Em là v.i.p duy nhất của anh
Chương 1
Editor: Tiểu Tiên Nữ
Vào ngày 16 tháng 9 năm 2016, tại một chung cư cao cấp ở Thượng Hải, Kiều Nhậm Lương từ từ nhắm mắt lại.
Tạm biệt, thế giới đầy tăm tối này.
Tạm biệt, những người yêu quý anh.
Nếu có thể quay lại, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường!
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào cơ thể Kiều Nhậm Lương vừa mới mất đi sự sống. Nó đột nhiên tràn đầy ánh sáng nhưng chỉ sau hai giây liền trở lại bình thường.
Anh vẫn nằm trên giường, lặng lẽ chờ đợi các tiêu đề giải trí của thế giới.
Cùng lúc đó, xa phía bên kia đại dương, ở Úc, Nguyễn Tĩnh Xu đang cau mày liếm vết thương ở đầu ngón tay.
Cô chớp chớp mắt, máu rơi trên ngọc đã biến mất, cô bị hoa mắt sao?
Hay giống như các bài viết trên mạng, có thể mở ra tùy thân không gian?
Thật đáng tiếc, ngoại trừ máu đã biến mất, ngọc bội không có bất kỳ phản ứng nào. Nguyễn Tĩnh Xu cười cười, tự giễu mình.
Quả nhiên là nhìn lầm rồi, nhất định thời gian gần đây quá mệt mỏi nên mới có suy nghĩ kỳ lạ đó. Tiểu thuyết thật không đáng tin a!
Trong mắt nhiều người, Nguyễn Tĩnh Xu được xem là một người chiến thắng. Bố mẹ là kỹ sư cao cấp, mặc dù gia đình không phải đại phú đại quý nhưng cũng tính là giàu có.
Nguyễn Tĩnh Xu có vẻ ngoài trầm lắng, tuy cô không đẹp bằng đại mỹ nhân trong giới giải trí nhưng cũng được coi là một giai nhân thanh tú.
Từ nhỏ, Nguyễn Tĩnh Xu đã là một đứa trẻ ngoan. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô nộp đơn vào một trường đại học Úc. Từ năm 18 tuổi đến bây giờ đã 26 tuổi, cô vẫn luôn ở Úc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ở lại làm giảng viên. Ở nước ngoài có danh phận, mua nhà, mua xe, cô cũng được coi là bạch phú mỹ.
Trên thực tế, Nguyễn Tĩnh Xu không hoàn mỹ như mặt ngoài của cô. Sau khi vào lớp khoa học tự nhiên ở trường trung học, cô tự thấy rằng mình học không giỏi, điểm số liên tục giảm. Bố mẹ cô liền lấy tiền tiết kiệm trong nhiều năm ra cho cô đi du học.
Vì sự khác biệt về văn hóa và ngôn ngữ, sau một thời gian dài xuất ngoại, Nguyễn Tĩnh Xu vẫn không thích ứng được.
Thật vất vả mới tốt nghiệp đại học, nhưng năng lực bình thường lại là Hoa kiều nên rất khó tìm được việc làm.
Cuối cùng không có cách nào khác, cô trở về trường đại học để xin dạy sinh viên. Cô chỉ là một sinh viên kinh tế, cô phải nhờ giáo viên giúp đỡ, lại liều mạng khảo chứng.
Cuối cùng trong trường có một giáo viên Trung Quốc nghỉ hưu, miễn cưỡng có được một vị trí giảng viên, dạy học Khóa học —— tiếng Trung.
Chương trình giảng dạy đại học không quá kín, mức lương không cao, hơn 3.000 Đô la Úc mỗi tháng, nếu đổi qua nhân dân tệ cũng không quá 1 vạn.
Đó là đã khấu trừ các khoản mua xe, thế chấp và bảo hiểm hàng tháng, còn có tiền điện, tiền nước, chi tiêu hàng ngày.
Thời gian nhàn rỗi Nguyễn Tĩnh Xu làm một số công việc dịch thuật kiếm thêm thu nhập mới miễn cưỡng duy trì bề ngoài phô trương như vậy. Lúc mua nhà cũng phải mượn bố mẹ không ít tiền.
Việc giảng dạy trong trường tương đối nhẹ nhàng, nghề nghiệp cũng coi là cao. Nguyễn Tĩnh Xu cảm thấy trở về nước không đáng.
Cô không có quan hệ và bối cảnh.
Nếu muốn tìm một công việc tốt thì phải có năng lực cùng vận khí. Đáng tiếc, những thứ đó Nguyễn Tĩnh Xu đều không có, đó là lý do vì sao khi mẹ cô hối thúc trở về Trung Quốc, cô liên tục trốn tránh.
Mẹ Nguyễn Tĩnh Xu luôn hy vọng cô trở về nước. 26 tuổi với một cô gái nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ.
Không phải bà sợ cô tìm một người nước ngoài mà chính là không kết hôn, bà nghe nói rằng nhiều người nước ngoài theo chủ nghĩa không hôn nhân.
Đối với các bà mẹ, con gái đi du học chính là vô cùng tự hào, bây giờ là giảng viên, còn có hai năm kinh nghiệm làm việc vậy là đủ rồi.
Con gái bà có thể làm tốt ở nước ngoài, ở trong nước khẳng định không lo.
Người thân và bạn bè trong nước đều biết Nguyễn Tĩnh Xu ở nước ngoài rất có tiền đồ. Cô là giảng viên đại học. Một tháng cô kiếm được hơn 1 vạn nhân dân tệ, còn tự mình mua nhà, mua xe.
Cô trở về nước nhất định sống rất tốt, trái lại làm cho mọi người thất vọng rồi, cô không muốn trở về nước, không muốn bị mất mặt.
Cúp điện thoại của mẹ, Nguyễn Tĩnh Xu thở dài, cô hiểu ý tứ của mẹ, mẹ cô nghỉ hưu sớm nên không biết tình hình hiện tại.
Công việc bây giờ vất vả lắm cô mới tìm được, không phải giảng dạy theo kiểu “nhồi nhét thức ăn vào miệng vịt” [1] như trong nước, cô làm giảng viên cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, công việc ổn định này, cô rất thích nó.
Cô thích một cuộc sống ổn định, có thể nó nhàm chán với người khác nhưng đối với cô, nó rất an ổn.
Cuộc sống sáng đi chiều về khiến cô thật an tâm, cô còn có thể nghỉ ngơi trong kỳ nghỉ hè và nghỉ đông. Cô rất hài lòng với cuộc sống như thế này.
Mỗi năm cô trở về Trung Quốc một lần để ăn Tết, việc đó sẽ kéo dài khoảng cách giữa cô với người thân và bạn bè nhưng nó cũng làm giảm nhiều mâu thuẫn.
Úc là một đất nước có nhịp sống rất chậm. Nó rất phù hợp với người cao tuổi, và nó cũng phù hợp với Nguyễn Tĩnh Xu, phù hợp với cuộc sống bình thường.
Ngày 16 tháng 9 là thứ Sáu, vừa qua Tết Trung Thu, ở Úc ngoài các cửa hàng Trung Quốc bán bánh Trung Thu ra, cũng chẳng có bầu không khí lễ hội nào cả.
Ngày mai Nguyễn Tĩnh Xu không có tiết dạy, cô lại thức đêm lên mạng như thường lệ.
Trên mạng có tin Kiều Nhậm Lương đã tự tử ở Thượng Hải, Nguyễn Tĩnh Xu liếc mắt không để ý. Hiện tại giới giải trí càng ngày càng loạn, các loại tin sai sự thật đều có, không ít minh tinh bị đồn đã chết nhiều lần.
Cô nghĩ rất nhanh sẽ có người bác bỏ tin đồn.
Thật đáng tiếc, vào rạng sáng có tin xác nhận Kiểu Nhậm Lương đã qua đời, bên phía cảnh sát đã loại bỏ khả năng anh bị sát hại.
Nguyễn Tĩnh Xu ngẩn người, không phải bị giết, chẳng phải là tự sát sao? Trên mạng đều là ô ngôn uế ngữ [2] , có một phần nhỏ cho biết là do trầm cảm.
Nguyễn Tĩnh Xu nhìn tin tức trên mạng, trầm mặc, Kiều Nhậm Lương không phải là ngôi sao hàng đầu, cơ mà gần đây rất được hoan nghênh. Cô đã xem hai bộ phim truyền hình anh ấy đóng.
Không phải là một người hâm mộ, chỉ là một người qua đường nhưng cô cảm thấy thật đáng buồn khi một sinh mệnh trẻ tuổi lại rời đi theo cách này.
Nguyễn Tĩnh Xu thở dài một tiếng: “An giấc ngàn thu!”. Trước mắt tối sầm, liền mất đi tri giác.
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện được viết để tưởng nhớ Kimi, hy vọng anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bình phàm.
Chú thích:
[1] Giảng dạy theo kiểu “nhồi nhét thức ăn vào miệng vịt”: có nghĩa là trong quá trình nuôi vịt, những con vịt sẽ được nhét vào miệng một lượng thức ăn có hàm lượng đường cao để làm cho chúng nhanh chóng tăng mỡ. Ví von về việc học sinh sẽ bị nhồi nhét các kiến thức để đủ lượng kiến thức cần có mà không được thỏa sức sáng tạo.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
10 chương
22 chương
305 chương
148 chương