Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 67 : Cha vợ cùng con rể

“ Lời hứa trên thế giới này chỉ là gió thoảng mây bay, muốn chứng tỏ cậu yêu con gái tôi thật lòng, hãy lấy hành động mà chứng minh. Chỉ cần cậu sống xứng đáng với tình yêu con bé dành cho cậu, tôi sẽ chấp nhận cậu”.  Đan sững sờ nhìn Huy đang lại gần, rồi vội vàng hất tóc sang một bên để che lấy một bên khuôn mặt đang sưng lên.  _ Em đứng lên được không? – Huy nói với Đan bằng tiếng Việt khiến những người xung quanh ngơ ngác  _ Hình như… là không. – Đan thấp giọng – Anh đừng nổi giận, được không Huy?  _ Làm thế nào anh không nổi giận được? Chết tiệt! - Tay Huy nhẹ nhàng vén mái tóc Đan lên, rất khẽ để không chạm vào má Đan. Rất may cho René khi cô ta là phụ nữ, Huy không thể đánh. Thực sự anh đang muốn giết người, rất rất muốn. Huy ôm eo Đan rồi bế cô dậy, đặt vào chiếc ghế gần đấy.  _ Ai là người đánh cô ấy? – Huy lên tiếng, giọng nói đủ để đóng băng người khác  _ Là… tôi. – René cả người run rẩy bước lên. Dù có là một kẻ ngốc thì cũng nhận thấy những hành động của Huy vừa rồi là bất bình thường.  _ Vì sao?  _ Tôi biết, tôi không được nổi giận như thế. Nhưng nếu xét về tuổi đời và tuổi nghề thì tôi có thể được đánh nếu cô ấy vô lễ với tôi chứ? – René không sợ chết nói lên những lời hoang đường. Đan khinh thường, ban nãy còn muốn bao che cho cô ta, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.  _ Nếu nói vậy, cô cũng có thể đánh tôi? – Ánh mắt Huy lóe lên tia nhìn nguy hiểm  _ Không…tôi không dám! – René sắc mặt trắng bệch  _ Cô có thể viết đơn từ chức để bảo toàn sĩ diện. Còn không cô có thể trực tiếp nhận quyết đinh sa thải từ ngày mai. – Huy chỉ thốt lên bấy nhiêu, như thế với cô ta đã là quá nhân từ.  René ngã hẳn xuống. Tại sao lại có thể đối xử với cô như thế?  _ Tony, anh nhận đơn của cô ta rồi trực tiếp xử lí còn nếu không nhận được thì đưa chỉ thị cho phòng nhân sự thực hiện.  _ Vâng!  _ Chúng ta đến bệnh viện. – Huy quay về phía Đan, giọng nói vẫn dịu dàng như vốn dĩ.  _ Chúng tôi có thể đưa cô ấy đi kiểm tra, không cần phiền tới tổng giám đốc đâu. – Một nhân viên lên tiếng khi Huy bế Đan lên.  _ Không cần – Huy chậm rãi lên tiếng – Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!  Huy dội lại một quả bom trước khi rời đi hẳn…  _ Cuối cùng thì cũng công khai rồi sao? Cuộc vui đến hồi gay cấn rồi đây. – Một giọng nói thì thầm, gần như nói với chính mình vang lên. Đôi mắt ánh lên vẻ cay đắng…  ….  “ Là chị đây, Nhã Văn.”  “....”  “Uh, có lẽ thời gian tới chị không thể tới công ty được.” – Vừa nói Đan vừa ai oán liếc nhìn người đang lái xe.  “....”  “Chị sẽ phân job cho mọi người qua mail, có chuyện gì cần thiết thì em liên hệ với chị nhé.”  – Đan nói rồi thở dài cúp máy  Chân cô từ bao giờ lại trở nên yếu ớt như thế. “ Nếu cô còn để chân mình tổn thương một lần nữa, thì tôi không chắc chuyện tệ hại nhất là gì đâu” – Lời nói cáu kỉnh của vị bác sĩ già vẫn còn vẳng bên tai khiến Đan nhíu mày. Lúc này đây, việc đứng lên đi lại với Đan cũng là một việc khó khăn, Huy… thì gần như phát điên khi nghe đến điều đó. Nói đến Huy, anh đang rất giận, bằng chứng là từ lúc rời bệnh viện tới giờ, anh không nói với cô lời nào cả…  _ Huy à? – Đan ngập ngừng lên tiếng  _....  _ Em xin lỗi!  _....  _ Huy! – Đan nhẹ kéo tay áo Huy, ánh mắt lộ tia nhìn đáng thương.  _ Anh đang lái xe. – Giọng Huy ngang phè  _ Em biết em sai rồi. – Đan nhỏ giọng giải thích – Nhưng thực sự em không muốn xem mình như một thứ dễ vỡ, lúc nào cũng phải cẩn trọng. Huy à, em rất sợ, thời gian trước đây, khi em không biết mình có khả năng tiếp tục đi lại hay không, mọi người ai cũng nhìn em bằng ánh mắt thương hại, em rất ghét cảm giác đó. Em không muốn nhìn thấy những ánh mắt đó một lần nào nữa. Vì thế em cố gắng hoạt động như một người bình thường, nhưng có vẻ chẳng mấy khả quan. – Giọng Đan thoáng vẻ nức nở.  Huy tấp xe vào lề đường, rồi ôm siết Đan vào lòng…  _ Đừng khóc! – Huy lên tiếng, đau lòng lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên khuôn mặt người yêu thương  (Còn tiếp)