Năm phút sau, Trường Hoan không thể nén được nỗi tò mò trong lòng nữa, cô rón ra rón rén đi tới cửa bếp, lặng lẽ thò đầu vào.
Mẹ cô đang cắt ớt, ông Trịnh cầm muỗng đang xào gì đó, thỉnh thoảng hai người sẽ quay ra bàn luận về món ăn, “Bà nếm hộ tôi xem độ mặn nhạt thế nào, tôi không biết khẩu vị của Trường Hoan.”
“Ừm, thế này là được rồi, Trường Hoan nhà tôi không kén ăn đâu, nhưng món thịt bò xào này thì ông cho ít muối thôi, Đâu Đâu còn nhỏ không ăn nhiều muối như thế được.”
“Tôi biết rồi, tôi thuộc nằm lòng khẩu vị của Đâu Đâu rồi ấy chứ, đây có phải lần đầu tôi nấu cơm cho thằng bé đâu.”
“Về sau nếu không có việc gì thì ông hạn chế tới đây đi.”
“Hả? Sao lại thế? Hay là tôi làm gì không tốt…”
“Không phải, tôi sợ Trường Hoan nghĩ ngợi linh tinh.”
“Thôi được rồi, tôi nghe bà…”
Nghe hai người nói chuyện Trường Hoan không nhịn được thấy đau lòng, đây mới là cách sống của một cặp vợ chồng bình thường.
Nghĩ vậy trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng đặc biệt, suy ngẫm một lúc thì cô rón rén rời khỏi.
Hơn nửa tiếng sau, Thẩm Bội Nghi gọi cô ăn cơm, bà và ông Trịnh làm bốn món mặn và một món canh.
Đều là những món ăn gia đình đơn giản, có trứng gà chiên hạt tiêu, thịt khô xào tỏi, cá thu chiên giòn, ngoài ra còn có món thịt bò xào ớt mà Đâu Đâu thích và món canh trứng cà chua.
Trường Hoan thử một vài miếng. Ái chà, tài nấu nướng của ông Trịnh không tồi chút nào, cô lặng lẽ cộng thêm một điểm cho ông. Vì ý tưởng trong lòng nên vừa ăn cơm cô vừa giả vờ tò mò dò hỏi chuyện gia đình của ông Trịnh. Hai người nói qua nói lại, cộng thêm giọng nói non nớt của Đâu Đâu thỉnh thoảng vang lên nên không khí trên bàn cơm vừa náo nhiệt vừa thân mật.
Ăn cơm xong ông Trịnh lại chủ động dọn bàn và rửa bát, Trường Hoan và Thẩm Bội Nghi nói mãi mà ông không nghe nên đành để mặc cho ông làm.
Ông Trịnh vừa bê bát đũa vào bếp rửa thì Trường Hoan liền ghé tai hỏi Thẩm Bội Nghi mọi chuyện thế nào. Thực sự là cô nhịn từ tối đến giờ, tò mò không thể chịu được, nhưng có dò hỏi ra sao thì bà chỉ thở dài chứ không chịu nói gì.
Rửa bát và thu dọn xong thì ông Trịnh về nhà.
Trường Hoan kéo một chiếc ghế dài ra sân, pha một bình trà rồi nằm lên ghế hóng mát. Mặc dù là đêm hè nhưng ở đây rất mát, trời trong vắt, lấp lánh ánh sao, thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua, vuốt ve khuôn mặt cô làm cả người đều sảng khoái.
Trường Hoan cầm một chiếc quạt hương bồ, thỉnh thoảng phe phẩy một chút. Cô nằm đó, ngắm sao, nghe tiếng ếch và côn trùng kêu xung quanh, có cảm giác như thời gian đang quay trở lại thời niên thiếu.
Mặc dù cô và Lục Hướng Viễn đã sớm không còn như xưa, nhưng những ký ức về những tháng năm niên thiếu ấy sẽ mãi mãi lưu giữ trong tim cô, nói cho cùng thì đây cũng là một trong những ký ức đẹp đẽ ít ỏi mà cô từng có.
Dù cho thực sự không thể trở lại thì sao? Những ký ức tốt đẹp sẽ mãi in sâu trong lòng, có xóa cũng xóa không sạch, có lau cũng lau không hết. Nó sẽ mãi mãi chiếm cứ một vị trí quan trọng trong đời cô.
“Mẹ, Đâu Đâu ngủ rồi à?”
“Ừ, thằng bé chơi cả ngày nay, chắc mệt lắm nên đang tắm thì ngủ thiếp đi luôn.” Thẩm Bội Nghi vừa tắm rửa xong thì ra ngoài này, bà cầm một chiếc ghế nhỏ đặt cạnh ghế cô rồi ngồi xuống.
Trường Hoan do dự nửa ngày cuối cùng mới hỏi, “Mẹ à, mẹ với chú Trịnh…”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương