gian anh vắng mặt, chuyển hết hành lý vào nhà, anh quay về căn phòng của mình, vừa đi anh vừa nghĩ quái lạ nhỉ giờ này mà cô ta còn đi đâu, sao không thấy ra chào hỏi mình, đã không ra đón mình ở sân bay thì cũng phải chào hỏi mình khi về nhà chứ, đứng trước căn phòng mà anh đã giành hai năm đau khổ của cuộc đời mình trong đó, anh mỉm cười mọi chuyện từ nay là chấm dứt, sờ lên trái tim anh tự nhủ, phải có thể quá khứ không thể nào quên nhưng bây giờ anh sẽ cố nắm bắt hiện tại, anh không muốn những người mà anh yêu phải đau khổ vì anh nữa, bước hẳn vào trong anh cần dọn dẹp và vứt bỏ đi những thứ đã ám ảnh anh trong một thời gian dài, nhìn thấy lá đơn ly hôn nằm giữa bàn, anh cầm lên xem, cô ta dám vào đây khi anh vắng nhà và đặt nó ở đây hay sao, cô giỏi lắm để xem tôi sẽ xử lý và làm gì cô, một con nhóc ương bướng, cả đời tôi chưa bị ai đánh, thế mà lần đó cô dám tát tôi, lại còn mắng nhiếc không tiếc lời, nhưng tại sao lúc đó mình không đánh cô ta nhỉ, và hình như nhờ những lời đó mà mình đã tỉnh ra thì phải. Nhớ lại lúc đó, ngay lập tức anh gọi điện cho Minh và bảo nó đến gấp. _ Minh, tới nhà tao ngay, tao có chuyện cần nhờ mày. _ Chuyện gì, mà gấp quá thế. _ Đến ngay. Nghe tiếng cụp máy cái rụp, Minh lắc đầu, cái thằng này đúng là nóng tính hết chỗ nói, mà có bao giờ nó gọi điện gấp gáp ình thế này đâu chứ, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, hay là nó lại bị vết thương hành, không phải vì mình vừa mới khám cho nó tối hôm qua mà, có sao đâu, không biết là chuyện gì nhỉ, vừa đi anh vừa nghĩ, cất vội cái xe vào gara, anh phóng thẳng lên phòng của nó, thì thấy nó vẫn bình thường, chỉ có cái mặt là hơi cau có. _ Có chuyện gì thế, mà mày gọi tao gấp quá vậy. _ Mai mày mua vé máy bay, tao và mày sang Nhật. _ Sao, mày đồng ý phẫu thuật rồi hả? _ Ừ. _Thế Bác Tài đã biết chưa, Hương đã biết chưa? _ Không cần thông báo cho bố tao biết, khi nào sang rồi thông báo cũng được, còn tao cấm mày không được cho cô ta biết. _ Tại sao? _ Không tại sao cả, mày cứ làm như lời tao nói là được. Tôi nhìn nó không hiểu, đã không cho bác Tài biết thì thôi, mà ngay cả chuyện nó đi cũng không cho Hương biết, chắc là thằng này có chuyện gì với Hương rồi, nhưng mà thôi chỉ cần nó chịu đi phẫu thuật là được, anh vui quá ra về chuẩn bị mà không biết trong lòng Huy lúc này không yên, Huy bấm chuông gọi bác Lý dặn dò bác: _ Mai con sang Nhật phẫu thuật, mọi chuyện ở nhà giao cho bác. _ Thật ư, vậy là cậu đồng ý rồi hả, may quá, thế cậu có dặn dò gì không? _ Có, mỗi ngày bác cứ đưa cơm cho con như thường lệ, bác phải làm như là con có mặt ở nhà, và đặc biệt là bác không được cho cô ta biết là con đã đi. _ Được tôi sẽ làm như vậy. _ Không có chuyện gì nữa, thôi bác về ngủ đi. _ Chào cậu. Hừm cô dám ly hôn với tôi ư, không bao giờ có chuyện đó đâu tôi sẽ hành hạ cô, và cho cô biết sự ương bướng của cô sẽ phải trả giá như thế nào, hôm nay anh trở về đây là muốn xem thái độ của cô đối với anh sẽ ra sao, nhưng mà anh về suốt một ngày rồi mọi người ai cũng vui vẻ ra chào anh, thế mà cô ta đi đâu cả ngày không thấy, anh muốn hỏi bố mình nhưng thấy ông lảng tránh nên lại thôi, hay là cô ta ở căn phòng ấy, căn phòng tân hôn mà anh thề là sẽ không bao giờ đặt chân đến, nhưng mà thôi ngày mai nhất định anh sẽ gặp được cô ta, sống cùng một nhà mà, cô ta làm sao tránh mặt anh suốt được, yên tâm với ý nghĩ ấy, anh đánh một giấc đến sáng, vì ngày mai còn nhiều chuyện cần anh giải quyết. Liên tiếp mấy ngày sau đó anh cũng không thấy Hương đâu, anh muốn đem thắc mắc này hỏi cha mình nhưng thấy ông không muốn đề cập đến nên anh đành thôi, ông đã giao lại cho anh toàn bộ công việc làm ăn của mình, vì có quá nhiều việc nên anh phải mất ba tháng thì mọi chuyện mới đi vào quỹ đạo, hôm nay hai cha con anh giành thời gian dạo bộ trong vườn cùng nhau, ngồi suống chiếc ghế đá ở cuối vườn, anh hỏi: _ Có chuyện này con muốn biết? _ Có phải con muốn hỏi là Hương đâu đúng không? _ Đúng vậy, cô ta đâu hả bố, tại sao từ lúc con về đến nay là đã hơn ba tháng rồi mà con không thấy cô ta đâu cả. _ Nó không sống ở đây lâu rồi, nó đã chuyển ra khỏi nhà ngay khi con có quyết định đi phẫu thuật. _ Ba nói sao, cố ta đã bỏ đi từ lúc ấy ư. _ Đúng vậy, mặc dù bố đã nói hết lời, nhưng mà nó không thay đổi quyết định. _ Vậy bây giời bố biết cô ta ở đâu không? _ Bố xin lỗi, bây giờ nó ở đâu bố cũng không biết nữa, vì lúc con đi là lúc con bé cũng sắp thi tốt nghiệp bố có đến gặp nó và khuyên nó về nhà nhưng nó từ chối bố, mặc dù nó không yêu cầu gì nhưng mỗi tháng bố cũng có gởi tiền cho nó, vì hình như nó cũng không có liên lạc lại với gia đình kể từ lúc lấy con. _ Chắc là cô ta mừng lắm vì được bố cứu trợ chứ gì, không phải cô ta lấy con cũng vì gia sản gia đình này hay sao. _ Huy, ông Tài tức giận hét lên, con không được nói Hương thế, nó là một đứa tội nghiệp đã mồ côi mẹ ngay từ lúc nhỏ, ông Dũng lại không quan tâm yêu thương nó nên ngay từ bé nó đã phải tự lo ình, nó là một đứa ngoan hiền và đảm đang, trước khi gặp con bố cũng đã nói yêu cầu của bố cho nó biết là nếu hai đứa nên duyên thì đó là điều tuyệt nhất, nếu không thì bố sẽ nhận nó làm con gái và chia cho nó nửa cơ nghiệp nhà này nhưng nó từ chối, số tiền mà bố gởi cho nó trong hai tháng nó chờ thi tốt nghiệp nó đã gởi trả lại cho bố tất cả khi nó nhận được bằng, bố nghĩ là nó muốn trả lại bố ngay khi nhận được nhưng sợ bố buồn nên nó mới gởi trả lại sau này, lúc nó tốt nghiệp bố có lên trường tìm nó nhưng người ta bảo nó đã chuyển đi mất rồi, ngay cả con Hoa bạn thân của nó cũng không biết là nó đã đi đâu, bây giờ mọi chuyện cũng đã xong suôi rồi, con nên đi tìm nó về, bố mong hai đứa có thể nên duyên vợ chồng, nếu không thì con nên giải quyết chuyện hai đứa sao cho êm đẹp đừng làm giang dở và làm khổ nó con ạ, con bé đã đủ bất hạnh lắm rồi. Ngẫm nghĩ những lời ông nói, anh thấy mình hơi quá đáng khi đánh giá cô là một kẻ ham tiền, nhưng giữa trời đất mênh mông thế này biết cô ta ở đâu mà tìm bây giờ, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy, bận rộn với nhiều công việc, vì anh đã bàn với bố muốn công ty mở rộng thêm chi nhánh, anh dành hẳn ba tháng nữa để nghiên cứu thị trường, suốt thời gian đó anh chỉ bàn luận về công việc với bố, không đả động gì tới chuyện có đi tìm Hương hay không nên dù có muốn ông Tài cũng không dám đề nghị với con, vì thấy nó đang điên đầu với công việc nên lại thôi, nhưng khi thấy mọi chuyện đã dần đi vào ổn định mà không thấy nó nhắc đến chuyện này, không thể chịu đựng hơn được nữa, ông nhắc: _ Huy à, con không định đi tìm Hương hay sao? _ Dạ có, nhưng bây giờ không phải lúc. _ Vậy đến bao giờ con mới đi? _ Sau tháng này bố ạ. _ Ừ, thế thì được, ta rất nhớ con bé, không biết bây giờ con bé đó sống thế nào, có vui hay không? Ông thở dài bước về phòng, trong lòng tôi cũng ngổn ngang trăm mối, nửa muốn đi tìm cô ta nửa lại không, vì nếu tìm thấy cô ta rồi, thì tôi với cô ta sẽ làm đơn ly dị, nhưng bố tôi lại muốn tôi cho cả hai đứa một thời gian để tìm hiểu nhau, nếu ly hôn ngay thì sợ ông buồn, thôi đành tìm thấy cô ta rồi tính, anh về phòng mình sắp xếp lại va ly quần áo vì bắt đầu từ ngày mai anh có một chuyến công tác xa, công ty của anh mới khai trương thêm một chi nhánh mới anh cần có mặt để điều hành nó, cần phải ngủ một giấc đã vì mai sẽ là một ngày rất dài. *** Thế là đã được một năm kể từ khi tôi sống ở đây, đứng giữa đồi núi mênh mông này, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, tôi vốn yêu thiên nhiên từ nhỏ nay được như ước nguyện tôi cảm thấy mình không còn mong muốn gì hơn nữa, cuộc sống với tôi chưa có lúc nào dễ chịu như lúc này, tôi yêu nắng gió ở nơi này, yêu từng cơn mưa bất chợt nhớ lại ngày đầu tiên đến đây, một mình nằm cô đơn trên giường bệnh tôi cảm thấy tủi thân muốn khóc, tôi không ngờ chỉ một cơn mưa thôi mà làm cho tôi ra nông nỗi này, cái cảm giác ngặm nhấm con người khi ốm thật mạnh mẽ trong cơn mê tôi mơ thấy được mẹ tôi vỗ về chăm sóc, bàn tay mẹ mát quá, nước mắt tôi nhạt nhòa tôi cất giọng gọi mẹ, nhưng khi tôi mở mắt ra thì đó là một người đàn bà xa lạ, bà nhìn tôi mỉm cười: _ Cháu đã đỡ chưa, ta thấy cháu ngất ở ngoài kia nên đem cháu vào bệnh viện này. _ Cảm ơn bác, tôi yếu ớt trả lời _ Thôi cháu nằm xuống đi, mà cháu có muốn ăn gì không? Tôi bật khóc, tôi cảm động vì được một người đàn bà xa lạ không quen biết mình đã cứu mạng tôi, rồi chăm sóc cho tôi như thế này, kể từ khi mẹ mất đây là người đầu tiên cho tôi cảm giác như tôi đang có mẹ bên cạnh, nhìn thấy tôi khóc bà lo lắng hỏi: _ Con đau ở đâu hả, tại sao lại khóc? Tôi cố mỉm cười bảo: _ Vì trông bác, giống như mẹ của con vậy Bà nhìn tôi một lúc rồi bảo tôi: _ Thế con có đồng ý làm con gái nuôi của ta không, nói thực với con ta chỉ có một mình, nên muốn có ai đó cho có bạn ở bên mình, nay thấy con xinh xắn, dễ thương, ngoan hiền, ta muốn có một đứa con gái giống như con. _ Vâng, con đồng ý, tôi ốm lấy bà, vòng tay của bà ấm quá, bà vỗ nhẹ vào lưng tôi như an ủi. Mỗi ngày bà đều vào thăm tôi, mẹ con tôi nói chuyện rất vui vẻ, tôi kể ẹ nghe về cuộc đời mình, nhưng không dám nói đến chuyện tôi bỏ chồng đi chốn, vì sợ bà sẽ chê cười tôi, bà cũng kể cho tôi nghe về cuộc đời bà, bà