Thẩm Bội Nghi biết cô muốn hỏi gì, bà phủ nhận ngay mà không hề suy nghĩ, “Trường Hoan, mẹ với ông ấy không có gì cả, con đừng nghĩ nhiều.”
Trường Hoan không tin bà, “Mẹ, mặc dù có gì thì cũng có sao đâu? Mẹ ở một mình bao nhiêu năm nay rồi. Mẹ ạ, mẹ nên tìm một người biết yêu thương săn sóc cho mẹ đi, có người đó bên cạnh mẹ thì có ra ngoài làm việc con cũng yên tâm.”
Mặc dù biết cô nói có lý nhưng bà không thể bỏ qua quan niệm sống bao lâu nay của mình, bà là người bảo thủ, người xưa thường nói, một người phụ nữ không hầu hạ hai chồng, bà mà tái hôn thì người ta sẽ nghĩ bà như thế nào? Người ta sẽ chê cười bà ra sao? Nghĩ đi nghĩ lại, bà đành lấy Đâu Đâu làm cớ, “Mẹ còn có Đâu Đâu cơ mà, chỉ cần Đâu Đâu ở bên mẹ là được rồi, là tốt lắm rồi ấy chứ…”
“Mẹ, mẹ thật sự không biết hay giả vờ không biết đấy ạ? Đâu Đâu có thể ở bên mẹ bao lâu chứ? Thằng bé cũng ba tuổi rồi, đến tuổi là con sẽ đưa nó vào nhà trẻ trên Thành Đô, sau này, nó còn phải học tiểu học, sơ trung, rồi cao trung*, đại học, có khi còn du học nữa thì sao? Không phải con nói thế để dọa mẹ, mà con thực sự nghĩ như thế, sau này thời gian thằng bé có thể ở bên chúng ta sẽ càng ngày càng ít…”
*: Tương đương với trung học cơ sở và trung học phổ thông của Việt Nam.
Trường Hoan nói một thôi một hồi, toàn là những lời có lý khiến Thẩm Bội Nghi không biết phản bác ra sao, bà chỉ có thể lựa chọn im lặng mà kháng cự.
Trường Hoan rèn sắt khi còn nóng mà tiếp tục khuyên bà, “Mẹ, mẹ nghĩ lại mà xem, cách hành xử của chú Trịnh hôm nay vô cùng tự nhiên, cứ như nhà mình là nhà chú ấy vậy. Nếu mẹ không cho phép thì làm sao có chuyện này? Rõ ràng là mẹ cũng thấy chú ấy tốt mới đồng ý cho chú ấy đi lại. Chú ấy không có con trai, con gái thì gả chồng lâu rồi, mà chú ấy khỏe mạnh không bệnh tật gì lại còn biết quan tâm săn sóc mẹ. Mẹ, nếu có chú ấy ở bên mẹ thì con yên tâm lắm…”
Nghe cô nói vậy bà bối rối vô cùng, nhưng trong lòng cũng chậm rãi bắt đầu chờ mong. Dù sao thì cuộc đời vốn dài lâu, nếu mãi ở một mình sẽ thấy cô độc, nếu có người làm bạn thì cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất không cô quạnh tẻ ngắt nữa. Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng lời bà nói ra lại hoàn toàn ngược lại, “Mẹ biết con nói đúng nhưng mà phụ nữ mà tái hôn thì trước sau vẫn không vẻ vang con ạ.”
Nhìn vẻ mặt bà là Trường Hoan hiểu rõ trong lòng bà nghĩ gì, cô cố ý nói, “Mẹ, mẹ không biết đâu, vừa rồi con nhìn lén mẹ và chú Trịnh nấu cơm, nhìn mẹ nhặt rau còn chú ấy cầm muỗng, rồi hai người bàn bạc xem nấu gì nấu như thế nào, mẹ biết con nghĩ gì không? Con nghĩ, đây mới là cảnh sinh hoạt của một cặp vợ chồng yêu thương nhau. Một người đàn ông dù có tiền nhưng không biết dành thời gian để ở bên vợ mình thì cũng vô dụng. Người đàn ông nguyện ý mà cùng nấu cơm với mẹ mỗi ngày mới là người thực sự coi trọng mẹ, thực sự muốn ở bên mẹ, chỉ một mình mẹ tới cuối đời.”
Những lời này là những lời thật lòng của cô. Thẩm Bội Nghi nghe lời cô nói mà bắt đầu suy nghĩ, bà thử so sánh giữa ông Trịnh và Nhiếp Tuân, vừa so sánh là biết ngay ai hơn ai kém. Nhớ lại xưa kia, khi bà còn ở nhà họ Nhiếp, đúng là giống hệt những gì Trường Hoan nói, Nhiếp Tuân có lẽ còn không biết phòng bếp nhà họ trông như thế nào, mà ông Trịnh thì…
“Ông Trịnh thực sự rất tốt.” Thẩm Bội Nghi cảm thán.
Nhìn thấy hy vọng lóe lên, Trường Hoan lập tức đề nghị, “Mẹ, thế này nhé, ngày mai chúng ta hẹn chú Trịnh đi chơi với Đâu Đâu, hai mẹ con mình cùng xem xem chú ấy có xứng với mẹ không…”
“Chuyện này…” Thẩm Bội Nghi do dự, bà là người phụ nữ yếu đuối lại bảo thủ, trong khi con gái bà lại thuộc dạng xoay như chong chóng, nói gió chính là mưa nên nhiều khi theo không kịp suy nghĩ của cô.
“Thôi được rồi mẹ, mẹ cứ làm theo lời con đi. Hơn nữa, lâu lắm rồi mẹ con mình cũng chưa đưa Đâu Đâu đi chơi.” Trường Hoan sợ cứ để bà ngồi đó mà đắn đo thì cũng chẳng có kết quả gì liền quyết định luôn.
Sáng hôm sau, một nhà ba người ăn diện một chút rồi tới cửa hàng tạp hóa tìm ông Trịnh, lúc này ông đang chuẩn bị mở cửa hàng, vừa nghe hai người rủ ông cùng nhau lên huyện chơi thì vui vẻ đồng ý ngay, thành ra, cửa sắt vừa mở một nửa lại bị khóa lại.
Mọi người quyết định bắt xe lên huyện chơi một ngày.
Mỗi lần Đâu Đâu kêu mệt là ông Trịnh sẽ bế cậu nhóc lên rồi cho cậu ngồi lên cổ mình.
Đến trưa, họ vào một nhà hàng nhỏ, ông Trịnh chọn toàn món mà Trường Hoan và Thẩm Bội Nghi thích ăn, đến lúc ăn ông chỉ tập trung cho Đâu Đâu ăn, thậm chí còn ngồi lọc xương cá cho cậu nhóc. Cả một quãng đường, Nhiếp Trường Hoan đều lặng lẽ quan sát ông, rồi cộng thêm điểm.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương