Nhiếp Tuân vốn đã tức giận lắm rồi, Nhiếp Trường Tình lại đổ dầu vào lửa khiến ông ta nổi trận lôi đình.
“Đánh, đánh nữa cho tôi, đập nữa cho tôi!”
Trường Hoan tức đến run rẩy cả người, cô xông tới trước mặt Nhiếp Tuân gào lên, “Được lắm, đánh đi, ông có giỏi thì đánh chết tôi luôn đi!”
Nhiếp Tuân híp mắt lại, cơ bắp trên mặt ông ta co giật, nhìn rất dữ tợn. Nhưng cuối cùng vẫn không thể cho người đánh Trường Hoan, dù sao thì cô cũng là con gái của ông ta, dù ông ta có ghét bỏ có không thích như thế nào thì cũng không thể cho người đánh cô được…
Nhiếp Trường Tình thấy Nhiếp Tuân mềm lòng, mắt liếc ngang liếc dọc rồi bắt đầu thêm mắm dặm muối, “Cha, cha không thể mềm lòng như thế được, tại mẹ chị ấy dạy hư nên chị ấy mới không coi cha ra gì như thế, còn dám làm mấy việc mất mặt như thế này…”
Trường Hoan nghe vậy thì giận quá hóa cười, “Nhiếp Trường Tình, cô nghĩ cô có thể một tay che trời đúng không?”
“Chị, em có nói gì sai đâu? Dì Thẩm làm vậy rõ ràng là không tuân thủ nữ tắc mà…”
“Nữ tắc? Nếu tôi không nhớ nhầm thì mẹ tôi và ông Nhiếp đây đã ly hôn mười năm rồi, đúng không nhỉ? Nếu đã ly hôn thì mẹ tôi có kết giao với ai thì có liên quan gì tới mấy người? Mấy người có tư cách gì mà quản chuyện này? Ông Nhiếp, ông đang dùng thân phận gì để tới đây hưng sư vấn tội hả? Lúc còn trẻ, ông bị Tần Phương Hoa dụ dỗ mà vứt bỏ vợ con, hiện giờ ông già rồi nên hồ đồ mà nghe theo lời xúi giục của đứa con kế, đứa con chẳng có chút quan hệ máu mủ nào tới đây mà hủy hoại cuộc sống của con gái ruột à? Còn cô, Nhiếp Trường Tình, rác rưởi tôi không cần thì cô thích nhặt cứ nhặt, tôi cho cô luôn đấy. Nếu cô đã nhặt rồi thì mong cô yên phận một chút, cô sống cuộc sống của cô đi, đừng có xía vào chuyện của tôi nữa. Cô có tin là nếu cô còn gây chuyện thị phi nữa thì tôi sẽ cho fan của cô biết bộ mặt thật của cô không?”
“Nhiếp Trường Hoan, em xúi giục cái gì? Mấy chuyện không biết xấu hổ mà mẹ con chị làm đều là chính mắt cha nhìn thấy nhé…”
“Câm miệng!”
Nhiếp Trường Tình còn chưa nói xong thì Nhiếp Tuân đã gầm lên bảo cô ta câm miệng. Những lời oán trách của Trường Hoan mặc dù làm ông ta tức giận nhưng hành động của Nhiếp Trường Tình càng làm ông ta không thích.
Trường Hoan nói đúng, Thẩm Bội Nghi là vợ trước của ông ta, ông ta là chồng trước của bà nên không có tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bà. Nhưng mà, nhìn thấy Thẩm Bội Nghi ở bên người đàn ông khác thì ông ta không khống chế được cảm xúc của mình…
“Chuyện hôm nay kết thúc ở đây. Trường Hoan, từ nay về sau, con với mẹ con đừng ở gần loại người không đứng đắn này nữa!”
Nhiếp Tuân nói xong liền lạnh lùng nhìn ông Trịnh, người đang chắn trước mặt Thẩm Bội Nghi, cười nhạt nói, “Ông không tự soi gương xem ông là cái thứ gì hả…”
“Ông ấy dù không tốt thì đối với tôi, ông ấy hơn ông gấp nghìn lần, vạn lần!”
Thẩm Bội Nghi đột nhiên mở miệng, ông Trịnh sững sờ tại chỗ, Trường Hoan cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn bà.
Nhiếp Tuân xanh mét cả mặt, “Thẩm Bội Nghi, bà từng này tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ là gì hay sao?”
“Chuyện của tôi cùng ông Nhiếp đây chẳng có chút quan hệ nào cả, việc tôi ở bên ai cũng không liên quan gì đến ông. Đúng vậy, tôi thấy ông Trịnh là người tốt, đáng giá để tôi trao cả phần đời còn lại cho ông ấy, vậy nên, ông Nhiếp à, ông tự giải quyết cho tốt đi, đừng có xen vào chuyện của chúng tôi nữa!”
“Ông Trịnh, tôi đỡ ông đi khám xem thế nào, ông chảy nhiều máu quá…”
Thẩm Bội Nghi đỡ ông Trịnh đi. Nhìn thấy người mẹ luôn yếu đuối đột nhiên thay đổi hoàn toàn như vậy làm Trường Hoan vui mừng không thôi. Lo lắng Đâu Đâu ở một mình nên cô lên tầng bế Đâu Đâu xuống rồi mới đi trạm y tế.
Trường Hoan và Thẩm Bội Nghi chờ ở ngoài phòng khám trong khi bác sĩ khám cho ông Trịnh. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của bà, Trường Hoan khó chịu không thôi.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương