Mặc dù hai mắt Diệp Mộ Liễu đã say lờ mờ, nhưng giác quan thứ sáu của con gái lại phản ứng, hai nam tử trước mặt tốt nhất nàng không nên trêu chọc vào.
Vì vậy, nàng theo bản năng lắc đầu, từ chối lời đề nghị của nam tử áo đen.
“Vậy cô nương có cách nào tốt hơn sao?”
Nam tử áo tìm thả lỏng cơ thể dựa vào ghế trúc đằng sau, thần thái toát ra vẻ lười biếng, con ngươi đen bên trong đôi mắt xếch như ngôi sao sáng trong trẻo mà lạnh lùng trong đêm tối.
“Ông chủ quán làm ăn buôn bán nhỏ, ngươi cũng không thể không biết xấu hổ để cho người ta làm ăn lỗ vốn đúng không?”
Diệp Mộ Liễu rũ xuống đôi lông mi đen dài, che dấu phong ba nổi lên trong mắt. Mím môi nghĩ, cảm thấy bản thân không có vật nào dùng được, ngay cả miếng ngọc bôi đeo bên người ba năm hôm nay cũng bị nàng tự tay ném xuống.
Giờ phút này, ngay cả nàng muốn dùng thứ gì đó trả tiền rượu cũng không có khả năng.
Biết rõ hắn nói không sai, nhưng nàng không thích người gây sự như hắn. Giống như ở trước mặt hắn, tâm tư của nàng đều không có chỗ nào che giấu.
Nâng mắt đón nhận ánh mắt tỏa ra sự mát lạnh mang theo mấy phần trào phùng của nam tử áo tím, Diệp Mộ Liễu không nhịn được cảm thấy ớn lạnh.
Nam tử này thật đáng sợ!
Trong ánh mắt hắn có một sức mạnh như nhìn được tâm người khác, làm cho nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên, không được thoải máu...
“Ông chủ, ta trước thiếu tiền rượu của ngươi. Ngày mai, ngày mai nhất định ta sẽ phái người đưa tới.”
Có chút sợ hãi nhìn thoáng qua ông chủ quán rượu, Diệp Mộ Liễu ngượng ngùng nói.
Không phải nàng không biết điều, mà trực giác nói cho nàng biết, thà nàng nhẹ nhàng vòng vo, khẩn cầu lòng tốt của ông chủ quán rượu cũng không cần thiếu phần nhân tình kia của nam tử áo tím mới tốt.
Giờ phút này, Diệp Mộ Liễu mặt dày, cầu xin ông chủ quán rượu.
“Diệp cô nương, nếu ngươi không muốn thiếu nhân tình của tại hạ, không bằng tiền rượu này ta cho cô mượn.”
Ông chủ quán rượu chưa kịp mở miệng, nam tử áo xanh bên cạnh đã từ từ đứng dậy, dịu dàng nói:
“Tại sao ngươi biết ta họ Diệp?”
Diệp Mộ Liễu xoay người, đối mặt với nam tử áo xanh, hàng lông mày theo bản năng nhíu lại, bên trong ánh mắt mang theo mấy phần phòng bị.
“Chúng ta quen biết nhau sao?”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
68 chương
19 chương
31 chương
59 chương
22 chương
16 chương
27 chương