Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Chương 217 : Biển Hoa Độc
Tốc độ Lâm Nguyệt cực nhanh, gần như tránh được công kích của Tư Mặc Ly trong nháy mắt, đã nhanh chóng tới gần tu sĩ áo đen thứ tư.
Cũng cách thức công kích tương tự, thủ đoạn tàn nhẫn tương tự, gọn gàng linh hoạt y hệt! Gần như pháp khí đối phương tiến gần trong nháy mắt, Lâm Nguyệt đã miễn cưỡng móc nguyên anh đối phương ra, chẳng chút do dự trực tiếp bóp nát thành đám máu!
Tên thứ tư!
Trước sau chỉ không tới một phút, bốn tu sĩ nguyên anh lần lượt bị Lâm Nguyệt giết chết, mỗi một kích giết chết từng tên kia, thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh cực điểm khiến người ta giận sôi lên!
Tư Mặc Ly trợn tròn mắt sắp nứt, tức sùi bọt mép, gần như Lâm Nguyệt bóp nát nguyên anh tu sĩ thứ tư trong nháy mắt, hắn đã đánh tới, ma kiếm khổng lồ đâm mạnh về phía Lâm Nguyệt.
“Tiện nhân, để mạng lại!”
Trơ mắt nhìn tâm phúc mình cẩn thận bồi dưỡng ra liên tiếp bị Lâm Nguyệt dùng cách tàn khốc nhất sát hại, Tư Mặc Ly gần như phẫn nộ mất đi lý trí, giờ khắc này, hắn ra tay không còn chút lưu tình nào, sát khí điên cuồng đó, bộc phát ra hoàn toàn!
Ma kiếm khổng lồ, cuốn theo ma khí bạo ngược nồng nặc, hung hăng chém mạnh về phía Lâm Nguyệt, nếu mà bị chém thật, dù thân thể Lâm Nguyệt có mạnh tới cỡ nào đi nữa, thì cũng bị chém thành hai khúc!
Cùng lúc đó, một kích này của Tư Mặc Ly, cũng triệt để cắt đứt thủ đoạn ra tay của Lâm Nguyệt với tên áo đen cuối cùng!
Đối mặt với công kích của Tư Mặc Ly, dĩ nhiên Lâm Nguyệt không dám sơ ý đánh trận như đánh với đám áo đen trước, gần như ma kiếm chém thẳng tới trong nháy mắt, Hương lưỡi đao trong tay đón gió dài ra, vừa trở tay, đã đón phủ đầu ma kiếm chém tới!
Ầm!
Một tiếng nổ của đao kiếm đụng nhau truyền ra, đôi bên không phân biệt được lực lượng sàn sàn như nhau va chạm, sinh ra một luồng khí bạo ngược khổng lồ, trong nháy mắt tản ra khắp nơi, tu sĩ áo đen đứng cách đó không xa bị luồng khí mãnh liệt kia ập tới bức phải lùi lại sau không ngừng!
Một kích hai bên bất phân, mặt Tư Mặc Ly đỏ lên, không tự chủ được lùi lại sau mấy bước, còn thân thể mềm mại của Lâm Nguyệt cũng bị luồng khí mãnh liệt kia đụng bay ra ngoài, nàng mượn lực trong không trung xoay tròn một cái rất đẹp, cách xa phạm vi công kích của Tư Mặc Ly, lúc này mới đứng vững vàng trên không trung, lạnh lùng nhìn Tư Mặc Ly đứng cách đó mười trượng mặt đầy tức giận.
“Lâm Nguyệt, ngươi làm sao dám thế hả!” Hai mắt Tư Mặc Ly đỏ ngầu, răng nghiến kèn kẹt nhìn thẳng Lâm Nguyệt, ánh mắt ấy độc ác tới mức gần như sắp phun ra độc vậy.
“Tư Mặc Ly, thời gian qua bản tôn ân oán rõ ràng, nếu ngươi khong phải nói một lời với bản tôn là tâm hoài bất quỷ, dĩ nhiên bản tôn sẽ không động vào người của ngươi, chỉ là ngươi khinh người quá đáng, đừng có trách bản tôn đại khai sát giới!”
Lâm Nguyệt cũng không phải là người thích giết chóc, nhưng cũng không phải hạng nhân từ nương tay, Tư Mặc Ly bức bách nàng như thế, dĩ nhiên nàng không cần ra tay nhẹ nhàng với chúng, huống chi những tu sĩ áo đen đó cũng chẳng phải loại tốt lành gì, thân là ma tu, tay chẳng phải nhuốm đầy máu tanh không ít sao, Lâm Nguyệt giết chúng, cũng thật không sợ chọc phải ân quả gì, mà ngược lại coi như thay trời hành đạo!
Chỉ tiếc, năm tên thì nàng mới giết chết được bốn, còn một con cá lọt lưới nè. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác thấy tiếc nuối tận cõi lòng để lọt mất một tu sĩ áo đen cuối cùng.
Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, chỉ cần cho nàng hai giây, là nàng có thể giết chết đối phương, tiếc là Tư Mặc Ly ra tay quá nhanh, để nàng mất cơ hội hành động giết sạch toàn bộ đám tu sĩ áo đen này!
Hiện giờ Tư Mặc Ly đã ra tay, nàng còn cơ hội giết chết đối phương cũng hơi khó khăn! Dù sao tu vi Tư Mặc Ly cũng không kém nàng, vào lúc Tư Mặc Ly chẳng coi ra gì, nàng cũng hết chỗ lách, hơn nữa Tư Mặc Ly đã biết tâm tư nàng, càng không thể để nàng có cơ hội ra tay giết tu sĩ áo đen kia nữa!
Tu sĩ áo đen kia bị ánh mắt tiếc hận của Lâm Nguyệt khiến toàn thân thấy lạnh lẽo, trong mắt lóe lên sợ hãi mấy phần, hắn vô thức lùi lại sau mấy bước, mặt đầy cảnh giác nhìn Lâm Nguyệt.
“Tàn sát bừa bãi! Tư mỗ đối ngươi lúc nào cũng thương yêu, chưa từng nghĩ tới muốn hại mạng ngươi, mà ngươi lại ác độc như thế, liên tục chém giết thuộc hạ của tư mỗ, Lâm Nguyệt, hiện giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là trở thành trưởng lão ma cung của ta, để ma cung ta sử dụng! Hai, Tư Mỗ và ngươi quyết sống chết không thôi, sau này ngươi là kẻ thù của Ma cung ta! Dưới sự truy nã của Ma cung, chân trời góc bể cũng không có chỗ cho ngươi đặt chân!”
Sắc mặt Tư Mặc Ly dữ tợn, hung hăng trừng trừng Lâm Nguyệt, nghiến răng kèn kẹt nói ra. Dù cẩn thận bồi dưỡng tâm phúc là cực đáng tiếc, nhưng nếu có thể thành công lôi kéo Lâm Nguyệt vì Ma cung, cũng có thể đền bù được tổn thất này, dù sao một cao thủ nguyên anh cùng cấp với luyện đan sư cấp chín, cũng đủ lấp chỗ trống với bốn tu sĩ nguyên anh trung kỳ rồi!
Chỉ là Tư Mặc Ly tính toán rất hay, nhưng Lâm Nguyệt sao dễ để cho hắn được như ý thế chứ?
Thực lực Lâm Nguyệt thân là luyện đan sư cấp chín nổi danh, quả thật bốn tu sĩ nguyên anh kia cũng không so nổi, nhưng muốn kéo Lâm Nguyệt lại với giá đắt, Tư Mặc Ly sao trả nổi chứ!
Giới tu chân dù có tu sĩ hóa thần tồn tại, nhưng thật sự có thể đạt tới tu sĩ hóa thần lại rất ít, với tu vi hiện giờ của Lâm Nguyệt, ở giới tu chân cũng được coi là tu sĩ cao cấp đứng đầu, nàng như thế, sao đơn giản bị người ta thu phục được chứ?
Huống chi, nàng bây giờ vốn khinh thường dựa dẫm vào bất kỳ môn phái nào! Ma cung những năm nay đúng thật ở Trung nguyên là thế lực ngập trời, nhưng Lâm Nguyệt cả Côn Lôn tôn môn có thực lực đứng đầu cũng không sợ, thì sao sợ Ma cung môn phái ma đạo chứ?
Vì thế, phần tâm cơ này của Tư Mặc Ly, coi như phí công! Bởi vì Lâm Nguyệt vốn không chấp nhận đề nghị của hắn, với Lâm Nguyệt mà nói, nàng không coi ma cung là kẻ thù đã là không tệ rồi, đâu còn chỗ mà đi làm trưởng lão ma cung gì chứ!
Lâm Nguyệt dù không phải là những kẻ suốt ngày tung hô chuyện trừ ma diệt đạo, nhưng nguyên nhân bởi nàng lúc trước có kinh nghiệm trong truyện, cực kỳ phản cảm với những tên ma tu này.
Nến biết, lúc trước nàng đi vào thời đại này, vốn đã từng suýt chết trong tay một ma tu, nếu không phải có Quân Tử Huyền ra tay cứu giúp, thì nàng sớm đã biến thành một đống xương trắng mất rồi!
“Muốn đánh thì đánh, cần gì nói lắm lời thế? Người khác sợ ma cung các ngươi, chứ bản tôn không sợ! Tư Mặc Ly, nếu ngươi muốn bản tôn quy hàng ngươi, để ngươi lợi dụng, thì nằm mơ đi nhá!”
Lâm Nguyệt lạng lùng nhìn Tư Mặc Ly, lạnh giọng nói ra. Ánh mắt nàng vẫn trong veo lạnh lùng bình tĩnh như thế, nhìn mặt chẳng đổi sắc, thực ra trong lòng đang thầm tính toán bước tiếp theo.
Tâm tư Lâm Nguyệt cẩn thận, cũng không phải là kẻ lỗ mãng, thời gian qua nàng thích nghĩ trước rồi mới làm, với những kẻ có tu vi không bằng nàng, nàng dĩ nhiên chẳng băn khoăn tý nào, nhưng giờ nàng phải đối mặt với Tư Mặc Ly!
Tên nam nhân này có thể ngắn ngủn trong mấy chục năm, đem tu vi tăng lên tới trình độ hiện giờ, tuyệt đối không phải là nhân vật dễ chọc vào, huống chi mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Nguyệt nhiều, nhưng kinh nghiệm đối chiến với ma tu thì lại cực ít, với thủ đoạn khó lường của đám ma tu quỷ thần đó, trong lòng cũng hơi có chút kiêng kỵ.
“Được lắm, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trach Tư mỗ không thương hương tiếc ngọc! Với người không thể dùng vì Tư mỗ, tư mỗ sẽ bóp chết trong trứng nước để trừ hậu hoạn!”
Tư Mặc Ly vừa nói ác độc vừa nhìn về Lâm Nguyệt với ánh mắt sắc bén, vừa nói xong, trong cơ thể ma khí nháy mắt bùng lên, một màn sương mù quỷ dị hiên dần ra, cuối cùng trong ma khí nồng nặng, thân thể Tư Mặc Ly biến thành một bóng dáng mờ nhạt như ẩn như hiện.
Bóng dáng trong luồng ma khí nồng nặc ấy lay động, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, song khí tức trên người lại tăng vọt một bậc lớn!
Cái đó vốn chỉ là hơi thở tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, sau khi hóa thành ma ảnh quỷ dị, thế mà lại gần như biến thành hóa thần , nửa bước đã trở thành hóa thần!
Nhìn màn biến hóa quỷ dị này của Tư Mặc Ly, lông mày Lâm Nguyệt cau lại, trên mặt cũng xuất hiện mấy phần nặng nề!
Nửa bước hóa thần!
Cả Lâm Nguyệt cũng không ngờ được, Tư Mặc Ly lại còn có thủ đoạn như thế, lại có thể lợi dụng bí pháp, miễn cưỡng nâng cao tu vi mình lên gấp đôi!
Quả nhiên thủ đoạn Ma tu thật quỷ dị! trong lòng Lâm Nguyệt thầm cảnh ra, không chút do dự ra tay trước đối phương, cướp đoạt ra tay trước!
Chỉ thấy hai tay nàng bấm linh quyết, nũng nịu quát lên, “Băng long!”
Dứt lời, không khí chung quanh đông cứng lại, vô số linh khí trên bầu trời tụ tập tới, trong nháy mắt ngưng tụ thành hơn mười băng long khổng lồ màu bạc, hơn nữa chia thành hai nhánh, gầm thét theo hai hướng về Tư Mặc Ly và tu sĩ áo đen kia!
Tu sĩ áo đen kia đứng một bên, định nhân cơ hội đánh lén, nhưng còn chưa kịp làm, đã bị công kích bất ngờ của Lâm Nguyệt cắt đứt, tu vi hắn chênh lệch quá nhiều so với Lâm Nguyệt, dĩ nhiên không dám chủ quan tý nào, vào thời điểm băng long đánh tới trong nháy mắt, hắn hét lớn một tiếng, tu vi toàn thân ngưng tụ trên pháp khí trong tay, hung hăng chém thẳng xuống băng long!
Ấm ầm!
Công kích đôi bên đụng mạnh vào nhau, phát ra tiếng nổ rung trời, tu sĩ áo đen đem hết toàn lực vào một kích, chém mạnh lên thân rồng khổng lồ, tron nháy mắt bổ lên người băng long thành ba đường, như chính gã đồng thời bị luồng lực lượng cường đại bắn ngược trở lại lùi sau hơn mười bước!
Ngay khi hắn lui lại liên tục trong nháy mắt, mấy băng lòng đằng sau ập tới, tu sĩ áo đen hét lên một tiếng, không thể không ra tay lần nữa, đi ngăn lại những băng long đó đánh tới, trong nháy mắt, tu sĩ áo đen này hoàn toàn bị băng long cuốn chặt, vốn chẳng kịp ra tay tập kích lại Lâm Nguyệt.
So với tu sĩ áo đen chật vật không chịu nổi, biểu hiện của Tư Mặc Ly thoải mái hơn nhiều, vào lúc băng long ập tới nháy mắt, chỉ thấy Tư Mặc Ly giẩu ma khí trong ma ảnh quỷ dị vặn vẹo, lúc có mấy băng long đạng tới, hắn cũng không có ý tránh, mà ngược lại đón băng long đụng tới!
Mà trong tích tắc băng long tiếp xúc với hắn, một chuyện quỷ dị đã xảy ra, những băng long kia đang gầm thét mà đến nếu chạm phải ma khí, cứ như tiếp xúc với mặt nước vậy, thế mà từ từ bị những ma khí kia hòa tan, hơn nữa dưới tác dụng của ma khí, băng long được ngưng tụ bằng linh lực sau khi hoàn tan lại chuyển hóa thành ma khí, trực tiếp bị đối phương cắn nuốt.
Tư Mặc Ly sau khi cắn nuốt băng long đã chuyển thành ma ảnh, khí tức trên người lại dày đặc thêm mấy phần, luồng uy áp kia còn cường đại hơn trước chút.
“Thuật thôn tính!”
Lâm Nguyệt thấy một màn vậy, sắc mặt hơi đổi, không rảnh nghĩ ngợi, đầu ngón tay bắn ra, có vô số miếng băng tiễn hồng phấn trong nháy mắt bắn ra, bắn về phía ma ảnh kia của hắn!
Tuổi Lâm Nguyệt còn nhỏ nhưng kinh nghiệm bản thân cũng không thiếu, trước nàng có nghe nói, lão tổ Ma cung tu luyện công pháp quỷ dị vô cùng, một thân ma công cũng chính là lấy thôn tính làm chính, đó là công pháo ma công sau khi vận chuyển đấu pháp với người khác, có thể đem công kích của đối phương chuyển hóa thành ma khí rồi được mình hấp thu, dùng thứ này để đề cao thực lực mình lớn mạnh, đây là dưới tình huống đó, đấu pháp với người ta, bất cẩn sẽ bị thua thiệt1
Chính là bởi công pháp lão tổ Ma cung tu luyện quỷ dị bá đạo vô cùng, vì thế mấy trăm năm qua, ma cung mới có thể quật cường đứng ở trong giới tu chân không ai dám chọc vào, nếu không chỉ bằng phong cách lớn lối bá đạo ấy của ma cung, ma cung sớm đã bị môn phái chính đạo tiêu diệt rồi!
Hiện giờ Lâm Nguyệt thấy thủ đoạn quỷ dị này của tư mặt ;y, dĩ nhiên nhớ tới lời đồn đại của giới tu chân có liên quan tới lão tổ ma cung, trong lòng cũng xác định, Tư Mặc Ly hiện giờ dùng thủ đoạn, tất nhiên chính là ma công mà lão tổ ma cung tu luyện!
Huống chi mặc dù Tư Mặc Ly trong mắt người ngoài chỉ là đệ tử thân truyền của lão tổ ma cung, thực ra Lâm Nguyệt xem trong truyện lại biết, thân phận Tư Mặc Ly không đơn giản vậy, hắn chẳng những có liên hệ máu mủ với lão tổ, mà cũng là tồn tại sâu xa với Ma giới thượng giới.
Nàng còn nhớ, kết cục cuối cùng trong truyện, vào thời điểm đại điển song tu của Diệp Khuynh Tuyết và Liên Thành, hơn nữa còn vào lúc chuẩn bị phi thăng, Tư Mặc Ly vẫn sớm hơn Diệp khuynh Tuyết một bước, được ma giới cho người bí ẩn xuống đón trực tiếp đi ma giới.
Tư Mặc Ly trong truyện có tình cảm sâu đậm với Diệp Khuynh Tuyết, hắn biết rõ sau khi Diệp khuynh Tuyết chọn Liên Thành, cũng không buông tay, hơn nữa còn một lòng muốn lúc sau khi phi thăng lên Ma giới thì tăng tu vi lên một bậc, rồi trở lại bên Diệp Khuynh Tuyết lần nữa.
Chính là bởi Lâm Nguyệt biết rõ quan hệ giữa Tư Mặc Ly và lão tổ ma cung, vì thế nàng mới có thể ngay trong nháy mắt Tư Mặc Ly sử dụng ma công, đã nhận ra xuất xứ công pháp của đối phương, hơn nữa còn nghĩ ra cách ứng phó với đối phương.
Ma công đối phương có năng lực thôn tính rất mạnh, thủ đoạn công kích bình thường ngoài làm thực lực đối phương lớn mạnh ra, thì chẳng còn tác dụng nào, vì thế muốn đối phó với Tư Mặc Ly, nhất định phải nghĩ ra cách khác.
Pháp thuật công kích bình thường vô dụng, dùng pháp khí công kích, mà đối phương lại là hư ảnh, vốn chẳng cách nào chạm tới được đối phương, nếu là tu sĩ bình thường, gặp phải đối thủ như Tư Mặc Ly, dĩ nhiên là khỏi nói rồi, song Lâm Nguyệt cũng không phải là tu sĩ bình thường, nàng là độc tu, tu luyện đó là loại kịch độc cực độc.
Mặc dù ma công đối phương lợi hại, có thể chuyển hóa hết thảy linh lực thế gian, nhưng lại có một khuyết điểm lớn, đó chính là nó không cách nào chuyển hóa được kịch độc, nếu nó có thêm kịch độc trong linh lực nữa, cũng sẽ bị trúng độc mà chết.
Vì thế sau khi Lâm Nguyệt nhận ra công pháp đối phương xong, chẳng chút do dự đã ra tay, băng tiễn hồng phấn dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi một băng tiễn lại chưa loại hương độc lớn, nàng cũng không tin, Tư Mặc Ly ở vào hoàn cảnh không đề phòng, lại tránh thoát được độc tố của hương độc!
Quả nhiên, mọi chuyện giống như suy nghĩ của Lâm Nguyệt, thấy Lâm Nguyệt phát ra công kích lần nữa, Tư Mặc Ly chuyển hóa thành ma ảnh vẫn không tránh không né, trực tiếp nhào lên thôn tính băng tiễn, cũng tiếp tục đánh về phía Lâm Nguyệt.
“Lâm Nguyệt, chẳng ích gì đâu, tu vi của ngươi dù có cao hơn nữa, ở trước mặt Tư mỗ cũng chẳng có tác dụng gì đâu, ngươi nếu thức thời chút, ngoan ngoãn theo tư mỗ về ma cung, làm trưởng lão ma cung ta là xong!”
Ma ảnh quỷ dị lơ lửng trong ma vụ vặn vẹo, ma khí màu đen nồng nặc bên trong, truyền ra tiếng cười giễu cợt của Tư Mặc Ly.
“Biển Hoa Độc”
Trong lòng Lâm Nguyệt thầm quát lên một tiếng yêu kiều, hai tay nhéo linh quyết cực nhanh, bóng người phối hợp với linh quyết trên không trung chậm rãi xoay tròn, như nàng tiên nhẹ nhàng bay múa, dáng người thoạt nhìn linh hoạt kỳ ảo tươi đẹp vô cùng.
Mà theo động tác nàng xoay tròn càng lúc càng nhanh, bóng hình đó dần hóa thành một hư ảnh bay múa giữa không trung, mỗi lần xoay tròn từ trong quần áo dần tung ra một đóa hoa màu đỏ tươi.
Ngay khi đóa hoa đỏ tươi xuất hiện trong nháy mắt, trong không khí tỏa ra một mùi hương hoa nồng nặc, động tác khua tròn của Lâm Nguyệt càng lúc càng nhanh, hoa đỏ tươi trong người lại bay ra càng ngày càng nhiều, dần dần, lấy Lâm Nguyệt làm trung tâm, trên không trung xuất hiện đóa hoa đỏ tươi càng dày, theo những đóa hoa đỏ tươi ấy bay theo gió, từ xa nhìn lại, Lâm Nguyệt tựa như một tiên nữa đang bay múa giữa biển hóa đỏ vậy, hình ảnh này thoạt nhìn cực kỳ đẹp mắt!
Hoa tươi trên không trung càng ngày càng nhiều, trong không khí lại càng ngập tràn hương hoa, những thứ đó thoạt nhìn như những đóa hoa đỏ tươi vô hại, phiêu lãng trong gió, tựa như những đóa hoa tươi bình thường chẳng có gì khác vậy.
Chỉ có lâm Nguyệt và tu sĩ áo đen kia mới biết được, những thứ tưởng như vô hại này, loại hoa tươi cực kỳ xinh đẹp này, có lực sát thương lợi hại tới mức nào1
Sở dĩ lâm nguyệt biết rõ, đó là bởi vì pháp thuật đó là do nàng xuất ra, nàng đối với uy lực pháp thuật trong bí quyết thiên cổ Lưu hương có ghi lại dĩ nhiên biết rất rõ. Biển hoa hương độc này, vốn thích hợp nhất đối với công pháp pháp thuật tu công của Lâm Nguyệt, khi thi triển ra, sự lợi hại cũng không phải những cánh hoa sắc bén như pháp khí, mà còn ẩn chứa trong đó loại kịch độc nữa.
Còn phần tu sĩ áo đen kia, hoàn toàn là bị Tư Mặc Ly làm liên lụy, lúc trước hắn bị lâm Nguyệt phát ra băng long vây khốn, hiện giờ thật khó khăn lắm mới giải quyết xong những băng long kia, còn chưa kịp thở một hơi thì đã bị biển hoa tươi kia che mắt hoàn toàn.
Mặc dù nhìn những vết thương có vẻ không nặng lắm, chỉ là chút thương ngoài da thôi, nhưng điều này cũng đủ để hắn thấy kinh hãi!
Nên biết mặc dù tu vi của hắn vẫn còn kém với tu sĩ nguyên anh bình thường, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ nguyên anh, sau khi tu sĩ đột phá nguyên anh, thân thể cũng trải qua linh khí rèn luyện và cũng tiến hóa lần nữa, sau khi tiến hóa, da thịt tu sĩ nguyên anh cũng trở nên cứng rắng vô cùng, dù vẫn còn kém hoàn toàn với thân thể Lâm Nguyệt đã qua cải tạo, nhưng công kích bình thường cũng khó làm nó bị thương cho được.
Chỉ là vì biết rõ tu sĩ nguyên anh hùng mạnh thế nào, nên tu sĩ áo đen kia mới thấy nhưng vết cắt hoa tươi trên da thịt mình mà thấy khiếp sợ, trong cơn sợ hãi, hắn không dám khinh thường nữa, mãnh mẽ phóng ra khí tức cường đại, tạo thành màn sáng đen mờ mờ chung quanh thân thể, đem cách ly hoàn toàn với những đóa hoa tươi kia ra!
Đợi sau khi làm xong tất cả, tu sĩ áo đen mới thở phào nhẹ nhõm, đang định nhéo linh quyết để đối phó với lâm nguyệt, song đúng lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, cũng không cố đối phó với lâm nguyệt nữa, mà kêu lên thất thanh với Tư Mặc Ly, “Thiếu cung chủ cẩn thận, những hoa này có độc…”
Tu sĩ áo đen còn chưa nói xong, sắc mặt vốn tái nhợt bỗng cứng đờ, sau đó xuất hiện một màu hồng phấn quỷ dị, màu hồng phấn đó với tốc độ cực nhanh bò đầy người tu sĩ áo đen, ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng kỳ lạ phát ra từ trong cổ họng của tu sĩ áo đen, pháp khí cầm trong tay vặn vẹo cứng ngắc cố sức dính chặt trên cổ mình!
Một màn này, xảy ra trong giây phút ngắn ngủi, tu sĩ áo đen đó thần sắc méo mó dữ tợn, hai mắt lồi lên, mở trừng to nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm, trong mắt toát lên oán độc và sợ hãi cùng cực.
Hai tay gã nắm chặt cổ họng, cứ như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ phát ra âm thanh kỳ lạ tuyệt vọng, chừng sau mười giây chỉ thấy sắc màu hồng phấn trên người càng ngày càng đậm, sau đó da thịt căng nứt, có mấy tiếng “phốc phốc” vang lên, da thịt toàn thân của tu sĩ áo đen bỗng chốc nổ tung.
Điều khiến người ta thấy sợ hãi chính là, da thịt đó nổ tung, lại chẳng có tý máu nào chảy ra, bên trong cơ thể chảy ra là chất lỏng màu hồng phấn, thân thể tu sĩ áo đen cứ không ngừng nổ, lộ ra trong không khí chất lỏng màu hồng càng ngày càng nhiều, trong không khí lại càng nồng nặc mùi hương hoa.
Tư Mặc Ly hóa thân thành ma ảnh, cũng bị tình cảnh thê thảm của tu sĩ áo đen kia kinh hoảng, hai mắt hắn mở trừng nhìn lâm nguyệt xoay tròn giữa biển hoa đỏ kia, trong đôi mắt ngập tràn sự khó tin và kinh hãi!
“Đây rốt cuộc là vật gì? Thậm chí cả tu sĩ nguyên anh cũng không cản nổi thế?’
“Thế mà chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi, nàng ta đến cùng chiếm được kỳ ngộ gì, mà lại có một thân thực lực hung hãn tới vậy!”
Tư Mặc Ly được tu sĩ áo đen nhắc nhở trước khi chết, biết rõ những đám hoa tươi này có độc, lập tức lợi dụng ma khí bao bọc lấy chính mình, hơn nữa còn nín thở, không dám dùng thuật thôn tính những đám hoa tươi kia nữa, chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Nguyệt, lộ ra sự tham lam và nóng bỏng nồng đậm.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
279 chương
40 chương
415 chương
11 chương
2 chương