Nước lạc việt ở thế giới mới
Chương 6 : Ổ bi
Phạm công thiệu ngạc nhiên nhìn về phía hồ độc lập như xác nhận lại câu trả lời. nghĩ cũng không ra mình có thể lấy ra một lượng lớn đồng như vậy từ đâu. Nghĩ sơ thôi cũng thấy cần hơn vài nghìn vạn cân đồng để đúc tiền nha. Đây là một khối lượng vô cùng khổng lồ đấy.
Nên nhớ trong kho mỗi năm chỉ có thể đem về hai chục vạn cân đồng là đã nhiều lắm rồi. còn không có năm chỉ được khoảng mười vạn cân thôi.
“ Đây là lý do tại sao trẫm gọi khanh lại đây. Khanh chủ quản việc khai khoáng chắc biết rõ tình hình chứ,”
“ hoàng thượng thần chủ quản khai khoáng nhưng mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ khai thác được tầm 20 vạn cân đồng mà thôi tuyệt đối không hơn được, bao năm qua thần tận tâm làm việc tuyêt đối không bớt xén một cân đồng nào mong bệ hoàng thượng xem xét”
“ Ái khanh sao lại khích động như vậy, là nghĩ ta không tin khanh sao?”
Phạm công thiệu đứng dậy chắp tay không nói
“ điều này đúng là làm khó khanh rồi. ta chỉ là muốn đưa ra một vài ý kiến mà thôi.”
Hồ Độc Lập nói đến đây liền ra hiệu cho Phạm Công Thiệu ngồi xuống
“ hoàng thượng dạy bảo. thần xin lắng nghe”.
Hồ Độc Lập cười cười hỏi.
“ có thật tất cả khoáng ở đại nam này đều do khanh chủ quản?”
Phạm Công Thiệu nghe đến đây liền nhanh chóng động não, thật như vậy sao, đương nhiên là không rồi, đến ngay cả người dân bình thường có chút để ý cũng biết lượng khoáng mỏ mà triều đình khai thác ít hơn nhiều so với lượng khoáng mỏ đang khai thác rất nhiều, có nhiều hầm mỏ chỉ nằm cạnh hầm mỏ mà triều đình đang khai thác chỉ vài trăm mét mà thôi.
Nhưng đằng sau các mỏ này đều có hậu trường chống lưng không nhỏ bởi vậy được bưng bít rất chặt đấy. Nếu khui ra thật sự sẽ dính dáng không ít quan lại đia phương cũng như kinh thành đấy. Nên biết thì biết nhưng chẳng ai lại muốn làm công địch mọi người cả, bởi vậy thường được làm lơ đi.
Chờ Phạm Công Thiệu tiêu hóa một chút hắn lại cho quăng ra quả bom thứ hai:
“ lượng sản vật đưa về đến triều đình đúng là lượng sản vật khai thác được tại các mỏ sao?”
Có quả bom nguyên tử lần trước nên khi nghe đến cau hỏi nay Phạm Công Thiệu cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Không ! đương nhiên là không rồi, cái này ai cũng biêt nha. Từ đốc công, đến quản lý mỏ, thủ kho, quan huyện, quan phủ, cho đến khi vào đến kho công bộ, mười phần cũng chỉ còn lại 3 phần thôi, cái này cũng không phải là chuyện lạ gì, hầu như toàn bộ quan lại đều coi đó là điều hiển nhiên rồi.
“ Người đào mỏ làm việc năng suất chứ?”
Khỏi phải hỏi. chẳng người dân nào tự nguyên đi đào mỏ cả. chủ yếu là do bắt buộc đi phu, hoặc tội phạm, phải thúc dục bằng đòn roi của đốc công thì mới làm việc bởi vậy người đào mỏ cũng khá đông nhưng hiệu suất công việc cũng chỉ được một phần ba mà thôi. Phạm Công Thiệu nhíu mày tự nghĩ ‘ đây là do khách quan mà sao có thể thay đổi được’.
Hồ Độc Lập lại quang thêm một câu làm khai tỉnh Phạm Công Thiệu:
“ đãi ngộ, lương bổng không tốt, công cụ thiếu thốn thì sao có thể tăng khả năng lao động của thợ mỏ. vả lại thợ mỏ cũng cần quen tay phải không?”.
Đương nhiên rồi, hơn ai hết Phạm Công Thiệu biết rõ hơn sự cần thiết của việc quen tay trong đào mỏ. lúc này chủ yếu là bắt lao công theo thời gian nhất định, bởi vậy người đào mỏ cũng thay đổi thường xuyên lấy gì mà quen tay, càng không nghĩ đến cái gì mà đãi ngộ, lại càng chẳng biết đến lương bổng là gì. Còn công cụ sao, một cây cuốc cùn và chiếc nong( rổ tre) đó là tất cả công cụ của người thợ mỏ được truyền từ năm này qua tháng khác đấy.
“ ở đại nam còn chỗ nào có khoáng mà vẫn chưa khai thác không”.
Không cần suy nghĩ cũng trả lời được câu hỏi này rồi. tất nhiên là còn rồi, còn khá nhiều là đằng khác. Nhưng tìm cho ra lại khó tỉ lệ nghịch với việc trả lời câu hỏi trên của Hồ Độc Lập đấy.
Trong khi dành thời gian cho Phạm Công Thiệu tiếp tục suy nghĩ Hồ Độc Lập quay sang nói với lão phúc:
“ cho gọi Trần quách tĩnh lên gặp ta”
Lão phúc nghe vậy liền đi ra ngoài kêu Trần Quách Tĩnh
“ khanh hiểu ý trẫm chứ”
Hồ Độc Lập hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Phạm Công Thiệu lại hiểu đó đang nhụ ý cho cái gì. Nếu nhận lời sẽ trở thành đích ngắm cho tất cả mọi người, còn nếu không làm thì coi như lão cũng xong.
Lần đầu tiên Phạm Công Thiệu thấy chiếc ghế dưới mông thật không dễ ngồi. Đã ngồi rồi lại càng khó thoát ra đấy, đưa ánh mắt nhìn về phái vị hoàng đế trẻ con kia, Phạm Công Thiệu thấy mình đã quá xem thường vị hoàng đế 12t này rồi, sau đó lại giật mình tự hỏi ‘ 12t thật sao, quả thât ngoài vẻ bề ngoài ra thì chẳng có gì giống với độ tuổi đó cả.
“ thần xin nguyện nghe theo bệ hạ sai khiến”
“ Đúng là làm khó cho ái khanh rồi, buổi chầu sắp đến khanh biết phải làm gì rồi chứ?”
Ý của Hồ Độc Lập là muốn giao khoán việc tổ chức tìm và khai thác cho Phạm Công Thiệu kể cả việc thu hồi các mỏ lậu, đương nhiên chẳng ai muốn làm cái công việc này vì nó chẳng dễ làm tí nào hết.
Nếu muốn làm thì phải cho Phạm Công Thiệu một thân phận đặc biệt, ít ra cũng phải là khâm sai thì mới dễ làm, bởi vậy 5 ngày sau lên triều cần đưa ra bàn bạc một chút. Đương nhiên cái việc này Hồ Độc Lập phải làm bộ không biết, mà bất ngờ do ai đó đưa ra ý kiến thì mới được.
Lão phúc sau một chốc đi ra ngoài liền chạy vào báo:
“ hoàng thượng có Trần Quách Tĩnh xin ra mắt”
“ mau truyền gặp”
Sau một hồi thi lễ ổn định vị trí lúc này Hồ Độc Lập mới nói:
“ vị này chính là công bộ ti Phạm Công Thiệu, từ nay việc an toàn của Phạm Công Thiệu giao cho khanh phụ trách”
Nói rồi Hồ Độc Lập chỉ tay về phía Phạm Công Thiệu . dù chưa biết đầu đuôi xôi mắm gì nhưng nghe vậy Trần Quách Tĩnh liền nhận lệnh.
“ thần lĩnh chỉ”
Quay sang bên phía Phạm Công Thiệu nói:
“ mọi việc phải trông cậy vào khanh rồi, lần này ngoài việc chuẩn bị cho buổi chầu, khanh hãy lên cho trẫm một kế hoạch để trẫm xem trước có gì khó trẫm liền bổ sung thêm.”
“ Thần tuân chỉ” Phạm Công Thiệu thi lễ:
“ hai người tiếp tục làm quen với nhau đi, ssau này sẽ còn phải hợp tác nhiều”
Sau khi Phạm Công Thiệu và Trần Quách Tĩnh ra khỏi phòng làm việc của Hồ Độc Lập thì đã xế chiều rồi. Một ngày trôi qua thật nhanh.
Trời tối đen như mực, hôm nay là ngày một tháng chạp nên chẳng có chút trăng sao gì, trong phòng làm việc của Hồ Độc Lập đèn vẫn sáng, là một người hiện đại, quen sống trong ánh đèn điện, giờ đây cuộc sống chẳng có chút điện đài gì.
Người việt lúc này khi màn đêm buông xuống dường như chẳng còn hoat động gì ngoài đi ngủ. đèn đóm cũng chỉ liu hiu một hai chiếc trong nhà, phục vụ ánh sáng cho bữa cơm tối rồi lại tắt vì sợ tốn kém.
Kể cả hoàng cung nơi Hồ Độc Lập dang ở cũng rơi vào tình trạng như vậy. Mấy ngày qua Hồ Độc Lập chiều chiều lại chịu khó chạy bộ xung quanh sân một lúc, sau đó lại gé qua cung trường thọ thăm thái hậu Bùi Thị Nhạn tức là mẹ đẻ của Quang Toản, ban đầu vì sợ bà nhận ra chuyện gì đó nên hắn không dám ở lâu, nhưng rồi dần dần hắn cảm thấy sự thân thiêt đối với bà, chắc có lẽ là do tình cảm mà thân thể này để lại.
Hồ Độc Lập cũng không lấy đó làm vấn đề gì lớn, coi là mẹ ruột của mình vậy, ở lại ăn cơm là chuyện bình thường. Đương nhiên hoàng thái hậu trong cung cũng không phải chỉ có một mà có đến hai vị. Chính cung hoàng thái hậu Bùi Thị Nhạn và một vị khá nổi tiếng chính là Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân.
Hồ Độc Lập càng không thể không biết, Hắn cũng qua thỉnh an vị hoàng hậu này rất nhiều lần. Lần đầu mới gặp Hồ Độc Lập quả thật ngỡ ngàng trước dung nhan của vị thái hậu này rồi. Đúng quả là sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành là đây, khuôn mặt sáng trong, làn da trắng nhu hòa, dáng người thanh cao, đầy đặn, cử chỉ lại càng như muốn câu hồn người khác. Đương nhiên đây không phải là do cố ý hấp dẫn mà là cử chỉ tự nhiên như vậy.
Năm 16 tuổi bà lấy Quang Trung, tính ra năm nay cũng chỉ 25t mà thôi, ở thời hiện đại con gái 25t là còn tre chán, chuyện lấy chồng còn chưa nghĩ đến, ấy vậy mà đây…. 22t bắt đầu ở góa. Thật hẩm hiu nha.
Hồ Độc Lập là người hiện đại, thực tế hắn lại chẳng phải Quang Toản nên đương nhiên cũng xuất hiện vài ý nghĩ rồi. người đẹp ai lại không ham. Nhưng ý nghĩ này mỗi lúc chỉ nhém lên được chút khói liền bị Hồ Độc Lập nhanh chóng dập tắt.
Đương nhiên không thể ăn nhưng nhìn thì chẳng sao, bởi vậy mà thường ngày ngoài việc chạy qua chỗ chính cung thái hậu hắn cũng chả ngần ngại qua chỗ bắc cung thái vài vòng, có khi ở lại dùng bữa lúc lại như tình cờ đi ngang qua.. nói chung hắn viện khá đủ lý do chỉ để nhìn một chút. Thật là khổ sở nha linh hồn thì của hồ độc lập đương nhiên chẳng có vấn đề gì, nhưng thân thể này lại là của quang toản đấy….. suy nghĩ một chút liền đành lắc đầu thở dài vậy…
Hồi chiều chính cung thái hậu Bùi Thị Nhạn, có cho người sang gọi hắn tối qua cung của bà dùng bữa, không cần nghĩ hắn cũng biết chắc là vì chuyện của Bùi Đắc Tuyên rồi, Tuyên chắc lại đi cầu xin thái hậu nên bà mới biết chuyện đây. Hồ Độc Lập thở dài một hơi thầm nghĩ ‘xem ra phải nhượng bộ một chút rồi, cũng không sao! Chỉ cần nắm đủ binh quyền trong tay thì sợ gì một Bùi Đắc Tuyên’.
Đêm đến tại hoàng cung khá buồn tẻ, ánh đen liu hiu, Hồ Độc Lập cho đốt hơn chục cây đèn trong phòng nhưng ánh sáng cũng không có cải thiện gì cho lắm. Các gia đình đi ngủ khá sớm, bởi vậy có thể trả lời tại sao các hộ gia đình vào thời này lại đông con như vậy.
Mượn ánh đèn hiu hắt này, Hắn đang tự mình ngồi vẽ viết một số thứ, xài bút lông không quen nên đành phải lấy than củi chế cho mình một cây viết chỉ. Chứ có ai vẽ thiết kế mà lại dùng viết lông bao giờ. Tuy không có than chỉ nhưng dùng than củi thay thế cũng có thể dùng tạm.
Hôm nay khi bàn với Phạm Công Thiệu về công cụ khai thác mỏ, hắn nghĩ đến cuốc chim, xà beng, đèn mỏ và xe goong. Thực tế lúc này ở châu âu người ta đã sử dụng những cái này từ rất lâu rồi, còn ở phương đông do không được chú trọng về vấn đề này nên khá lạc hậu.
Cuốc chim với xà beng thì dễ rồi, còn đèn mỏ thì khó khăn hơn một tí vì trong nước không có thủy tinh làm chụp đèn, nếu có thì cũng có giá cao trên trời do một số thương buôn châu âu đưa đến nhưng cũng rất ít ỏi, với lại trong hầm mỏ cũng không có gió lùa vào là mấy, bởi vậy Hồ Độc Lập quyết định cho dùng đuốc ống trúc.
Còn xe gòng thì đúng là hơi phức tạp một chút nhưng hắn tin với tay nghề của các thợ thủ công trong nước lúc này hoàn toàn có thể tạo ra, ở châu âu thế kỷ 15 người ta đã tạo được xe goong rồi, với lại cấu tạo của nó cũng khá đơn giản, chỉ là Hồ Độc Lập muốn cải tiến lại một chi tiết. chi tiết này mặc dù nhỏ nhưng lại là cái quang trọng đó chính là ổ bi.
Tuy rằng chỉ là chi tiết rát nhỏ bé nhưng công dụng và ứng dụng của nó lại không hề nhỏ bé tí nào, tuy rằng nhìn cấu trúc khá đơn giản nhưng chính bản thân nó lại không đơn giản.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
32 chương
6 chương
37 chương
107 chương
22 chương
81 chương