Hoàng hôn buông xuống bốn người mới về tới thị trấn, Đâu Đâu kêu khát nước mà bình nước của cậu bé cũng chẳng còn giọt nào, vì thế ông Trịnh liền mở cửa hàng lấy sữa chua cho cậu. Đâu Đâu rất thích cửa hàng của ông, vừa thấy cửa mở là chạy ngay vào trong. Nhiếp Trường Hoan đi theo cậu, cô cũng muốn ngắm nghía cửa hàng của ông một chút. Cửa hàng của ông Trịnh vừa buôn bán vừa dùng để ở, tầng một ông bày hàng, tầng hai là nơi ông ở. Ở tầng một còn có một phòng bếp nhỏ và một phòng vệ sinh. Tầng một bày biện rất nhiều mặt hàng, không gian khá rộng, nhìn tầng một rộng thế này cô đoán tầng hai cũng không kém. “Bây giờ cũng muộn lắm rồi, nếu không mọi người ở lại ăn cơm rồi hãy về?” Ông Trịnh do dự rất lâu mới dám đưa ra lời đề nghị này, vừa nói ông còn liếc liếc Trường Hoan, chắc là sợ cô không thích. “Chuyện này… có phiền ông quá không? Ông cũng mệt rồi mà.” Ông Trịnh cười tươi rói, “Không phiền, không phiền chút nào, tôi là đàn ông mà, mệt cái gì chứ? Thật ra, tôi vẫn luôn muốn mời mọi người tới nhà để ăn cơm từ lâu rồi…” Thẩm Bội Nghi nhìn Trường Hoan, thấy cô nháy mắt ra hiệu thì trong lòng rối bời,  ấp úng đồng ý, “Được rồi, ăn cơm xong thì chúng tôi về…” “Mọi người lên tầng nghỉ ngơi một lát đi, dưới này lộn xộn lắm, trong cửa hàng có ít đồ ăn vặt với đồ uống, mọi người thích ăn gì uống gì thì cứ lấy nhé, tôi ra chợ mua ít đồ ăn.” “Chú yên tâm đi, cháu không khách sáo đâu mà chú lo, chú đi nhanh về nhanh chú nhé.” Trường Hoan rất thích tính cách của ông Trịnh, thật thà mà nhiệt tình. Thực ra, tính mẹ cô yếu đuối lại hay u buồn, có người nhiệt tình như ông ở bên cạnh thì có lẽ mẹ cô sẽ sáng sủa hơn, sẽ vui vẻ hơn. Ông Trịnh nghe cô nói vậy liền cười rất tươi, ông xoay người rời khỏi cửa hàng. Nhiếp Trường Hoan cùng Thẩm Bội Nghi đưa Đâu Đâu lên tầng hai. Không bao lâu sau, có tiếng cãi nhau ầm ĩ từ dưới vọng lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của ông Trịnh, Trường Hoan và Thẩm Bội Nghi vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ định chạy xuống. “Mẹ, mẹ ở lại với Đâu Đâu, con ra ngoài là mẹ khóa ngay cửa lại nhé.” Trường Hoan vẫn còn sợ chuyện như lần trước xảy ra nên cô khăng khăng không cho Thẩm Bội Nghi cùng Đâu Đâu ra ngoài. “Trường Hoan à…” Thẩm Bội Nghi lo lắng không thôi, bà hô lên định gọi cô lại thì cô đã chạy xuống tầng từ bao giờ. Trường Hoan còn đang chạy thì một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên, giọng nói mà cô căm thù đến tận xương tủy… “Đánh, đánh mạnh vào, đánh cho gần chết mới thôi!” Nhiếp Tuân, là Nhiếp Tuân, sao ông ta lại tới đây? Ông ta có tư cách gì mà tới đây chứ? Nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết của ông Trịnh vừa rồi Trường Hoan cũng không dám chậm trễ nữa, cô vội vàng chạy xuống… Xuống tầng một, chỉ thấy cả cửa hàng đều ngổn ngang, đồ đạc, hàng hóa văng khắp nơi, ông Trịnh nằm dưới đất rên rỉ, mặt đầy máu. Trường Hoan vừa tức vừa sợ, cô chạy tới đỡ ông Trịnh dậy, vừa thấy cô đến, ông Trịnh không màng vết thương trên người mà chắn trước mặt cô, muốn bảo vệ cô. Nhìn ông như vậy không hiểu sao cô lại muốn khóc… Thẩm Bội Nghi lo lắng không thôi, bà dặn dò Đâu Đâu một chút rồi khóa cửa phòng lại, nhốt cậu bé ở bên trong, chạy xuống tầng một. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt bà sợ đến mức ngây ngẩn cả người, nước mắt lăn dài trên má, bà giơ tay che miệng lại. Là tại bà, là bà hại ông Trịnh… Nhiếp Trường Tình đứng cạnh Nhiếp Tuân, đắc ý nhìn mẹ con Nhiếp Trường Hoan, ác độc xúi giục, “Cha, lần trước con tới nhà họ nhưng không thấy ai, lần này thì hay rồi, có khác gì bắt gian tại giường đâu chứ? Chà chà, đi yêu đương vụng trộm mà còn mang theo cả con gái và cháu ngoại đi cùng, xấu hổ chết đi được…”