đã đi đâu, bố chồng tôi thì vẫn chưa về vì còn bận công chuyện làm ăn, chỉ có mình tôi trong căn nhà rộng lớn này, anh Minh cũng không thấy đến, nhưng thôi cũng đã đến giờ đi học rồi mọi chuyện khi nào về tôi sẽ tính tiếp, tôi cắp sách đến trường, gặp bạn bè sau một tuần thật hạnh phúc, cái cảm giác vui tươi, hồn nhiên lại ùa về, tôi cố gắng mỉm cười với chúng nó, con Hoa hỏi: _ Thế nào, mày sao rồi, hôm trước mày gọi điện cho tao mày bảo mày bị bong gân, tao lo quá, xin lỗi vì không đến thăm mày được. _ Không sao đâu, tao khỏe rồi mà, à mà này, trong lớp mình có ai biết chuyện của tao không? _ Mày yên tâm đi, tao phải nói dối chúng nó là mày bị ốm, chúng nó bảo tới thăm, nhưng tao bảo là mày về quê dưỡng bệnh rồi, nếu không thì chết chắc. _ Cảm ơn mày, tôi nhìn nó cười buồn. Tôi phải dấu chúng nó vì chuyện này có gì vui đâu mà cho chúng nó biết, người ta kết hôn vì tình yêu con đằng này, tôi thở dài không dám nghĩ tiếp. Con Hoa cầm tay tôi, hai đứa tiến vào lớp, chúng nó thấy tôi, mỗi đứa hỏi một câu, làm tôi bối rối, và cảm động quá, tôi tự nhủ, mình xin lỗi các bạn thật lòng thì mình không muốn nói dối đâu, nhưng do hoàn cảnh mong các bạn hiểu ình. Đã mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng gõ cửa phòng hắn mà không có tiếng trả lời, tôi cảm thấy hình như có chuyện gì đó đã xảy ra, chỉ có bác Lý trong nhà này là biết chuyện của hắn, vì hắn chỉ nghe lời bác ấy, bố tôi và anh Minh mà thôi, nhưng tôi không biêt số liên lạc của anh Minh, còn bố tôi vẫn chưa về, mà tôi thì lại không muốn làm phiền ông, vậy thì đành liều vậy nghĩ là làm, tôi núp sau chậu hoa gần phòng hắn khi thấy bác Lý bưng mâm cơm vào tôi liền chạy ngay theo sau, nhưng tôi chưng hửng vì không có ai ở trong phòng, vậy mọi hôm bác Lý bưng cơm cho ai ăn, khi hắn không có ở đây, tôi nhìn bác thắc mắc muốn hỏi: _ Bác Lý, bác có thể nói cho con biết, anh Huy đi đâu rồi không? _ Tại sao tôi phải nói cho cô biết, điều đó cô phải rõ hơn tôi chứ? _ Đi mà, con xin bác đấy. Tôi cố năn nỉ bác nói cho tôi biết, mặc dù bác không ưa tôi, nhưng mà có lẽ thấy tôi năn nỉ quá nên bác bảo _ Nó theo thằng Minh sang nước ngoài làm phẫu thuật rồi. _ Thật không ạ, tôi reo lên sung sướng, có lẽ dây là nụ cười hiếm hoi nhất của tôi kể từ khi bước vào nhà chồng, vậy là lời hứa của tôi với bố chồng đã hoàn thành tôi có thể ra đi theo ý muốn, nhưng còn vụ ly hôn thì sao, tại sao anh ta ra đi mà không nói cho tôi biết, tại sao anh ta phải dấu diếm với tôi làm gì, và anh ta có đồng ý ly hôn với tôi hay không, thức suốt một đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định tôi sẽ ra đi, để lại lá thư ly hôn trong phòng của hắn, tôi không muốn đợi ba chồng tôi về vì như thế sẽ làm khó cho tôi vì tôi biết ông thương tôi nên không thể nào đồng ý chuyện này được, tôi dậy thật sớm cố không đánh thức mọi người, quần áo mọi thứ mà tôi mang về nhà chồng chỉ gói trọn, vỏn vẹn trong chiếc va ly nhỏ, tôi quay lại nhìn khu vườn lần cuối, tạm biệt mày nhé, có lẽ tao sẽ không bao giờ quay lại đây đâu, khép căn phòng tân hôn lại, tôi mỉm cười, không biết người ta sẽ nghĩ gì nhỉ, khi có một cô dâu như tôi trên đời, nhìn cánh cổng màu xanh xa dần tôi đã sống một tuần trong cảm giác làm dâu, đó là một trải nghiệm thú vị trong cuộc đời tôi, không biết mai sau sẽ thế nào, nhưng mà liệu tôi có đủ dũng khí để yêu người thứ hai, hay kết hôn lần hai, tôi lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ không hay, bây giờ mục tiêu của tôi là phải hoàn thành nốt chương trình học, chỉ còn lại hai tháng nữa thôi, mà tôi đã nghỉ mất một tuần rồi còn gì, phải cố gắng lên mới được. Tôi quay lại nhà trọ với con Hoa, hai chúng tôi lại sống với nhau như xưa, tôi đã kể cho nó nghe hết mọi chuyện, hai đứa chúng tôi cố gắng động viên nhau học để tốt nghiệp với tầm bằng loại giỏi, mặc dù tôi cố dấu nhưng bố chồng tôi vẫn tìm ra. _ Hương, sao con lại bỏ đi như thế? _ Con xin lỗi, vì sắp thi rồi nên con đến sống với Hoa cho tiện. _ Ừ, thôi cũng được, nhưng mà có khó khăn gì thì cho bố biết nhé, bố cũng mừng vì thằng Huy cuối cùng nó cũng chịu đi phẫu thuật, cảm ơn con nhiều lắm. _ Con có làm được gì đâu ạ, chắc là anh ấy nghĩ lại nên đã thay đổi quyết định của mình. _ Chuyện của hai đứa con định thế nào, dù có chuyện gì bố cũng không muốn mất con. _ Bố ạ, bố cho con suy nghĩ lại đã, bây giờ với con chuyện thi quan trọng hơn, và khi nào anh Huy về thì mới tính tiếp được. _ Thôi được, vậy có chuyện gì thì con thông báo cho bố nhé, và năng về thăm nhà cho ta mừng nhe con. _ Vâng, con biết rồi. Nhìn bố chồng tôi đi khuất, tôi biết lừa dối ông là không đúng, nhưng mà tôi không thể nào làm khác hơn, chuyện tôi làm con dâu ông, hay con gái ông là không thể được, vì hắn đâu có thích tôi, chỉ nghĩ đến mỗi ngày gặp nhau dù dưới thân phận gì, hắn cũng nhìn tôi với ánh mắt đó là tôi không thể nào chịu nổi rồi, hắn nghĩ tôi là một kẻ ham tiền khi chịu lấy một người tàn tật như hắn, không tôi thà chết còn hơn, con xin lỗi bố nhưng đó là cách tốt nhất, tạm biệt bố người cha thứ hai của con, dù chỉ được làm con của cha trong vòng có một tuần nhưng con luôn cảm nhận được sự ấm áp mà cha dành cho con như thế cũng đủ làm cho con nhớ suốt đời. Liên tục trong hai tháng tôi luôn nhận được tiền ông gửi cho tôi, nhưng tôi không động vào một xu, tôi định gửi trả ông ngay, nhưng sợ ông buồn và ông sẽ tìm tôi hỏi tại sao nên tôi đành chờ khi nào tốt nghiệp sẽ hoàn lại đầy đủ cho ông. Trên máy bay Quốc Huy đang thiêm thiếp ngủ thì có tiếng của Minh _ Huy, mày ngủ à, mà mày có nghĩ là Hương vẫn chờ mày ở nhà chứ? _ Tao cũng không biết được, chắc là cô ta vẫn ở nhà thôi, vì nếu không ở nhà tao thì cô ta còn đi đâu được. _ Mày tự tin quá đấy, nếu như cô ta đi rồi thì sao. _ Tao chắc là không đâu, vả lại tao có nhiều dự định giành cho cô ta. Nhìn đôi mắt của thằng bạn, không biết nó đang nghĩ gì nhỉ, nhưng hình như nó đã có một chút ấn tượng nào đó đối với Hương thì phải, vì nếu không như thế thì làm sao mà nó thay đổi nhanh chóng như vậy, chuyện đi phẫu thuật mặc mình và bác Tài ra sức khuyên can và thậm chí dùng cả vũ lực với nó mà nó có chịu xoay chuyển đâu, thế mà từ khi Hương xuất hiện thì nó đột ngột thay đổi, không biết là nó có dự định gì, lắc đầu anh nhìn thằng bạn thích thú, hừm rõ ràng là đã bắt đầu chú ý đến người ta rồi, lại còn làm bộ. _ Ê, mày đang cười cái gì thế? _ Đâu tao có cười gì đâu, à mà mày nghĩ sao về Hương? _ Cô ta là một con quỷ, tao ghét cô ta, tao sẽ cho cô ta biết làm vợ của tao là như thế nào. _ Thật vậy ư, chứ không phải là mày đã bắt đầu thích Hương rồi sao? _ Mày bảo cái gì, tao mà thích cô ta à, trừ phi là tao chết. _ Đến lúc đó rồi tính. _ Mày nói cái gì. Huy cố gắng hét lên, nhưng tiếng tiếp viên vang lên thông báo máy bay sắp hạ cánh. Bước xuống sân bay thì có tiếng của ông Tài gọi, Huy giật mình nhìn bố mình, phải kể từ khi quyết định sang Nhật phẫu thuật anh đã chỉnh hình lại đúng với khuôn mặt mình ngày xưa, nên ông không khó để nhận ra đứa con trai yêu quý của mình, ông ôm chầm lấy anh, ánh mắt nhìn anh trìu mến, đã bao lâu rồi nhỉ hai cha con anh mới có phút giây này, đã hết rồi những cảm giác lo lắng, sự đau khổ giằn vặt ở trong anh, bây giờ anh tự hứa với mình là sẽ làm cho người cha già yên tâm về anh hơn, và có thể mỉm cười nhìn anh mỗi ngày. _ Huy, trông con khác quá, nhưng đỡ hơn nhiều rồi. _ Vâng, con cũng cảm thấy vậy, ba tháng phải nằm chờ phục hồi sau ca phẫu thuật đã khiến cho con phát điên. _ Biết sao được, dù gì thì con cũng đã lành lặn trở lại. _ Chào bác, bác vẫn khỏe chứ ạ. _ Ừ, thế hai đứa có mệt không, bố và bác Tú ra đón hai đứa đây. _ Chào cậu chủ, hành lý đâu để tôi chuyển gia xe. _ Thôi để cháu chuyển ra cho. Anh và Minh phụ ông chuyển hành lý lên xe, anh muốn hỏi là Hương đâu không ra đón mình, nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, anh mệt nên nằm tựa vào ghế xe nhắm mắt lại chỉ có tiếng chuyện trò giữa bố anh và Minh. _ Thế nào, cháu thấy cuộc sống bên đó thế nào? _ Tuyệt lắm ạ, nhưng nói thật cháu vẫn thích sống ở Việt Nam hơn, dù đi đâu thì cũng không bằng quê cha đất tổ của mình phải không bác. _ Cháu nói đúng đấy, mặc dù cả nửa cuộc đời của bác hay đi công tác, nhưng mỗi khi về lại căn nhà của mình bác cảm thấy yên tâm và nhẹ nhõm hơn. _ Thế Hương đâu hả bác, sao cô ấy không ra đón cháu và Huy. _ Ừ, nó bận nên chỉ có bác và bác Tú đi thôi. Nghe câu này Minh cố ý quay xuống xem Huy phản ứng như thế nào thì thấy anh chàng khẽ cựa mình một cái, anh mỉm cười, vì anh nghĩ đã thay thằng bạn của mình giải tỏa nỗi thắc mắc trong lòng, đã muốn biết lại còn tảng lớ, đã vậy anh phải trêu nó mới được. _ Cháu thấy công nghệ bên ấy thế nào, chắc là tiên tiến lắm. _ Vâng, đúng vậy, cháu rất hâm phục họ, ngay cả việc tiến hành phẫu thuật cũng thế, cháu xem họ làm mà không thể nào tin nổi, dự định mới của cháu là có một dịp được học thêm về nghành này trong tương lai. _ Nếu có điều kiện thì cháu nên đi, sự phát triển của đất nước mình, phụ thuộc vào những con người như các cháu đây. _ Bác cứ quá khen, cháu thì làm được gì. Nói chuyện cũng giúp rút ngắn khoảng cách về nhà, chả mấy chốc mà đã tới chiếc cổng màu xanh căn nhà của anh, vì có việc bận nên Minh không thể ở lại được, anh cần quay lại bệnh viện nơi anh làm việc, vì có quá nhiều việc đang chờ anh trong thời