Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 140 : Bí Cảnh Thí Luyện 2

Tới gần, Lâm Nguyệt thấy ba tu sĩ kia là hai nam một nữ, hai nam trong đó mặc trang phục của một trong năm đại môn phái là phái tông môn Linh hỏa, còn nữ tu kia lại là đệ tử của phái Tông Hoa. Dưới đa số ong yêu thú đuổi theo, ba người chạy điên cuồng thục mạng lại tỏ ra cực kỳ chật vật, chẳng còn nhìn ra chút phong độ của đệ tử đại tông môn bình thường nữa, chẳng qua Lâm Nguyệt giờ phút này cũng chẳng còn hơi đâu mà xem náo nhiệt, nguy hiểm đang ở trước mắt, nàng càng phải cẩn thận thu lại hơi thở của mình cho tốt, cả người ép sát trong cành lá rậm rạp không nhúc nhích, hy vọng mình có thể thành công thoát khỏi trận tai bay vạ gió này. Trong lòng Lâm Nguyệt tính toán rất khéo, nhưng sự thật vĩnh viễn tàn khốc, ba tu sĩ kia chạy tới không lâu, đám ong đuổi sát bọn họ cũng gào thét ào tới, trong lòng Lâm Nguyệt còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy một con trong số đám ong đó đứng sững sờ một tý, hơi mê man nhìn về phía Lâm Nguyệt ẩn thân trong đám ngọn cây kia, một giây sau, con ong ấy rít lên tiếng thét thê lương chói tai. Sau đó toàn bộ bầy ong ào ào như mãnh thú, một khắc sau, chuyện xảy ra khiến người ta trợn mắt há hốc mồm, bầy ong ấy tựa như bị gọi đến vậy, cùng đột ngột đổi hướng, nhào tới vị trí Lâm Nguyệt. Chết tiệt thật! Sắc mặt Lâm Nguyệt tái mét, cũng không cố giấu đi hơi thở nữa, mà dưới con mắt kinh ngạc của ba tu sĩ chạy cực nhanh vọt về phía trước mà đi, tốc độ ấy còn nhanh gấp mấy lần ba tu sĩ kia. Còn ba tu sĩ bị bầy ong đuổi theo ấy, ngạc nhiên phát hiện ra đám ong kia chỉ thích đuổi sát Lâm Nguyệt không ngừng nghỉ, lại làm như không thấy họ nữa vậy. Cả ba thần sắc chưa hoàn hồn cùng nhìn nhau quên tiệt chuyện lúc trước bị ong đuổi, mãi sau mới hồi phục lại tinh thần. “Vừa rồi hình như là tiểu sư muội phái Côn Lôn đó, muội ấy đang làm gì thế nhỉ? Sao lại để cho đám ong đó hận muội ấy vậy chứ?” Một đệ tử phái Linh Hỏa mắt thấy trang phục phái Côn Lôn trên người Lâm Nguyệt, kinh ngạc mãi. “vị tiểu sư muội ấy thật quá xui xẻo mà” Nữ tu phái Tông Hoa thần thái quyến rũ đem tóc bay rối loạn vuốt lại, cười duyên khanh khách nói. “Cần gì quản cho lắm vậy, có người đã dẫn đám ong chết tiệt đó đi rồi, đúng lúc chúng ta cũng nên thừa dịp đi đoạt bảo đi” Một đệ tử phái Linh Hỏa nói ra. “Chúng ta đi…” Mấy người nhìn nhau một cái, sau đó cùng vội vã hướng về đường khác đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong rừng rậm. Còn bên kia, Lâm Nguyệt bị bầy ong truy đuổi gắt gao, không thể không đem hết tất cả sức lực điên cuồng chạy tới chạy lui trong rừng, cả đời này nàng cũng chưa từng chật vật như thế bao giờ. Quỷ dị nhất là, mặc kệ Lâm Nguyệt trốn thế nào, những con ong đó cứ như nhận ra nàng vậy, đôi mắt chúng đỏ ngầu điên cuồng đuổi theo không ngừng, trong đó mấy lần gặp phải các đệ tử tông môn khác nhưng chúng cứ như không thấy vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào mình Lâm Nguyệt, có chết cũng không từ bỏ. Chẳng biết chạy được bao lâu, cuối cùng bóng dáng chật vật của Lâm Nguyệt cũng bị ép rời khỏi cánh rừng kia, nàng thở hồng hộc, nhìn mặt hồ phẳng lặng như gương soi phía trước, lại quay đầu nhìn lại bầy ong đang gào thét đuổi đằng sau, cắn răng lao thẳng xuống hồ. Nước hồ lạnh băng xuyên thấu tận xương, Lâm Nguyệt cũng không dám chậm trễ lẻn vào tận sâu trong hồ. Bầy ong sợ nước, đây là cách duy nhất nàng có thể thoát khỏi cảnh truy đuổi của bầy ong, còn về chuyện trong hồ nước này có nguy hiểm gì không nàng cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm nhiều được. Mà sự thật cũng đúng y như Lâm Nguyệt suy nghĩ, sau khi Lâm Nguyệt lặn sâu xuống nước, đám ong đỏ mắt đuổi theo sau kia quanh quẩn bên hồ một lát rồi dần bình tĩnh lại, từ từ lui về rừng rậm. Nửa canh giờ sau, Lâm Nguyệt chật vật chịu không nổi từ hồ chui ra, y phục trên người như sắp nát cả, trên da thịt trắng nõn như ngọc có những vết thương thật nhỏ, nhưng nàng cũng không cố thêm gì nữa, tiện tay lấy một viên linh đan bỏ vào miệng, rồi cả người vô lực nằm thẳng cẳng trên bờ cỏ, thở phì phò từng hơi, khôi phục linh lực. Lát sau, khi thể lực khôi phục lại kha khá, Lâm Nguyệt mới trầm mặc thay quần áo rách, sắc mặt sầm sì như sắp chảy ra nước vậy. Nếu giờ nàng còn không biết mình đã bị người ta động tay động chân nữa thì thật ngu xuẩn quá mức rồi! Mặc dù nàng không biết trong người mình đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối số ít yêu thú ấy cũng chẳng vô cớ đuổi theo nàng không tha, những yêu thú kia có hành vi khác thường thế, chắc trên người nàng có gì đó có thể hấp dẫn chúng, vì thế chúng mới đuổi theo nàng điên cuồng đến vậy. Nhớ tới lúc tiến vào lối đi bí cảnh, đột nhiên Diệp Khuynh Tuyết đụng nhẹ vào nàng, bất giác gương mặt Lâm Nguyệt nhuốm một lớp sương lạnh. Diệp Khuynh Tuyết! Lâm Nguyệt nắm chặt hai tay lại, hít sâu một hơi, cố nén sát khí trong lòng lại. Nàng không rõ Diệp Khuynh Tuyết đến tột cùng đã làm gì với mình, nhưng lúc này đây lại nguy hiểm vạn phần, nếu không phải trước lúc tiến vào bí cảnh tu vi nàng đột phá tới trúc cơ, chỉ sợ lần này sẽ tuyệt vọng, sao thoát khỏi sự truy đuổi của bầy ong, nếu nàng vẫn còn tu vi ở luyện khí hậu kỳ, e rằng nàng chẳng còn sống sót mà rời khỏi bí cảnh nữa. May là thế, vừa rồi ở dưới đáy hồ nàng cũng suýt nữa bị thành đồ nhắm cho đám cá ăn thịt người trong hồ, trong lúc cửu tử nhất sinh vất vả lắm mới trốn thoát. Quả nhiên Diệp Khuynh Tuyết đủ ác đủ độc, đủ âm hiểm mà! Sau khi bầy ong lui, chung quanh đã vô cùng an toàn, Lâm Nguyệt chỉnh trang lại bản thân thật tốt, cũng chưa vội rời đi, mà khoanh chân ngồi xuống tĩnh tâm tu luyện để khôi phục lại linh lực đã gần khô kiệt. Linh khí trong bí cảnh rất đậm, chừng một nén hương gì đó Lâm Nguyệt đã khôi phục linh lực triệt để, mà trong lần tĩnh tọa này, nàng ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện ra, sau khi trải qua trận bị yêu thú truy sát, tu vi trúc cơ sơ kỳ của nàng vốn đã vững chắc giờ đột nhiên có cảm giác tăng lên trúc cơ trung kỳ. Phát hiện này khiến Lâm Nguyệt rất vui vẻ, nếu không phải thân bị hãm trong bí cảnh, hung hiểm khôn lường, nàng gần như muốn bế quan để tăng tu vi lên ngay lập tức! Nhưng sau khi Lâm Nguyệt lâm vào trầm tư, cũng quyết đoán bỏ qua cơ hội lên cấp lần này, quyết định sau khi lấy được cơ duyên ở trong sơn động, sau khi rời đi bí cảnh sẽ bế quan để tiến thẳng vào trúc cơ trung kỳ. Do nguyên nhân công pháp, trước khi nàng tiến vào Kim Đan kỳ cũng không có bình cảnh, chỉ cần có linh khí đầy đủ thì có thể đột phá, nhưng hiện tại nàng vừa mới đột phá trúc cơ không lâu, nếu tu vi tăng lên nhanh quá, tâm cảnh của nàng khó mà theo kịp, đến lúc ấy tâm tình không yên vậy thì phiền phức to rồi. Từ đó, chẳng bằng nàng nên tiếp tục củng cố tu vi cho vững chắc trước, đợi sau khi tu vi chắc rồi mới tiếp tục đi tiếp, đánh thẳng vào trúc cơ trung kỳ, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều. Lại qua nửa canh giờ nữa, Lâm Nguyệt cảm giác linh cách trong cơ thể đã khôi phục tới đỉnh, lúc này Lâm Nguyệt mới ngừng điều tức, không chậm trễ nữa mà lao thẳng về hướng sơn động. Vừa rồi bị bầy ong đuổi theo, nàng đã chậm thời gian khá nhiều, hơn nữa vì muốn bỏ qua bầy thú, đột nhiên nàng có ý muốn đi vòng quanh rừng một vòng lớn, giờ cách chỗ sơn động ấy càng ngày càng xa. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt gần như suýt hộc máu, trong lòng đối với thủ đoạn âm hiểm của Diệp Khuynh Tuyết càng thêm thống hận mãi. Trong truyện, cơ duyên cuối cùng trong sơn động ấy lại lọt vào tay Bạch NHư Nguyệt nhưng Lâm Nguyệt cũng không dám chắc người khác có phát hiện ra sơn động đó không, nếu là bởi nàng chậm trễ thời gian, đến lúc đó sơn động ấy bị người khác phát hiện ra, lấy đi mất bảo vật, vậy thì nàng thực sự lãng phí thì giờ rồi! Nghĩ đến đây Lâm Nguyệt bất giác sốt ruột, tốc độ cũng nhanh hơn, thậm chí dọc đường đi không còn giống trước nữa, đi tìm linh thảo. Có nhẫn không gian, hơn nữa lúc trước nàng thu hoạch ở trong vườn thuốc, hiện tại linh thảo với Lâm Nguyệt đã không thiếu, có lẽ những thứ linh thảo vạn năm kia trong mắt tu sĩ khác có cầu xin cũng không được, nhưng nàng lại dùng vô tận, vì thế so với linh thảo trước mắt, nàng lại càng để ý bảo vật trong sơn động hơn. Bất kể những thứ cao cấp kia, bình thường nội đan yêu thú đã khó gặp rồi, chỉ riêng mỗi linh tinh vạn năm lại càng là bảo vật hiếm có khó tìm trên thế gian. Có kinh nghiệm bị yêu thú truy đuổi nên lần này tốc độ Lâm Nguyệt mặc dù nhanh nhưng đã cẩn thận hợn nhiều, dọc đường đi cẩn thận tu lại hơi thở của mình, nếu phát hiện có dấu vết yêu thú, lập tức quay đầu bỏ chạy, chẳng quản là chạy xa hơn chút, nàng cũng không muốn bị yêu thú theo dõi. Chẳng qua sau khi rớt xuống nước, hình như khí tức trên người nàng đã khiến yêu thú không nhạy cảm như thế nữa, hơn nữa nàng lại cẩn thận hơn, dọc đường đi cũng gặp thuận lợi không ít. Vào lúc nàng sắp tới gần mục đích, đột nhiên ở phía trước truyền đến một trận tiếng động ồn ào, nghe tiếng dường như có người đang đấu pháp vậy. Lâm Nguyệt do dự một chút, quyết định không làm bại lộ bản thân, lặng lẽ đi qua. Rất nhanh sau khi vòng qua mấy đám cỏ rậm rạp, Lâm Nguyệt thấy người đấu pháp cách đó không xa. Để nàng thấy kinh ngạc chính là, trang đám người đấu pháp, nàng nhìn thấy mấy bóng quen thuộc. Hai bên đấu pháp, một bên là năm sáu nữ tu thần sắc yêu mị, là đệ tử tông Hoa, còn bên khác, là ba người đệ tử côn Lôn mà Lâm Nguyệt quen, một người là Long Ngạo Thiên, một người là Tư Duẫn, còn vị nư tu kia rõ ràng là Diệp Khuynh Tuyết. Ngoài ba bọn họ, còn có hai đệ tử môn Kiếm Tu, sáu người phái Tông Hoa, năm người môn phái khác, do phái tôn Hoa có ba nữ tu có tu vi Trúc cơ kỳ, còn nhóm Diệp Khuynh Tuyết này cũng chỉ có Tư Duẫn và đệ tử phái Kiêm Tu là tu vi Trúc cơ kỳ, vì thế thoạt nhìn Diệp Khuynh Tuyết trong nhóm này ở thế thấp nhất. Nếu là những đệ tử Côn Lôn khác, thấy đồng môn, Lâm Nguyệt có lẽ duy tính ra tay tương trợ, nhưng nếu đối phương là Diệp Khuynh Tuyết và Long Ngạo Thiên thì nàng dĩ nhiên không muốn nhiều chuyện, nàng chẳng những không muốn nhiều chuyện hơn nữa còn không để ý thừa cơ hội gắp lửa bỏ tay người nữa. “tiện nhân, giao quả Diệp Hồng ra, bà cô đây sẽ tha chết cho ngươi” Một nữ tôn mặt mũi quyến rũ ngập tràn giận dữ quát lên với Diệp Khuynh Tuyết. “Dựa vào cái gì hả? Thiên tài địa bảo người có duyên mới có được, quả Diệp Hồng đã lọt vào trong tay bản tiên tử, chính là của bản tiên tử, các ngươi có bản lĩnh thì tới cướp đi!” Diệp Khuynh Tuyết một mặc cùng đấu pháp với nữ tu, một mặt nói lời châm chọc lạnh lùng. “Đồ không biết xấu hổ! Các ngươi côn Lôn dù gì cũng là môn phái chính đạo đứng đầu, đệ tử môn hạ lại làm ra chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, quả thật là trơ trẽn quá mức!” Nữ tu phái Tông Hoa kia đem pháp khí lăng hình sắc nhọn trong tay đánh úp về phía Diệp Khuynh Tuyết, trên mặt ngập tràn phẫn nộ. “Cũng không phải giống nhau sao? Cái gì mà môn phái chính đạo đứng đầu chứ, hừ! Bà cô đây cũng chẳng khác môn phái tiểu nhân cho lắm! Dám thừa dịp bà cô dẫn yêu thú rời đi thì chiếm lợi, cũng không nhìn bà cô đây chút xem loại chiếm lợi này có dễ nhặt như thế không đã nhá!” Đối mặt với cơn mắng giận dữ của nữ tu Tồng Hoa, ngoài Diệp Khuynh Tuyết và Long Ngạo Thiên mở miệng ra nói mấy câu, còn lại hai tu sĩ môn Kiếm Tu khác cũng không nói gì, mấy người này ngoài vùi đầu đấu pháp ra, sắc mặt cũng không được ổn cho lắm rõ ràng đang tán thành với lời của nữ tu tông Hoa này chút. Lâm Nguyệt nhìn đến đây cũng đại khái đoán ra chuyện. Thoạt nhìn trước mắt, hai bên xảy ra xung đột này hẳn là người phái Tông Hoa đã tìm được quả Diệp Hồng trước, sau đó vì muốn lấy được quả Diệp Hồng mới làm mồi nhử dẫn yêu thú bảo vệ quả Diệp Hồng rời đi, kết quả còn chưa kịp trở lại hái linh quả thì lại bị Diệp Khuynh Tuyết lấy được, sau đó biến thành cục diện như hiện giờ. Ở giới tu chân, chuyện như vậy đếm không hết, cũng không thể nói là lỗi của Diệp Khuynh Tuyết, chẳng qua, Diệp Khuynh Tuyết cũng có lòng tham quá mức, mà nàng ta không muốn một mình nuốt bảo vật, mà sau khi đối phươgn phát hiện ra, cũng chọn cách chia đều cho đối phương, nhưng làm vậy lại khiến người phái Tông Hoa bất mãn, nhưng xem họ như nể mặt mũi đệ tử Côn Lôn cũng không dám vạch mặt ra. Chẳng qua ở trong bí cảnh này chuyện giết người đoạt bảo là chuyện gặp không ít, đấu pháp như thế cũng hết sưc bình thường. Hơn nữa lấy tính cách Diệp Khuynh Tuyết, đồ đã lọt vào trong tay nàng ta, nàng ta chịu nhường mới là lạ. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt cười lạnh một tý, đầu ngóng tay vừa động, một giọt gì đó vô sắc vô vị lặng lẽ bắn ra từ đầu ngón tay, bắn thẳng về phía Diệp Khuynh Tuyết, đồng thời mũi chân điểm nhẹ, nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này. Diệp Khuynh tuyết, có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu ngươi đã gian lận trên người ta, vậy hiện tại cũng để cho ngươi tự mình nếm thử mùi vị bị yêu thú đuổi là được! Vừa rồi Lâm Nguyệt bắn ra cũng không phải thuốc độc, mà là dịch thảo dược được luyện ra để dụ yêu quái, loại cỏ dụ yêu quái chẳng có tác dụng gì với tu sĩ, nhưng với yêu thú lại có lực hấp dẫn rất lớn, yêu thú chỉ cần ngửi thấy mùi vị của cỏ dụ yêu quái, sẽ nổi điên lên, không đem nuốt cỏ dụ yêu quái vào bụng thì tuyệt không bỏ qua! Vì thế mới nói, lần này đúng thật Lâm Nguyệt ăn miếng trả miếng, thậm chí còn dùng thủ đoạn lợi hại hơn hẳn Diệp Khuynh Tuyết đối phó nàng, dùng thẳng loại cỏ dụ yêu thú khó chống cự lại nhất! Giọt dịch cỏ dụ yêu quái rơi vào y phục của Diệp Khuynh Tuyết trong nháy mắt, bóng Diệp Khuynh Tuyết đang trong đấu pháp hơi ngừng lại chút, khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về hướng Lâm Nguyệt nấp một cái, nhưng không thu hoạch được gì, đành đè sự bất an trong lòng lại, tiếp tục trận đánh nhau. Bên kia, sau khi Lâm Nguyệt rời đi, đã nhanh chóng tìm ra được sơn động mà Bạch Như Nguyệt tìm được trong truyện, nàng đứng ở cửa động điều tức một tý rồi lách mình vào trong sơn động. Cửa vào chỗ sơn động này là một đường rãnh sâu, trong rãnh sâu có dây leo chằng chịt, hơn nữa cửa động cực nhỏ, chẳng dễ bị ai phát hiện ra, nếu Lâm Nguyệt không phải đã đọc qua truyện cũng chắc không tìm được chỗ này, vì thế nàng cũng không sợ tu sĩ khác sẽ tìm ra được sơn động này.