Sương khói đông tây

Chương 1 : Gặp quý nhân, thân phận và số phận đều thay đổi

GIỚI THIỆU SƠ LƯỢC VỀ TÁC PHẨM Nàng, Tô Lục Quân, từ nhỏ đã chịu cảnh ức hiếp của tất cả mọi người chỉ vì là con rơi của một ả đào hát. Nhưng nàng vẫn gồng mình sống xót trước thế giới đầy bất công. "Muội theo ta, ta cho muội ăn, muội uống, ta sẽ bảo vệ muội" Chỉ với một câu nói của đại tiểu thư Trang thị Trang Ngọc Hà, nàng với thân phận mới - a hoàn, tuy không phải một bước lên mây nhưng đương nhiên giúp nàng thoát khỏi số phận bi thương trước đó. "Nô tỳ sẽ mãi mãi bên cạnh tiểu thư, lấy thân làm trâu làm ngựa báo đáp người, trung thành bên người." Năm ấy, Hoàng Đế băng hà, Thái tử Vương Quốc Huy - 20 tuổi, lên ngôi, lấy hiệu Hoàng Minh Đế. Tuyển tú được tổ chức, Trang Ngọc Hà - con nhà quyền quý, tất nhiên không thiếu một suất cho nàng. Ai cũng biết Hoàng Minh Đế là người xuất chúng cả về tài năng văn võ cho đến nhan sắc, tất nhiên nữ tử con nhà quan lại ai cũng đều hâm mộ, bao gồm cả Trang Ngọc Hà. Nàng trúng tuyển, vui mừng đến phát sốt. Nhưng nào biết thâm cung hiểm độc, nữ tử đơn thuần như nàng vào liệu còn tồn tại, giữ được tính mạng. "Tô Lục Quân này đã thề bảo vệ người, nay tiểu thư vào cung, dù thịt nát xương tan cũng sẽ giữ người được an toàn." Nào ngờ đâu, trải qua bao nhiêu sóng gió hậu cung, trái tim của vị Hoàng Đế cao cao tại thượng mà đại tiểu thư ngưỡng mộ vô cùng, lại rơi vào tay của nàng cung nữ Tô Lục Quân - không bao phần nhan sắc, tính khí nghiêm nghị, xuất thân giang hồ thấp kém. "Trẫm liền phong cho ngươi làm Quý Nhân" "Cầu Hoàng Thương, nô tỳ đã thề dù thế nào cũng bên cạnh Trang tiểu chủ, làm trâu làm ngựa báo đáp, tuyệt nhiên không dám tranh giành với Người." Tình nghĩa như tỉ muội bị đập tan trong phút chốc. "Ta liền xuất cung sang Tây Quốc làm Minh phi cao cao tại thượng, không dám tranh giành với người ta nợ ơn." Ta - Minh phi Tây Quốc, Chàng - Hoàng Đế Đông Quốc, tuy xa ngàn dặm, nhưng trái tim gần trong gang tấc. "Sau khi ta thu phục Tây Quốc, nàng sẽ trở về với thân phận mới." "Nô tỳ đã hiểu." "Lãnh sứ mệnh, ta tung hoành dọc ngang hậu cung Tây Quốc, đợi 2 năm, trở về đứng bên cạnh người." -------------------------------- Chương 1 : Gặp quý nhân, thân phận và số phận đều thay đổi “ Đứng lại, con nha đầu thối kia” Ông chủ gánh bánh bao vừa hét vừa chạy. Tức chả chả là tức, gánh bánh bao của ông dạo này cứ bị con nha đầu ở đâu không biết, chạy tới cướp mấy cái bánh bao. Mặc dù mới có bốn mươi cái xuân xanh nhưng sức lực của ông lại chả bằng cái con nha đầu dẻo dai, linh hoạt đó. Ông đành ngậm ngùi trở lại, không đuổi theo nữa. Tô Lục Quân quay đầu lại nhìn, thấy ông gánh bánh bao không đuổi theo mình thì thở phào nhẹ nhõm, trốn tạm vào cái xó bên đường, cắn lấy cắn để cái bánh bao nhân thịt. Khuôn mặt nhem nhuốc của nàng bấy giờ giàn giụa nước mắt. “Ngon quá! Ông này làm bánh bao ngon, lần sau lại tiếp tục cái bụng đói này nhờ ông.” – Nàng nghĩ thầm mà trong lòng chua xót. Tô Lục Quân là con gái của Tô Lục Diệp – một ả đào hát có tiếng trong lầu xanh. Không biết thế nào mà vô tình mang thai nàng. Dù bà thấy cái thai này vô cùng phiền phức nhưng vẫn để cho nàng ra đời. Tô Lục Quân nàng lớn lên trong phường xó chợ, chơi với giang hồ, chuyên đi cướp bóc để kiếm ăn sống qua ngày. Nương nàng cũng chả quan tâm nàng làm gì, chơi với ai, cứ để cho nàng ung dung, tự do mà sống. Duy chỉ một điều mà bà không muốn đó là để nàng sống trong lầu xanh. Chính vì thế nên đành gửi tạm nàng về nhà bà ngoại. Dù nói là nhà nhưng nàng cũng chả mấy khi về, đa số là sinh hoạt và ngủ ở cái miếu cũ ngoài ngoại ô. Cướp bóc, lừa đảo,... đều trải qua cả. Nên dù là trong độ tuổi 13 tươi sáng, trong đầu nàng cũng chỉ dày đặc những âm mưu, tính toán, không có lấy một phần trong sáng, hồn nhiên. Sau khi ngốn đầy miệng bằng miếng bánh bao cuối cùng nàng đứng dậy, phủi phủi hai tay vào cái vạt áo. “Thì ra mày ở đây, ăn bánh bao xong đã thấy no chưa????” Tiếng nói vừa phát ra, nàng quay đầu lại nhìn sợ hãi. Thì ra ông chủ bánh bao không phải tha cho nàng mà quay lại kêu thêm đồng bọn. “Mấy lần trước, ông đây tha cho mày, nhưng lần này thì đừng hòng nha con.” – Ông ta vừa nói vừa tiếng lại gần, mấy tên nam nhân ở đằng sau vừa cười ha hả vừa theo sát ông. Nàng lùi lại từng bước từng bước, ngõ cụt rồi làm sao chạy bây giờ. Mấy năm trời nàng cướp giựt cũng chả bao giờ bị bắt. Thế nào mà hôm nay lại trở thành ngày giỗ của nàng. Một nam nhân to lớn cầm cái cây gỗ bước lên từ phía sau ông gánh bánh bao. Gương mắt cười cười bí hiểm, giơ tay lên định vụt cây vào mặt nàng.