Băng Tịch tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên mặt đường, nơi cô nằm khá ít người qua lại, không ít người đi ngang để ý tới cô. Không đáng để quan tâm. Cô phủi bụi trên người rồi dáo dác nhìn xung quanh. Nơi này nhìn không giống chỗ cô ở- Hoàng Bảo Điện! Đầu hơi đau, mày mảnh khẽ nhíu lại. Cô nhớ lúc nãy cô vẫn đang ngồi dùng bữa với phụ mẫu thân, nhớ lại chút nữa, cô lúc ăn xong chiếc bánh bao đậu đỏ liền đau bụng dữ dội, nghe mang máng hình như là cô không qua khỏi. Những gì cô có thể nhớ chỉ có vậy!
Thôi thì cứ đi xung quanh đây tìm Hoàng Bảo Điện đã. cô nghĩ.
-----------------------------------------------
Kiều Băng Tịch- công chúa của Hoàng Bảo Điện. Trời sinh cho cô cái tính lạnh lùng, điều gì không quá quan trọng hay không đáng để cô chú ý thì cô không cần biết cũng chẳng quan tâm. Dung mạo cô phải nói là nghiêng nước nghiêng thành, cô đi đến đâu người đổ đến đấy không ai là không xiêu lòng trước vẻ đẹp của cô. Người hầu trong hậu cung luôn miệng khen nét đẹp của công chúa thật dịu dàng mà sắc xảo, thật giống với hoàng hậu !"" Đúng đúng! còn cả cái thần thái của công chúa nữa, oa, y như hoàng thượng ấy!" Cả ba người thật rất mỹ mạo a!
__________________________________________ Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ không biết, thật ra dưới vẻ đẹp mỹ miều đấy, dưới những câu nói công chúa chắc chắn rất thông minh công chúa xinh đẹp như vậy, thông minh không có gì là lạ cả vân vân... rằng Băng Tịch nhà ta có phần hơi... ngốc. Dạng như người ta bảo gì làm nấy, nói cô ngồi thì ngồi, nói đứng thì đứng,... do bị bệnh ngốc như vậy nên nhiều kẻ xấu vẫn luôn rình rập xung quanh Hoàng Bảo Điện, bắt cô về nuôi. Nhưng chưa lần nào chúng thành công cả. Một lần, thái tử bên nước khác nghe tiếng tăm cô lâu rồi, dung mạo tuyệt trần,mà tìm....... ____________________________ ENDC!
Truyện khác cùng thể loại
466 chương
190 chương
6 chương
310 chương
75 chương