Xuyên Đến Đại Lục Thú Nhân
Chương 1 : Xuyên không CMN rồi!
"Aaaa...!!!"
Tiểu Vy khi tỉnh dậy sau cơn đau đầu thì phát hiện mình đang rơi lơ lửng giữa không trung.
Cảm giác khi nhìn xuống dưới phải nói là rất "vi diệu". Lần đầu thì vẫn thấy khá bình tĩnh, dù sao Tiểu Vy thường bị bọn bạn lôi kéo đi chơi mạo hiểm nên cũng đã quen.
Đến khi biết mình không triệu hồi được ma thuật có lẽ hét chính là cách để giải tỏa nỗi khiếp sợ lúc này nhỉ.
Đúng lúc đó một bé thỏ xinh xắn bò ra từ trong ba lô của Tiểu Vy. Bé thỏ này là Mimi, hộ vệ thân cận của Tiểu Vy.
Nhìn thấy "cọng rơm cứu mạng", Tiểu Vy trực tiếp kéo Mimi từ ba lô của mình, kích động lắc lắc bé thỏ: "Mimi may dùng cánh của em mang ta bay lên nhanh lên."
"Có chuyện gì xảy ra sao mà chủ nhân lại nhờ em? Không phải chủ nhân có phép bay sao?" Mimi sau khi tỉnh giấc vẫn chưa hiểu được hoàn cảnh hiện tại, dụi dụi cái mắt vẫn còn lim dim.
"Ta không dùng được phép thuật."
"Vậy chủ nhân thử dùng bảo bối trong túi thần xem."
Tiểu Vy ngẩn ngơ một lúc rồi cốc đầu mình, cười cười: "Ừ nhỉ, sao ta không nghĩ ra chứ!"
Tiểu Vy lấy túi thần của mình ra nhưng khi cho tay vào thì trong túi trống không.
Nụ cười lặp tức tắt ngủm, sự sợ hãi lại xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
Tiểu Vy giọng run run: "Mimi, túi thần... không dùng được luôn."
Mimi bị giọng nói của Tiểu Vy làm tỉnh táo lại rồi nhìn quanh thấy toàn mây là mây.
Bên dưới là một cái hồ rất lớn, xung quanh là cánh rừng rậm rạp cùng với rất nhiều loài động vật kì lạ mà Mimi chưa từng thấy.
Mimi run cầm cập, đầu óc bé hiện giờ đều chống rỗng như thể có vô số con bọ bay ở trong đầu. Bệnh sợ độ cao từ lâu đã không còn giờ thì lại tái phát. Thật là cao quá mà!
Tiểu Vy lại nhắc Mimi dùng cánh của bé để bay lên. Nhưng Mimi giờ đã sợ đến mức không thể mở cánh ra được.
"Aaaaaaa...!!!" Thế là một người một thỏ ôm nhau mà hét.
Rơi được một lúc thì Ùm cái, cả hai cùng rơi xuống hồ nước bên dưới.
Mặt nước rung động mạnh khiến cho các động vật uống nước quanh hồ phải chạy toán loạn.
Tiểu Vy dùng tất cả kĩ năng bơi lội của mình, vớt Mimi ra khỏi mặt nước trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh.
Lúc này Tiểu Vy thực sự phải cảm ơn thầy dạy bơi cho cô dù cô chỉ học trong 2 năm.
Nếu mà nói với con người thì học bơi 2 năm chắc chắn sẽ trở thành người bơi lội giỏi.
Nhưng tuổi thọ củ thần khá cao- tầm khoảng 1000 tuổi của thần bằng 1 năm của người, mà cô còn là thần bất tử cơ mà. Nói như vậy nhưng cô mới chỉ 20 tính theo tuổi nhân loại thôi à nha.
Đối mặt với hoàn cảnh của hiện tại thì cô chỉ muốn hét: Cô còn quá trẻ và quá đẹp để chết mà! [ Misa: câu nói kinh điển của các nhân vật phản diện đây mà →_→ ]
Tiểu Vy ngồi bên bãi đất cạnh hồ, rồi hai tay ôm lấy đầu gối, tủi thân khóc thầm.
Mimi vời tỉnh dậy sau cơn mê, nhìn thấy chủ nhân như vậy cũng buồn lòng.
Dù sao thì đối với một người đang có một cuộc sống tiện nghi, thoải mái thì tự nhiên bị kéo đến một không gian khác cũng có chút không thích ứng được ngay.
Mimi đang cảm thấy thương tâm cho chủ nhân thì không nghĩ tới rằng Tiểu Vy đứng bật dậy, ngẩng mặt lên trời mà chửi: "Long Vũ tên khốn nạn, biến thái, vô liêm sỉ, đê tiện, bỉ ổi... nhà anh. Không vứt rác đúng nơi lại còn tự tung tự tại giám vứt vỏ chuối ngay tại vườn thảo dược, hại người ta xuyên đến cái thế giới chết tiệt này. Chờ lúc ta đây về nhất định sẽ cho anh tơi bời hoa lá... @&%$#℅… " [ Misa: đã lược bỏ 3000 từ ]
Nghe chủ nhân của mình chửi xong câu đầu thì Mimi đã ngẩn ra.
"... " Cảm giác thật khó nói ra sao ý.
Mimi thực không ngờ thủ phạm khiến họ lâm vào tình trạng bây giờ lại là ngài Long Vũ- anh trai của Tiểu Vy.
Mà điều đáng nói hơn là chủ nhân bị sượt chân vỏ chuối nên mới bị rơi vào lỗ hổng không gian sao?
Chuyện này đúng là... quá sức tưởng tượng rồi.
Mimi nhìn Tiểu Vy vẫn còn ngửa mặt lên tiếp tục chửi thì không khỏi thở dài.
Ài…! Cuộc sống sau này không biết là sẽ ra sao đây!
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
15 chương
50 chương
48 chương