Thoáng kí ức
Chương 1
Cái ngày hôm ấy… nó đã đi lướt qua anh.. Nó ngỡ rằng mình có đủ mạnh mẽ để bước đi mà không quay đầu trở lại.. Thế nhưng có lẽ nó đã nhầm.. Trái tim nó run lên bần bật, cảm giác nghẹn thở và cả thế giới như vỡ vụn trước mắt nó. Nó đã vấn vương cái bóng hình ấy hơn 3 năm trời. Dù nó có chối bỏ bao nhiêu lần, có tự lừa dối thế nào, thì nó vẫn phải thừa nhận nó yêu anh say đắm. Thời gian đã trôi qua lâu rồi, có biết bao chuyện đã xảy ra.. Nhưng…Lẽ nào nó vẫn không thể quên được!!!
- Anh! Em hỏi anh cái này!
- Gì thế?
- Anh! Anh không thích em sao?
- Anh đã có người yêu rồi!
- Vậy hả? Là ai thế anh?
- Không phải hôm nay em cũng đã nhìn thấy rồi sao?
- Là cái chị tóc xoăn màu đen hồi chiều hả?
- Uh!
- Anh yêu chị ấy lắm hả?
- Uh!
- Em out đây!
Offline.. Con bé ngày hôm đấy đã khóc. Nó không hiểu cái cảm giác gì len lỏi trong tim. Nhưng khó chịu lắm. Từ trước đến nay chưa từng đau đến vậy. Thế là mối tình đầu của nó đã ra đi khi nó còn chưa kịp nói nó yêu anh!
Cái ngày này 6 tháng về trước…
Nó chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nó sẽ thích anh đến nỗi ánh mắt nó chỉ có thể nhìn về phía con người ấy. Càng không hiểu tại sao nó lại thích nụ cười ấy, ánh mắt ấy, gương mặt ấy. Trước đây, nó còn không biết anh là ai
- Này! Ra đây chị chỉ mặt đệ anh Thế Anh cho mà xem!
- Đâu nào?
- Kia nhìn thấy không?
- Thấy!
- Thế nào?
- Bình thường!
Thế rồi cái ngày nó gặp anh khi cùng tham gia Đại hội liên đoàn trường! Ngồi cạnh nhau..
- Có phải em hay ra sân bóng rổ chơi phải không?
- Hả! – Nó quay sang nhìn anh. Phải một lúc sau nó mới nhận ra anh..- À! Dạ phải anh ạ! Hì. Anh là đệ tử của anh Thế Anh phải không ạ?
- Ừ! Anh thấy anh Thế Anh hay trêu em!
- Ai bảo bà chị xấu số của em lại yêu anh ý! Anh ý suốt ngày chọc em thôi. – Nó xị mặt xuống, nũng nịu.
- À! Hóa ra người yêu anh ý là chị gái em hả? Bây giờ anh mới biết!
- Ơ thế anh ý không bốc phét cho anh hay hả?
- Không? Thảm nào anh thấy em với chị em hay loanh quanh sân bóng rổ. Cứ tưởng em thích chơi bóng rổ chứ! Haha!
- Dạ thích chứ! Nhưng em chỉ thích xem thôi! Em không có khiếu thể thao mà! Hì
- Em không thử sao biêt! Em có tham gia CLB Bóng rổ của trường đâu! Anh thấy thỉnh thoảng em vẫn chơi mà!
- Chà! Anh giỏi quan sát nhỉ! Hihi! Thế nhưng em không chơi được bóng rổ! Chơi bóng phá dáng ngón tay, làm tay to ra và cứng cáp hơn! Hì
- Ừ! Thì sao?
- Thì bởi lí do đó nên thỉnh thoảng em nổi hứng mới chạm vào quả bóng rổ!
- Em tiểu thư gớm!
Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên và cũng là cuối cùng của nó với anh. Sau ngày hôm ấy, dù có chạm mặt nhau cũng chỉ xã giao qua loa vài câu. Vậy thôi! Có vẻ anh không thích nó! Nhưng.. kể từ ngày hôm ấy, nụ cười, ánh mắt, giọng nói của anh ngày càng in sâu trong tâm trí nó..Nó ra sân bóng rổ nhiều hơn.. Thể hiện tình cảm của nó dành cho anh rõ ràng qua từng ánh mắt, cử chỉ. Và ảnh của anh trong di động của nó.. ngày một nhiều hơn…
Gần một năm sau… nó thấy nick của anh sáng… Nó nhảy vào pm.. Kết thúc cuộc nói chuyện ấy là những giọt nước mắt của nó nghẹn ngào rơi xuống khi mối tình đầu tiên không thể nở hoa…
Mối tình đầu của nó đã kết thúc như nó đã vừa kể đấy.
Nhưng nó không chịu thua! Làm sao có thể bỏ cuộc khi anh không nói anh ghét nó…Trong óc nó không hiểu sao lại nhen lên một kế hoạch mới. Nó muốn tìm hiểu xem có phải anh không thích nó hay cố tình giả vờ…Giống như trong truyện tranh hay phim Hàn Quốc ý… Nó nhận lời yêu bạn cùng lớp nó! Lợi dụng.. Một con nhỏ lớp 8 như nó.. chả hiểu gì về tình cảm..đã lập ra một cái kế hoạch ngoạn mục như vậy… Giờ nó mới hiểu.. đùa giỡn với tình cảm có ngày nó sẽ phải trả giá…
Nó với người yêu mới của nó.. nắm tay nhau đi qua sân bóng. Nó cố gắng cười thật tươi, và đưa mắt liếc qua phía anh..Không phản ứng! Là sao? Nó tự hỏi lòng mình.. Không lẽ con người ấy thật sự không có tình cảm với mình sao? Nó bàng hoàng, sững sờ. Hơn ai hết nó hiểu nó đang làm gì? Nó biết là không nên nhưng vẫn cố dối lòng nghĩ rằng người ấy chắc chắn sẽ yêu nó? Chẳng lẽ nó đã nghĩ rằng.. chỉ cần cố gắng, sẽ có ngày anh hiểu cho nó sao? Gần 1 năm rồi! Nó sẽ phải cố gắng bao nhiêu nữa đây? Nhưng giờ thì quá muộn rồi! Bây giờ, nó rơi vào cái vũng lầy không lối thoát mất rồi…
Câu chuyện thuộc về mảng kí ức xa xôi chợt hiện về khi anh và nó lướt qua mặt nhau. Nó thấy anh vui vẻ bênh cạnh một người con gái khác.. chưa từng là nó. Trong suốt 3 năm qua, có biết bao chuyện xảy ra.. Trái tim của nó đã không còn cách nào chịu đựng được.. Nó trở nên lặng lẽ và kín đáo tự lúc nào nó cũng không biết nữa. Có lẽ anh cũng hơi sững sờ khi nhìn thấy nó. Chắc anh không ngờ nó với anh lại học cùng trường…Sau ngày hôm nay sẽ còn biết bao chuyện xảy ra kia chứ… Nó tự nhủ trong lòng: “Nếu có thể yêu thì đã yêu rồi. Cố gắng cũng hết sức, chịu đựng cũng đến cực điểm. Dừng lại đi thôi! Từ bỏ đi thôi! Con người ấy… mãi mãi… mãi mãi… không thuộc về mình”. Chỉ trách nó không thể làm được. Chạy ù vào góc cũ quen thuộc dưới hội trường, những giọt nước mắt nó lã chã tuôn trào. Nó đã tự vực mình đứng dây, phải kiên cường hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa… Nhưng nó không làm được.. Nó khao khát vòng tay ấm áp ấy biết bao.. nó cần đôi mắt quen thuộc ấy lắm.. và nó muốn nụ cười ấy thuộc về nó.. Bóng hình nó đã quen thuộc từ lâu.. trong những giấc mơ.. trong những đêm dài.. Chẳng lẽ thương yêu một người không thuộc về mình là có lỗi hay sao?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
11 chương