“Chúng ta không quen biết.”
Lắc lắc đầu, nam tử áo xanh nhếch môi, nụ cười ấm áp giống như gió xuân tháng ba, ở trong quán rượu từ từ mở ra.
“Là tại hạ đã từng may mắn gặp qua bức họa của Diệp cô nương.”
Thấy nàng vẫn như cũ nghi hoặc nhìn mình, nam tử áo xanh cười nói một câu.
“Tại hạ là Tống Vô Khuyết.”
Tống Vô Khuyết?
Nhìn nam tử trước mặt cao ngất, thái độ cùng gương mặt hàm chứa nụ cười, trong nháy mắt Diệp Mộ Liễu cực kì giật mình.
Nam tử trước mặt hình như có chút quen thuộc.
Nhưng nàng có thể khẳng định nàng chưa từng gặp hắn! Nhân vật nổi tiếng như vậy, nếu nàng đã từng gặp qua, nhất định sẽ không quên.
Nhưng mà vì sao nàng đối với hắn lại có cảm giác quen thuộc?
Hơn nữa ba chữ Tống Vô Khuyết đó hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Thấy nàng cau mày, vẫn xoắn lại như cũ, Tống Vô Khuyết mỉm cười thở dài một hơi, giọng nói ẩn ẩn mấy phần thất vọng.
“Xem ra, lúc trước tại hạ không thể lọt vào mắt của Diệp tiểu thư. Nếu không làm sao Diệp tiểu thư một chút ấn tượng cũng không có?”
Bức họa... đôi mắt... Tống Vô Khuyết...
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Mộ Liễu bừng tỉnh.
Thì ra là hắn!
“Thì ta là Tống đại nhân, Tống công tử...”
Tống Vô Khuyết, thiếu niên tài tử nổi danh ở huyện Thanh giang, hiện tại đang làm Hộ Bộ Thị Lang ở Đông Thương quốc. Có thể nói, Tống Vô Khuyết là một thiếu niên hoàn mỹ.
Cũng là một trong những “Người có duyên” mà mẹ nàng nhờ người giới thiệu cho nàng.
Lúc trước trong đầu nàng chỉ mãi nhớ đến Lý Ngọc, trong mắt làm sao nhìn được người khác.
Không nghĩ bọn họ lại dưới tình huống như vậy gặp nhau, cũng để cho hắn thấy bộ dáng nghèo túng thất vọng của nàng...
Xem ra, làm người không thể làm chuyện sai lầm.
Nhìn xem, không ngờ lại mất mặt như vậy! lần này nàng lại để cho người ta chê cười rồi.
Nhưng mà nếu là “Người có duyên”, vậy nàng có thể mặt dày với hắn một lần nữa được không đây?
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười nhẹ.
“Nếu vậy, nếu ta tiếp tục từ chối thì có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm. Vậy tiền rượu hôm nay, nhờ Tống công tử thay Mộ Liễu trả vậy. Ngày khác Mộ Liễu nhất định trả lại ân huệ ngày hôm nay của Tống công tử.”
Chương 71: Đáng thương cho nàng có nhà cũng không thể về!
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
62 chương
76 chương
144 chương
10 chương
48 chương
69 chương