoát kéo thực đơn đến giữa hai người bọn họ, khẽ nghiêng người về phía anh.
“Đầu tiên chúng ta sẽ gọi một suất ăn dành cho bốn người,suất ăn này đi kèm món tráng miệng, còn có phô mai, sau đó sẽ gọi thêm một đĩa gà rán và bánh tổ*, cộng thêm một đĩa trái cây và nước uống, nếu như không đủ lại gọi thêm, cậu cảm thấy thế nào?’’
(*Bánh tổ: Là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết.)
Lương Ngụ căn bản không biết cô đang nói cái gì, tất cả sự chú ý của anh lúc này đều tập trung vào cảm giác được khuỷu tay cô như có như không chạm vào cánh tay mình mang đến một xúc cảm êm ái ấm áp lạ thường.
Giọng nói của cô tựa như những bong bóng mềm mại bì bõm trên vùng sông nước, mỗi một âm tiết phát ra đều chậm rãi rõ ràng, một câu một chữ đều thấp thoáng ý cười mênh mang.
Yết hầu nơi cổ họng giật giật, Lương Ngụ hắng giọng, biết còn hỏi: “Gà chiên gì?’’
Trịnh Ý Miên đưa ngón tay chỉ chỉ vào món gà chiên duy nhất trong thực đơn: “Cái này.’’
Ngón tay cô trắng nõn thon dài, nhưng ở đầu ngón tay, từ giữa móng tay lại lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt.
Trái tim Lương Ngụ bỗng run rẩy, cũng đưa ngón tay ra đặt lên bức ảnh trong thực đơn: “…Cái này sao?’’
Chạm phải ngón tay của cô.
Không cảm giác được nhiệt độ, dường như rất ấm áp.
Chỉ là một cái chạm giữa hai đầu ngón tay đơn giản như vậy, nhưng anh lại cảm thấy bản thân mình đã phải cần rất nhiều sức lực, cố gắng đè nén trái tim đang trào dâng xao động trong lồng ngực.
Trịnh Ý Miên hoàn toàn không hề ý thức được rằng cảnh tượng này sớm đã có người dự mưu tính trước, gật đầu: “Ừ, đúng vậy, cậu ăn không?’’
Giọng nói Lương Ngụ khàn khàn, nhìn cánh môi xinh đẹp không ngừng mấp máy của cô, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Ăn.’’
…
Triệu Viễn ở bên cạnh vẫn không ngừng lách tách lách tách bấm điện thoại như muốn bay lên.
Hắn đang gửi tin nhắn cho người bạn cùng phòng: [Ngụ ca của cậu đang xuân tâm nhộn nhạo, xuân tâm nhộn nhạo he he.]
[Tớ phải giả vờ như chẳng biết gì, trơ mắt nhìn anh ấy meo meo meo làm như không có ai phát hiện ra mà chạm vào đầu ngón tay của người ta nữa chứ, ha ha, cứ để cho anh ấy nhộn nhạo tiếp đi.]
[Con bà nó, tớ đã quen biết anh ấy đã mấy năm rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ… Gì nhỉ, dáng vẻ giống như…đang mím môi cười trộm.]
[Không được, không được, tớ mù rồi.]
Trong lúc ăn cơm, Trịnh Ý Miên đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cười hỏi Lương Ngụ: “Đúng rồi, tớ vẫn luôn tò mò một chuyện… Cậu thực sự có đai đen Taekwondo thật ư?’’
Nếu thực sự là đai đen, thì màn đánh nhau kịch liệt ở bữa tiệc liên hoan cuối cấp kia đã có thể giải thích được rồi.
“Là giả đấy,” Lương Ngụ mặt không đổi sắc đẩy bát bạch tuộc sang cho cô, “Tớ chưa từng học Taekwondo, là Triệu Viễn lừa hắn.’’
“Nhưng lúc ấy nhìn cậu còn không thèm nhíu mi đến một cái, chắc ai cũng nghĩ đó là sự thật.’’
Chưa từng học Taekwondo mà còn có thể ung dung thoải mái khuất phục hai người, cái biệt danh Hỗn Thế Ma Vương này quả nhiên là hữu danh vô thực.
Triệu Viễn cười ha hả: “Người này, am hiểu nhất chính là biến giả thành thật, biến thật thành giả, chẳng hạn như thích… A!’’
Trịnh Ý Miên: “Sao thế?’’
Vừa dứt lời, cô cũng theo hắn nhìn xuống gầm bàn.
"Không có gì, không có gì,” Triệu Viễn cười cười, “Chỉ trách tớ, trách tớ đã quá nhiều lời.’’
Lúc này, cuối cùng Lý Mẫn cũng chen miệng vào: “Chẳng hạn như thích, thích cái gì? Cậu còn chưa nói hết mà.’’
Triệu Viện nghẹn họng không nói nên lời, dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Lương Ngụ.
Lương Ngụ nhướn mày, tỏ vẻ: Chính cậu đào hố thì nên tự mình lấp hố.
Triệu Viễn vừa ăn xà lách, vừa cười gượng nói: “Chẳng hạn như lúc tắm*, chúng tớ nói rằng anh ấy không có cơ bụng tám múi, anh ấy cũng không nói bản thân mình có, khiêm tốn, khiêm tốn ha ha.’’
(Thích: 喜 [xǐ]và tắm rửa 洗澡[xǐzǎo] hai từ đồng âm ở âm tiết đầu nên bạn Triệu Viễn mượn nó để đánh lạc chủ đề.]
Lương Ngụ: "..."
Trịnh Ý Miên nghiêng đầu, thăm dò hỏi: “Bình thường các cậu…Cũng tắm chung sao?’’
Triệu Viễn còn chưa kịp nói gì, Lương Ngụ đã lạnh lùng phủi sạch mối quan hệ với hắn.
“Tớ không biết cậu ta, tớ là một thẳng nam.’’
Triệu Viễn: ? ? Tại sao anh không quen biết em? ?
…
Buổi tối hôm đó sau khi lên giường chuẩn bị đi ngủ, Triệu Viễn không biết lấy được thông tin từ đâu, hỏi Lương Ngụ: “Ngụ ca, em nghe một người bạn nói rằng buổi trình diễn catwalk trong dạ tiệc chào đón tân sinh viên vẫn còn thiếu hai người mẫu, anh có muốn tham gia không, nếu đi cái này thì không cần phải học huấn luyện quân sự nữa đâu. Chỉ cần mặc mấy bộ quần áo bằng giấy tự sáng chế đi một vòng là được.’’
Lượng Ngụ dứt khoát từ chối: “Không đi.’’
Ngừng lại một chút, anh bất chợt nghĩ đến việc Trịnh Ý Miên đã từng nói với mình cô không muốn học huấn luyện quân sự chút nào, tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Bên người mẫu nữ cũng bị thiếu sao?’’
“Để em hỏi một chút,” Một lúc sau, Triệu Viễn trả lời anh, “Còn thiếu.’’
Lương ngụ theo số điện thoại mà Trịnh Ý Miên cho mình tìm được QQ của cô, có thể nói là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Sau khi cô đồng ý kết bạn, Lương Ngụ mới nói rõ mọi chuyện cho cô nghe.
Một lát sau, bên kia hỏi: [Cậu có đi không? Cậu đi tớ cũng đi.]
Triệu Viễn ghé mắt qua, kỳ quái hỏi Lương Ngụ: “Anh đang nhìn gì vậy? Tại sao lại vô duyên vô cớ cười như thế?’’
Sao có thể không cười được chứ.
Bây giờ anh đối với cô mà nói, đã có một cảm giác lệ thuộc không giống với những người bình thường khác, mặc dù rấy cạn nhưng dẫu sao cũng có chút ít còn hơn không.
Lương Ngụ mỉm cười bấm bấm: [Cậu đi tớ sẽ đi ngay.]
….
Dĩ nhiên hai người vẫn quyết định tham gia.
Trước khi bước vào luyện tập thì phải đến hội sinh viên đóng dấu vào giấy xin nghỉ đã.
Dựa vào địa chỉ mà người khác cho trước đó, Trịnh Ý Miên và Lương Ngụ đi đến phòng 305 tìm văn phòng làm việc.
Sau khi xác định mình đã đến đúng địa chỉ, Trịnh Ý Miên gõ cửa một cái rồi đẩy cửa.
Cánh cửa chống trộm phát ra một tiếng “Két” tựa như âm thanh vỡ vụn, Trịnh Ý Miên nhẹ nhàng bước vào.
Bên trong trống trải rộng lớn giống như một căn phòng tập nhảy, trước mặt còn có một tấm gương lớn.
Rèm cửa sổ bị thổi phồng lên thành hình tròn, giống như hai quả bóng giặt màu xanh da trời treo trên tường.
Trên bục giảng bằng gỗ trống rỗng lạnh lẽo, chỉ còn một hộp phấn dở sót lại nằm chỏng chơ trên đó.
Trịnh Ý Miên thử hỏi một câu: “Có ai không?’’
Quả nhiên không có người trả lời như dự liệu, Trịnh Ý Miên đứng bên cửa sổ, với tay khép cửa lại.
Rèm cửa màu xanh da trời nhẹ nhàng rơi xuống đất, khó khăn lắm mới có thể che phủ xuống tận mắt cá chân của cô.
Lúc này, người bạn kia có gửi một tin nhắn đến: “Sai rồi, sai rồi, phòng làm việc ở phòng 403 cơ, các cậu đã đến tầng ba rồi? Nhanh ra ngoài đi, vị học tỷ ở trong phòng tập nhảy đó cực kỳ hung dữ.’’
Trịnh Ý Miên vội vàng nói với Lương Ngụ: “Chúng ta ra ngoài trước đi.’’
Lúc hai người đứng trước cửa, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
“Tức chết tôi rồi, trong phòng học này không có người nào đúng không?’’
Trong lòng Trịnh Ý Miên vô cùng căng thẳng, vừa mới bị giọng điệu khẩn trương của người bạn kia lây nhiễm, cô không chút nghĩ ngợi dứt khoát kéo Lương Ngụ trốn sau cánh cửa.
Mấy giây sau, Trịnh Ý Miêncảm thấy có gì đó không đúng lắm?
Không không gian nhỏ hẹp này, tiếng thở của hai người như vương vít đan xen qua lại lẫn nhau, Trịnh Ý Miên cảm giác như lỗ tai mình đang bốc cháy hừng hực.
Người bên ngoài gõ gõ cửa thăm dò: “Có ai ở đây không?’’
Lời nói vừa dứt, người bên ngoài đã giữ lấy nắm cửa, dùng sức đẩy mạnh vào trong một cái.
Trịnh Ý Miên không còn lựa chọn nào khác, đành phải theo áp ức phía sau lưng lảo đảo về phía trước vài bước, đụng vào lồng ngực Lương Ngụ.
Cánh tay anh chống bên người cô, mùi hương thoang thoảng trong trong trẻo lạnh lùng của tuyết hòa quyện với hương thơm của lá cây xông thẳng vào lỗ mũi cô, khuấy động đến mức lục phủ ngũ tạng đều không được yên.’’
Cô khẽ khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng trùng hợp lại chạm vào chiếc cằm cương nghị của người thiếu niên trước mặt.
Lượng Ngụ cúi đầu, khóe miệng thấp thoáng ý cười mờ nhạt.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụ ca của chúng ta vô cùng hạnh phúc.
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
73 chương
32 chương
10 chương
26 chương
10 chương
127 chương