Tác giả: Nguyễn Nga Chỉnh sửa và đăng tải : Elena Nguyễn "Nắng ban mai rọi vào phòng khi em ngủ say Tình cờ làm cho em thức dậy Ôi mình đã quá đôi mươi rồi..." - What ? what ? what ? Cái gì cơ ! Mình mới có 17 tuổi thôi mà, cái gì mà đôi mươi chứ. Định rủa mình chết sớm à- Nhạc chuông báo thức vang lên khiến cho Nguyệt Dương mở mắt với giọng điệu tức tối. Nguyệt Dương vội lấy cái" sờ -mát-phôn" ra gọi cho con bạn thân "yêu dấu" vá "cực kì đáng chết" của mình. -" Lô , gì thế em yêu, mới sáng sớm gọi gì anh thế em" Nguyệt Dương nghĩ bụng: " chết cha gọi lộn số" - Xin lỗi anh tôi gọi nhầm -"gọi nhầm hay cố tình vậy em" hắn ta nói với giọng điệu cười cợt, đểu cáng và chọc tức Nguyệt Dương Nguyệt Dương thay đổi 360 độ, tức tối chửi anh ta: -Tôi đã nói tôi gọi nhầm, anh muốn sống hay chết Hắn ta dường như đã biết Nguyệt Dương chính thức nổi giận và đương nhiên biết hậu quả như thế nào nên vội vàng tắt máy Đang lúc dầu sôi lửa bỏng , tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, nó tức tối nói: -Tôi đã nói rồi anh thích chết hả?_Ngọc Anh ở đầu dây bên kia ngơ ngác "chẳng lẽ mình đắc tội gì với nó?"... Sau một hồi suy ngẫm, Ngọc Anh lấy lại dáng vẻ thường ngày chọc nó : -"gì thế mày, gọi anh đập troai nào thế?hề hề"_ *Giọng nói này quen quen*_nó nghĩ, rồi xem tên hiển thị: "Ngọc Anh yêu qúy"(cái tên này là do Ngọc Anh lưu ở máy nó) haizzzz... _nó thở dài_" yêu quý cái mắm í, có mà yêu quái thì chuẩn hơn " -Nhờ ơn phước của mày đấy!_Nó đáp -"Hơ hơ, thế hả, YOU ARE WELCOME, không cần cảm ơn đâu em, chụy biết chụy là người tốt mà."_Ngọc Anh tự hào nói. -Hà Ngọc Anh, cô đi chết đi, tôi mà không xử lí được cô thì tôi thề tôi không mang họ Trịnh nữa._Nguyệt Dương hét lớn vào màn hình điện thoại. -"không mang họ Trịnh cũng được, theo họ tao càng tốt, tao thấy tên hà Nguyệt Dương cũng hay mà. Sau này về làm em gái tao, không làm em trai tao đi đứa nào mà bắt nạt mày đứa í chết với tao...hjhj"_ Ngọc Anh vẫn hồn nhiên nói. -Thế cũng được chị Ngọc Anh "yêu dấu" của em. Hiện tại đang có đứa bắt nạt em đấy chị- giọng nói ngọt sớt của Dương vang lên -"Đứa nào? Là đứa nào hả?"- Ngọc Anh tò mò hỏi, tưởng tượng mình được ra dáng chị một lần "lần này ta sẽ làm anh hùng cứu mĩ nhân. À nhầm, phải là mĩ hân cứu anh hùng chứ"_Dòng suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, Ngọc anh cười mãn nguyện. -Là mày đấy con, mày tự xử đẹp mày đi._Một câu nói của Nguyệt Dương giống như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu làm Ngọc Anh tỉnh mộng. -"Hề hề, tao đùa thôi, tại sao mày lại dữ như bà Chằn thế?_Ngọc Anh cười trừ. -Không phải nhờ ơn phước của mày sao, là con nào rủa tao chết sớm hả! -Tao rủa mày chết sớm khi nào hả?_Hà Ngọc Anh ngây thơ hỏi lại. -Cái gì mà nắng nắng, mưa mưa rồi còn cả đôi mươi nữa chứ.Nguyệt Dương phun chậm rãi từng từ như sợ bộ não của con bạn xử lí không kịp lời mình nói. -À, tao có lòng tốt cài báo thức cho mày, vậy mà mày bảo tao rủa mày chết sớm là sao...huhuhu... thật là bất công! Ủa mà bài í hay mà_ Ngọc Anh quay ngoắt 360 độ -Thôi thôi! Mày nín đi, suốt ngày một tiếng Khởi My, hai tiếng lại Khởi My. -"Kệ tao, liên quan gì đến mày, mày cũng chẳng khác gì tao đâu, lúc nào cũng "Ôi! Anh Song Joong-Ki đẹp trai thế ." Mở miệng ra là mấy cái thằng dở người, mấy thằng Hàn Xẻng không đâu vào đâu cả. Nhìn ngứa cả mắt._ Ngọc Anh phản bác. -Thôi tao không rảnh buôn dưa lê bán dưa chuột với mày đâu. Từ nãy tới giờ mất 15 phút quý giá của tao rồi đấy. bái sờ bai nâu si diu ơ gên.(bye bye no see you again)... Tắt máy, liếc qua đồng hồ *vẫn còn sớm*_ thầm nghĩ_ Nguyệt Dương nhảy xuống giường , mở nhạc và đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Bước ra ngoài nhà tắm, Nguyệt Dương hát vu vơ mấy câu theo điệu nhạc đi tới tủ quần áo lấy bộ đồng phục trường. Hôm nay là thứ ai đầu tuần và cũng là ngày đầu tiên của năm học mới nên tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục. Nguyệt Dương bước xuống cầu thang trong bộ đồng phục :áo trắng có hai cái dây màu kẻ nâu buông thõng và chiếc váy màu nâu sữa, mái tóc được cột cao rất cá tính, phía sau đeo một chiếc cặp màu hồng phấn ... -Chào cô chủ buổi sáng _ Tiếng của dì Phương( quản gia của gia đình Nguyệt Dương) . - Chào buổi sáng dì Phương._ cô lễ phép ._ Dì ơi, bama con đâu rồi ạ ? -Ông bà chủ đi làm rồi cô chủ ạ!_ Dì đáp -Dì à, con đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, dì không cần gọi con là cô chủ này nọ đâu ạ, dì cứ gọi con là Nguyệt hay Dương là được rồi mà ! - Vậy cũng được. Cô... à Nguyệt xuống ăn sáng đi con. - Dạ thôi, con đi học đây, lát con ăn trên trường cũng được. Thôi con đi đây, con chào dì. Nói xong, Nguyệt Dương lao một mạch ra ngoài cửa. -Để dì gọi chú Bình lấy xe đưa con đi học... Vừa chạy, Nguyệt Dương vừa nói vọng lại : - Thôi , không cần đâu dì, con thích đi bộ hơn. dù sao thì giờ vẫn còn sớm mà trường cách đây cũng không xa.. hihihi Biết không thể nói lại được với con bé ngang ngược này, dì Phương chỉ chẹp nhẹ một cái rồi lắc đầu nhìn theo cái bóng nó xa dần. # tg: đây là truyện đầu tay của mình nên sẽ có nhiều sai sót, mong nhận được ý kiến đóng góp và ủng hộ của các bạn. Xin cảm ơn ! #