Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Chương 163 : Thăm Dò Di Tích 4
“Hí…”
Nhìn từng đống kỳ trân dị bảo bày đầy trên mặt đất, mọi người hít hà từng đợt.
“Có nhiều bảo vật quá…” Bạch Băng nhìn từng đống linh thạch thượng phẩm, nói ấp úng. Trong mắt Minh Hoa tiên tử lóe lên tia vui mừng, khẽ thở một hơi, nói, “Nơi đây chẳng lẽ là đống bảo tàng hoang tàn? Có những bảo vật này, ta thấy chuyến đi này không tệ lắm!”
Toàn Tuyết không nói gì, cũng không nhìn bảo vật nào mà ngược lại nhìn về phía Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt khẽ cau mày, trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ chẳng có chút vui mừng nào, nói thản nhiên, “Ở đây bất thường, Minh Hoa tiên tử, ngươi là người hiểu rõ trận pháp nhất, có phát giác ra chỗ nào khác thường không?”
Minh Hoa tiên tử lấy trận bàn ra, cẩn thận dò xét một lượt, nhíu nhíu mày, nói ra, “Cũng chẳng thấy có gì bất ổn cả. Lâm tiên tử cớ sao lại nói ra như thế vậy?”
Lông mày Lâm Nguyệt nhíu căng lại, mãi lâu sau mới thở dài thần sắc nặng nề nói ra, “Ta đợi, chỉ sợ đã sa vào trận pháp cực đáng sợ thôi…”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người cả kinh, Minh Hoa tiên tử không kìm được phản bác lại, “Không thể nào! Nếu có trận pháp, ta sao thăm dò mãi không ra được thế…”
Minh Hoa tiên tử chẳng tin lời Lâm Nguyệt nói, nàng ta cực kỳ tự tin với việc mình hiểu rõ trận pháp thế nào, huống chi trận bàn của sư phụ nàng ta đang ở trong tay, loại trận cấm này vốn không cách nào thoát khỏi việc lục soát của nàng ta.
Sắc mặt Toàn Tuyết trầm xuống, nhìn Lâm Nguyệt hỏi, “Lâm tiên tử, ngươi xác định ở đây có trận pháp tồn tại sao?”
Không đợi Lâm Nguyệt nói chuyện, Minh Hoa tiên tử nói rất khó chịu, “toàn Tuyết đạo hữu, vốn chẳng có trận pháp gì cả, chẳng lẽ ngươi không tin bổn tiên tử sao?”
“Minh Hoa tiên tử, ngươi đừng vội!” Lâm Nguyệt thốt lên lạnh lùng, “Thực sự không phải muội đa nghi, ở đây khiến tiểu muội có cảm giác cực kỳ không ổn, nếu tiểu muội đoán không nhầm, ở đây nhất định đã bị một cao thủ cực kỳ cao siêu về trận pháp hạ mê ảo trận rồi!”
“Mê ảo trận ư? Lâm Nguyệt, ý của ngươi là, bây giờ chỗ chúng ta thấy toàn bộ là giả sao?” Bạch Băng khó tin nói ra.
“Đúng vậy!” Lấy được khẳng định của Lâm Nguyệt, sắc mặt mọi người biến đổi, nhất là Minh Hoa tiên tử, lại không thể tin nổi nói ra, “Này, điều này sao có thể được chứ? Trận bàn của bổn tiên tử cũng chẳng thấy có bất kỳ phản ứng nào cả mà…”
“Ở giới tu chân thượng cổ, có trận pháp nào mà cả trận bàn cũng khó mà dò xét được không?”
Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết cùng liếc nhìn nhau, cùng nhau bật thốt lên, “Vạn ảo trận thử lòng!”
“Vạn ảo trận thử lòng ư?” Nghe thấy lời Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết, Bạch Băng thấy may, tu vi hắn thấp, lịch duyệt có hạn, hơn nữa cũng chẳng có hứng thú gì với trận đạo, hoàn toàn không biết đám Lâm Nguyệt đang nói cái gì, sắc mặt Minh Hoa tiên tử trở nên tái nhợt mãi.
Nàng ta vốn rất hiểu trận đạo, hơn nữa cũng có nghiên cứu kỹ về trận cấm thượng cổ, nhưng với cái tên vạn trận ảo thử lòng nổi tiếng ấy cũng từng nghe qua, dĩ nhiên biết rõ lợi hại bên trong.
Vạn ảo trận thử lòng này lúc bình thường ở giới tu chân thượng cổ được một đại tông môn bố trí để đệ tử trong môn thí luyện. Vạn ảo trận thử lòng là ảo trận thượng cổ cực kỳ lợi hại, nếu trận pháp này đã bày ra, người trong trận thấy tất cả cũng vừa thật vừa giả, rất khó phân biệt nổi rốt cuộc những cảnh ảo mình thấy là thật hay giả, mà có ít điều chẳng đáng sợ nhất, đáng sợ hơn chính là, vạn ảo trận thử lòng sẽ căn cứ vào khát vọng nhất trong lòng người là gì mà biến ảo, nếu cứ mãi bị vùi lấp trong trận, rất dễ quyễn rũ tâm ma ẩn sâu trong lòng người, có thể nói là nguy cơ trùng trùng, nếu tâm trí con người không kiên định, rất dễ dàng bị bỏ mạng với trận này!
Vào thời thượng cổ, những đệ tử tông môn đó chỉ khi xuất sư mới được phép tiến vảo thí luyện vạn ảo trận thử lòng, nếu có thể thông qua thuận lợi, tu vi đó nhất định sẽ cao hơn một bậc, nếu thí luyện thất bại kết quả duy nhất chỉ có chết.
“Minh Hoa tiên tử, trận này có khả năng phá giải không?” Toàn Tuyết đưa mắt nhìn về Minh Hoa tiên tử, mở miệng hỏi.
Sắc mặt Minh Hoa tiên tử tái nhợt, lắc đầu, nói cực kỳ nặng nề, “Trận này bổn tiên tử chẳng có cách nào phá giải cả”
Lây tu vi trước mắt nàng ta, đúng thật không cách nào phá giải trận pháp cực lớn vạn ảo trận thử lòng này, nếu cố ép phá giải, chỉ sợ sẽ khiến nàng ta sa vào tình cảnh nguy hiểm. Dù sao vạn ảo trận thử lòng cũng không phải là ảo trận bình thường, nó chẳng những là ảo trận (trận ảo), mà còn là sát trận (trận chết).
“Như vậy xem ra, nếu chúng ta muốn qua trận này cũng chỉ đành xông vào thôi” Ánh mắt Toàn Tuyết chợt lóe, nói thản nhiên. Trong lòng mọi người trầm xuống, đều trầm mặc không nói. Lâm Nguyệt liếc Bạch Băng một cái, nói ra khó khăn, “Ngươi đừng lo cho ta, ta không sao”
Thấy Bạch Băng cười gượng, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài. Vạn ảo trận thử lòng này chẳng phải chuyện đùa, cả tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng đều không nhất định gắng gượng là qua nổi, lấy tu vi Bạch Băng, nếu vào trận này, kết cục chỉ có một đường là chết. Nếu nguy hiểm khác, nàng còn có thể bảo vệ được hắn, nhưng xông vào trận này nàng chẳng cách nào giúp được hắn cả.
Chẳng qua nếu cứ vậy trơ mắt nhìn Bạch Băng đi chịu chết, nàng lại không làm được, trầm tư một lát, nàng bắn ngón tay trong ống áo ra, lặng lẽ đem một bình ngọc tới tay Bạch Băng, truyền âm bảo, “Bạch công tử, đây là thần đan thanh minh tâm ta luyện chế ra, có công dụng làm lòng tỉnh táo, trước lúc ngươi xông trận, thì nên uống trước rồi vào!”
“Cám ơn” Bạch Băng cầm bình ngọc thật chặt, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Lâm Nguyệt. Với Lâm Nguyệt, tâm tình Bạch Băng đầy phức tạp, có hâm mộ, không ngại ngần, cũng có tia oán hận.
Thời điểm Bạch Mẫu Đơn chết, hắn từng oán hận Lâm Nguyệt, hận nàng quá vô tình lạnh bạc, nếu không phải nàng cự tuyệt hắn, hắn cũng sẽ không nghe lời mẫu thân, tùy hứng lén đi theo, kết quả lại hại mẫu thân chết thảm.
Rồi tiếp đó, tận mắt nhìn thấy toàn Tuyết đem Lâm tiên tử thành mồi đẩy vào chỗ chết, hắn đã không còn oán hận Lâm Nguyệt nữa, trong lòng hắn biết rõ, mẫu thân chết chẳng liên quan gì tới Lâm Nguyệt, là hắn sai, là hắn hại chết mẫu thân, nếu không phải hắn cứ cố muốn đi theo vào trong di tích, mẫu thân hắn cũng không bỏ mạng. Mà sau khi mẫu thân bỏ mạng, Lâm Nguyệt lại chỗ nào cũng che chở bảo vệ hắn, nếu không phải vì Lâm Nguyệt, hắn sớm đã bị Toàn Tuyết đem làm thành mồi hại chết rồi.
Nghĩ tới mới thấy, Lâm Nguyệt ngoài thái độ lãnh đạm với hắn ra, thực ra tốt với hắn lắm, hiện giờ biết rõ hắn sắp xông vào trong trận, lại đưa cho hắn một chai thần đan thanh tâm minh (thuốc thần sáng lòng), mặc dù tu vi hắn thấp kém, nhưng với thần đan thanh tâm trong truyền thuyết này cũng đã từng nghe qua.
Thần đan thanh tâm minh là loại thuốc thần cấp năm, có công hiệu là tinh thần vững chắc, gia tăng tỷ lệ chống cự tâm ma bộc phát, có thể luyện chế ra viên thuốc này ít nhất phải là luyện dược sư cấp năm mới có thể làm được, hơn nữa tài liệu luyện chế ra thuốc này cực kỳ quý hiếm, trong đó còn có mấy vị thuốc dẫn cần linh thảo vạn năm mới có thể luyện chế thành công, bởi vậy có thể thấy được thần đan thanh tâm minh này quý tới cỡ nào rồi.
Chỉ tiếc là, hắn được tặng đan dược khá hơn, chỉ e cũng lãng phí vô ích thôi, vạn ảo trận thử lòng này, cả Minh Hoa tiên tử cũng đều biến sắc, huống chi là hắn?
Nghĩ đến đây, Bạch Băng bất giác cười khổ tự giễu, nhìn về phía Lâm Nguyệt với ánh mắt càng phát ra nhu tình mãi. Mà thôi, nếu hắn thật sự chết rồi, nàng, trong lòng nàng có nhớ mãi tới hắn không? Hắn chẳng hy vọng xa vời là nàng sẽ thích hắn, chỉ cần hắn chết, có thể khiến nàng nhớ mãi tới người như hắn là đủ rồi…
Bạch Băng lưu luyến thu mắt lại, mở bình ngọc trong tay ra, đổ ra một viên thần đan nuốt vào, nghiến chặt răng nói ra, “Tu vi Bạch Băng thấp kém, hiện giờ xin đi trước một bước!” Nói xong, hắn dừng chút, đột nhiên tiến lên giang tay ôm chặt Lâm Nguyetj, rồi lúc Lâm Nguyệt định đẩy hắn ra, hắn đã buông tay trước, sau đó quay mạnh người, đầu cũng không ngoái lại đi thẳng vào trong đại điện.
Ngay lúc Bạch Băng sắp tới gần đống kỳ trân dị bảo trong đại điện kia, hơn nữa ở chung quanh hắn không khí cứ nhộn nhạo như sóng nước vậy, một khắc sau, thân ảnh của hắn biến mất trước mắt mọi người.
Thấy bóng dáng Bạch Băng tự dưng biến mất, trong lòng tất cả mọi người sớm đã có đề phòng, giờ phút này tận mắt thấy mà trong lòng không kìm được cả kinh, nhưng lại chẳng có ý lùi bước chút nào.
Dù sao trong lòng ai cũng hiểu cả, vào thời khắc các nàng bước chân vào đại điện kia, các nàng đã lọt vào trong vạn ảo trận thử lòng rồi, giờ phút này có định rời khỏi cũng không còn kịp nữa, nếu thuận lợi thoát khỏi vây khốn, thì chỉ có kiên trì xông trận. Chỉ có thuận lợi xông qua vạn ảo trận thử lòng này mới có một đường sống sót!
Đạo lý này ai cũng hiểu cả, vì thế không ai chọn lùi bước, sau khi Bạch Băng biến mất, Minh Hoa tiên tử và Toàn Tuyết cùng trước sau chọn bước vào trận.
Hình ảnh Toàn Tuyết và Minh Hoa tiên tử lần lượt biến mất, Lâm Nguyệt nhìn lướt qua cả đại điện không một bóng người, trong lòng thở dài, lấy một viên thần đan thanh tâm minh ra uống, rồi cũng bước vào trong trận.
Lúc vừa bước vào trong trận, lại cảm thấy mắt hoa lên, ngay sau đó thì cảm giác trong đầu choáng váng, sau một khắc thì ý thức mất đi…
“A Nguyệt, A Nguyệt…” Một giọng quen thuộc dịu dàng vang lên bên tai Lâm Nguyệt.
“Mẹ, con mệt lắm, mẹ cho con ngủ tiếp một lúc nữa đi…” Lâm Nguyệt mơ mơ màng màng nói ra, hai mắt vẫn nhắm chặt.
“A Nguyệt, hôm nay con phải đi học đó, còn không dậy, sẽ bị muộn đó”
“Mẹ, con mệt lắm mà…” Lâm Nguyệt bất đắc dĩ mở mắt ra, mơ màng nhìn nóc giường trần nhà quen thuộc.
“Ai nha, đã lên cấp ba rồi vẫn còn thích ngủ nướng như thế, thật chẳng biết con giống ai nữa…” Mẹ Lâm bất đắc dĩ kéo Lâm Nguyệt ngả nghiêng trên giường dậy, sau đó đẩy nàng vào toalet, nói liên tục, “Mau đi rửa mặt đi, rửa mặt song tỉnh táo ngay, hôm nay là ngày đầu tiên con tới trường trình diện đó, đừng có tới muộn!”
Lâm Nguyệt bị mẹ đẩy vào toilet, làm động tác súc miệng nhanh, rồi vắt khăn ướt lên, lấy lược cạnh chậu rửa soi gương định chải đầu, nhưng vừa nhìn, lại bị sững sờ tý vì người trong gương.
Trong gương là hình ảnh một thiếu nữ có đường nét tinh xảo tuyệt mỹ, da thịt nõn nà trong suốt như bấm như nước vậy, lông mi cong dài như cánh bướm, lấp lóc bên dưới là đôi mắt sáng trong veo long lanh, ló ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung, lại xinh đẹp tới mức như thần tiên vậy.
Nhìn gương mặt này, Lâm Nguyệt thấy hơi quen, nhưng cũng hơi có cảm giác xa lạ, không hiểu vì sao, nàng cảm giác, cảm thấy có một số việc không đúng, nàng lớn lên không phải như thế…
Cố sức mở to hai mắt, Lâm Nguyệt đột nhiên mỉm cười, nàng nhất định ngủ tới hồ đồ rồi, cái này chẳng phải là bộ dạng của nàng thì còn ai nữa chứ? Cha mẹ nàng đều là người xinh đẹp, nàng là con họ, xinh đẹp cũng là chuyện thường thôi mà.
Thu lại chuyện nhỏ mọn trong lòng lại, động tác Lâm Nguyệt cực nhanh chải tóc tán loạn buộc thành một đuôi ngựa, sau đó đi ra ngoài. Ăn xong bữa sáng, mẹ Lâm đưa con gái ra cửa, ra khỏi đại viện quân khu, một chiếc xe đen cắm cờ đỏ đã dừng ở trước cửa đại viện, cửa kính xe đã được kéo xuống, ba Lâm đang thò đầu ra, nhìn hai mẹ con đi tới, cười bảo, “Tố Nhi, A Nguyệt, các người tới rồi!”
“Ba ba…” Lâm Nguyệt trông thấy cha Lâm, cười rời khỏi tay mẹ Lâm, bước nhanh chạy về phía xe.
“A Nguyệt, hôm nay ba ba đưa con tới trường, có vui không?” Mặt mũi ba ba Lâm ngập tràn yêu thương quay đầu nhìn về Lâm Nguyệt ngồi ghế sau cười bảo.
“Vui ạ” Lâm Nguyệt cũng lộ ra cười cười, nhìn thấy ba Lâm thì sững sờ.
“A Nguyệt lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp” Ba ba Lâm ngẩn ra một lát, bất giác nói tuột ra.
“Đúng vậy, anh cũng không nhìn xem A Nguyệt nhà ta là ai sinh ra đó” Mẹ Lâm lên xe nghe thấy lời ba ba Lâm nói, lập tức nói đầy kiêu ngạo, “Toàn bộ đại viện quân khu này, có ai mà xinh đẹp đáng yêu như A Nguyệt nhà ta không?”
“Vâng vâng vâng, con gái chúng ta là xinh đẹp nhất khả ái nhất rồi” Ba ba Lâm vừa khởi động xe, vừa cười phụ họa với mẹ Lâm.
“Đương nhiên A Nguyệt nhà ta khả ái nhất mà…”
“…”
Thấy cha mẹ Lâm ở trước cãi vã, Lâm Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt. Đã lâu chưa thấy qua ba mẹ đấu võ mồm với nhau, hiện giờ cảm giác người cùng một nhà thật hạnh phúc, thật ấm áp…
Nhìn cảnh cha mẹ thỉnh thoảng đấu võ mồm ở phía trước, Lâm Nguyệt bất giác hơi giật mình. Nàng đây là sao thế? Sao lại cảm thấy lâu rồi chưa gặp cha mẹ chứ? Bây giờ nàng chẳng phải ngày nào cũng ở cùng một chỗ với cha mẹ đó thôi? Cảm giác như thế thật là kỳ lạ…
Lâm Nguyệt ra sức lắc đầu, đem những ý nghĩ kỳ lạ trong lòng vứt sạch đi, ngồi yên, nhìn cảnh đường phố quen thuộc bên ngoài xe.
Hơn mười phút sau, xe đã tới cửa trường học thì dừng lại.
“A Nguyệt, tới trường rồi này, có cần ba ba đi vào cùng con không?” Ba ba Lâm quay đầu nhìn Lâm Nguyệt hỏi. Lâm Nguyệt nhấc ba lô nhỏ của mình xuống, kinh ngạc nhìn vị trí trường học quen thuộc.
Trường trung học số mười!
Thật kỳ lạ, rõ ràng hôm nay nàng mới tới báo danh, vì sao nàng lại thấy ngôi trường này có cảm giác rất quen nhỉ? Rõ ràng lúc trước nàng chưa từng tới mà…
“A Nguyệt?”
Thấy Lâm Nguyệt ngơ ngác nhìn trường học xuất thần, ba ba Lâm và mẹ Lâm cùng liếc nhìn nhau, hơi lo lắng hỏi.
“Hả?” Lâm Nguyệt phục hồi lại tinh thần, cười với cha mẹ một cái, nói ra, “Sao vậy ạ?”
“A Nguyệt, có cần mẹ và cha con đi cùng con vào không?”
“Không cần đâu mẹ, tự con đi vào là được mà!” Lâm Nguyệt vô thức cự tuyệt.
“Vậy cũng được, con tự mình cẩn thận chút, chiều cha con lại tới đón con”
“Vâng, cha mẹ, con vào đây” Lâm Nguyệt vẫy tay về phía cha mẹ, rồi bước nhanh vào trong trường.
Đi vào trong trường, nhìn thấy tòa nhà ban giám hiệu và giáo viên quen thuộc trước mắt, Lâm Nguyệt hơi xuất thần, nói ấp úng, “Chỗ báo danh ở ngay tòa lầu trước tòa nghiên cứu này, ở đó có một cây ngô đồng rất cao, còn có…”
Trong lòng Lâm Nguyệt đột nhiên cả kinh, vô thức nhìn về hướng tòa lầu nghiên cứu khoa học chạy tới, mấy phút sau, Lâm Nguyệt đứng trước cửa toàn lầu nghiên cứu khoa học, kinh ngạc nhìn cây ngô đồng cao lớn cách đó không xa, ngây dại hoàn toàn.
Không phải đây là lần đầu tiên nàng tới trường này sao? Sao nàng lại biết rõ gốc cây ngô đồng thế nhỉ? Mà tất cả bên trong, hình như rất quen thuộc cứ như nàng đã từng ở đây ngây ngốc nhiều năm rồi vậy…
Đây rốt cuộc là sao thế? Tại sao nàng lại có cảm giác như thế chứ? Chẳng lẽ hôm nay thật sự ngủ bị hồ đồ mất rồi, giờ đang nằm mơ sao?
Nằm mơ ư? Cứ như nàng đang nằm mơ một giấc mơ dài, nhưng gì đó trong mộng nàng lại tuyệt đối không nhớ ra…Nàng thấy rất quen với nơi này, chẳng lẽ trong mộng từng mơ thấy qua ư? Đúng rồi , nhất định là vậy rồi, nàng đã từng thấy qua trong mộng, vì thế mới cảm thấy trường học có chút quen thuộc… Mà bây giờ…
“Hí..” Lâm Nguyệt xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, đau tới mức khiến khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại. Đau quá, đây hẳn không phải là mộng, là thật rồi!
“Lâm Nguyệt!”
Từ xa có hai nữ sinh đi về phía nàng, một tóc dài tung bay, tướng mạo xinh đẹp, mặc rất mốt, cách ăn mặc thành thục, tuyệt đối không giống học sinh trung học mười hai mười ba tuổi, còn một người khác mặt dài tròn, cười rộ lên rất đáng yêu, chào hỏi Lâm Nguyệt đúng là cô bé có gương mặt tròn này.
“Lâm Nguyệt, cậu cũng thi đậu à, hôm nay cậu tự mình tới báo danh sao?” Cô bé mặt tròn bước nhanh tới trước mặt Lâm Nguyệt, kéo tay nàng thân mật, “Thật tốt quá, biết đâu chừng chúng ta có thể ngồi cùng một bàn đó!”
“Ngồi cùng bàn ư? Cậu là Trương Thanh sao? Còn cậu là… An Đại Nhi ư?” Lâm Nguyệt nhìn hai cô bé có chút quen trước mặt, cố gắng nhớ lại.
“Lâm Nguyệt, cậu chắc không phải mới có một kỳ nghỉ hè mà quên mất chúng tớ rồi đó chứ?”
“Trương Thanh, người ta là đại tiểu thư Lâm gia, sao còn nhớ bạn học bình dân như cậu chứ?” An Đại Nhi có chút ghen tị nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo kia của Lâm Nguyệt.
“Lâm Nguyệt chắc không vậy đâu!” Trương thanh phản bác lại, giữ chặt lấy Lâm Nguyệt, bảo, “Lâm Nguyệt, chúng mình đi, đi báo danh đi, xem xem chúng mình được phân tới đâu!”
Nói xong, cũng mặc kệ An Đại Nhi, kéo thẳng Lâm Nguyệt tới chỗ ghi danh.
“Hừ…” An Đại Nhi hừ một cái, cũng bất đắc dĩ đi theo. Vẻ mặt Lâm Nguyệt ngẩn ra, để mặc Trương Thanh kéo nàng đi, trong lòng cảm giác kỳ lạ lại dâng lên không mất đi.
Trong trí nhớ của nàng, nàng như đã cực kỳ lâu chưa từng gặp được TRương Thanh và An Đại Nhi rồi, hai nữ sinh này là bạn thời tiểu học của nàng, năm năm tiểu học, Trương Thanh vẫn ngồi cùng bàn với nàng, còn An Đại Nhi thì ngồi phía sau nàng.
Tình cảm giữa nàng và Trương Thanh rất tốt, An Đại Nhi thì thích tranh cãi với nàng, nhìn nàng rất ngứa mắt. An Đại Nhi lớn lên rất đẹp, gia cảnh cũng được, rất được nam sinh trong lớp thích, bình thường đều có bộ dạng cao cao tại thượng, nàng ta không ưa Lâm Nguyệt, là vì nhà nàng có gia thế tốt hơn nàng ta, Lâm Nguyệt xuất thân là con nhà quân nhân, cha là sư trưởng, mẹ là cấp phó đoàn quân ủy, ông nội là thủ trưởng, là con nhà nòi chính tông ba đời, còn nhà An Đại Nhi là buôn bán, vẫn kém Lâm Nguyệt.
Chẳng qua An Đại Nhi trông rất xinh đẹp, mặc dù trong nhà không quyền thế như nhà Lâm Nguyệt, nhưng lại có tiền hơn nhà Lâm Nguyệt, vì thế nàng ta hay xem thường tướng mạo bình thường chẳng thu hút nào của nàng… Tướng mạo bình thường ư? Sao nàng lại có thể nghĩ thế nhỉ? Rõ ràng nàng lớn lên trông đẹp mắt hơn An Đại Nhi mà…
Trong lòng Lâm Nguyệt ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới. Hình như nàng không lên học trung học, mà sau khi tốt nghiệp tiểu học thì đã bị cha ném vào huấn luyện trong bộ đội rồi, sau đó, sau đó thì….Hình như cha mẹ đột ngột qua đời, nàng được nhận vào bộ đội đặc chủng, rồi sau đó nàng chưa từng gặp lại Trương Thanh, chẳng qua sau này hình như nàng có gặp An Đại Nhi vài lần, hình như là lúc nàng nhận nhiệm vụ thì nhìn thấy An Đại Nhi, An Đại Nhi ở cùng với một người đàn ông, còn chế nhạo nàng mãi không ngừng…
NHưng rõ ràng những thứ đó vẫn chưa từng xảy ra mà… Tại sao có thể vậy chứ? Nàng tại sao có thể có ý nghĩ kỳ lạ tới vậy nhỉ? Rõ ràng nàng chưa từng đi bộ đội, hôm nay còn đên trường trung học số mười trình diện nữa mà… Chẳng lẽ lại do giấc mộng giở trò quỷ quái kia sao?
CẢ buổi chiều, đầu Lâm Nguyệt cứ lộn xộn mãi, trong đầu nàng mơ hồ, cũng chẳng biết ghi danh thế nào, sau đó đi vào lớp học mới, lại ngồi cùng bàn với Trương Thanh, lúc điểm danh, sau khi nhận biết lớp rồi mới rời khỏi trường về nhà.
Về tới nhà, nàng cũng mặc cha mẹ nhìn lo lắng, về thẳng phòng, ngã xuống ngủ ngay.
“A Nguyệt cũng không hiểu làm sao thế, hôm nay vừa về thì đã ngủ cho tới giờ, không phải là bị ốm đó chứ?”
“Nếu con nó vẫn còn chưa tỉnh, anh mang con tới bệnh viện quân khu xem sao”
“Được…”
Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Nguyệt từ trong giấc ngủ mê man tỉnh lại nghe thấy tiếng cha mẹ nói bên ngoài, lòng đột nhiên trầm tĩnh trở lại. Có lẽ, những ý nghĩ kỳ lạ kia, chỉ là một giấc mộng mà thôi, những thứ đó không phải là thật, cả nhà họ ở cùng một chỗ là được, là đủ rồi, những ý nghĩ khác thường ấy, vốn nàng không cần nghĩ ngợi linh tinh nữa, chỗ đó đâu thể coi là thật được chứ?
Đúng, những thứ đó không phải thật, cha mẹ vẫn còn sống, họ vẫn còn sống rất tốt, nàng muốn quý trọng hiện tại người trong nhà ở bên nhau hạnh phúc, không thể có những ý nghĩ vớ vẫn khó hiểu kia được…
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
279 chương
40 chương
415 chương
11 chương
2 chương