Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 107
“ Chỗ chết ? …Lữ nhi đã nói gì với ngươi ? Hãy nói cả cho trẫm biết đi” Vũ Thần thở dài nhẹ, hắn không còn quan tâm đến thái độ bất cần của Bất Diệp nữa, giờ hắn chỉ muốn biết tâm tư của Phong Lữ ra sao mà thôi . Tâm tư của nàng giờ là thứ hắn muốn biết nhất.
Bất Diệp nhìn Vũ Thần đôi chút, sau đó nàng quay lưng lại, trong lòng bực bội khó chịu nên không muốn đối diện với ánh mắt của hắn :
“ Phong Lữ nói tỉ ấy cũng là một nữ nhân bình thường, cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, muốn được bế hài tử trên tay để cưng nựng, muốn sống với phu quân đến đầu bạc răng long. Nhưng tỉ ấy hiểu rằng một khi chấp nhận ở bên cạnh ngươi, những thứ gọi là tình yêu , hạnh phúc đều rất mong manh, có nắm được rồi cũng sẽ tan biến. Cho nên, Phong Lữ do dự, tỉ ấy buộc phải lựa chọn giữa ngươi và tự do. Lí do vì sao Phong Lữ đến giờ vẫn chưa trả lời ngươi, tất đều có nguyên do của nó…Ta nghĩ ngươi không thể không hiểu..”
Vũ Thần nghe Bất Diệp nói, hắn cau mày “ Ở bên trẫm nàng ấy không thể hạnh phúc ? Vì cái gì mà nàng ấy lại nghĩ như vậy ? Trẫm là vua một nước . Chẳng nhẽ trẫm không thể quản nổi hậu cung của mình ? Một khi Lữ nhi trở thành phi tử của trẫm, không kẻ nào được phép chạm tới nàng ấy..” Vũ Thần đứng bật dậy, tay nắm chặt lại thành hai nắm đấm.
“ Ngươi khẳng định ? Đúng, ngươi là vua một nước, nhưng không có nghĩa ngươi quản được hết mọi chuyện. Hậu cung của ngươi như thế nào, ngươi ắt phải tự hiểu rõ. Phong Lữ không phải là loại nữ tử mưu mẹo, tỉ ấy tất nhiên sẽ không biết cách tự bảo vệ mình , càng không thể nghĩ ra mưu kế làm tổn hại đến người khác. Nếu Phong Lữ vì được ngươi sủng ái mà bị nữ nhân hậu khác ghen tị rồi hãm hại , ngươi có biết hậu quả sẽ ra sao không ?..” Bất Diệp nhếch khẽ khóe môi, nàng bấm nhẹ những ngón tay vào lòng bàn tay trắng muốt. Nàng đang muốn thử xem nam nhân này rốt cuộc có bản lãnh ra sao, liệu có thể bảo vệ Phong Lữ an toàn được hay không ?.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Bất Diệp đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, ranh mãnh.
May mắn , vì Bất Diệp quay lưng lại với Vũ Thần nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt đáng ngờ của nàng, tâm trạng đang căng thẳng , hắn trực tiếp buột miệng :
“…Trẫm đã nói là làm…Phong Lữ là người quan trọng nhất với trẫm, trẫm có thể để nàng ấy bị tổn hại sao ?” Lúc này Vũ Thần không để ý đến thân phận của Bất Diệp nữa, hắn nói chuyện với nàng hệt như nói với một vị bằng hữu.
Bất Diệp nghĩ ngợi đôi chút, nàng nhún vai, nói tiếp :“ Cứ coi như ngươi có thể bảo vệ an toàn cho Phong Lữ đi. Nhưng ngươi có thể yêu thương tỉ ấy cả đời không ? Đối với việc ngươi là người nắm giữ hoàng vị, thì độc sủng một phi tần là không thể. Ngươi có dám đảm bảo rằng mình sẽ không thay lòng đổi dạ ?. Hậu cung của ngươi 3000 giai lệ, người có vẻ đẹp hơn Phong Lữ không phải là không có. Nếu như ngươi nghĩ cho tỉ ấy thì hãy mau buông tay đi. Bằng vào tài năng và sắc đẹp của tỉ ấy, tìm được một nam nhân tốt không hề khó khăn”
Đòi hỏi một vị vua yêu duy nhất một người, Bất Diệp đang đánh cược bằng chính mạng sống của mình, nàng đánh cược vào tình yêu nam nhân mà này dành cho Phong Lữ. Nếu Vũ Thần đồng ý, thì đó là một việc tốt. Còn nếu không, nàng vẫn có cách để Phong Lữ thoát khỏi bàn tay nam nhân này. Kể cả là phải đánh đổi bằng mạng sống.
Vũ Thần không mấy tức giận vì lời nói của Bất Diệp, trái lại, giọng nói của hắn ngày càng hiền hòa hơn. Dường như hắn đã thông suốt mọi việc : “ Ngươi đang nói rằng trẫm muốn Lữ nhi làm phi tử của mình chỉ vì sắc đẹp của nàng ấy ? Được , trẫm hỏi ngươi, ngươi mạo hiểm nói những lời này với trẫm , lẽ nào chỉ vì ngươi là nghĩa muội của nàng ?. Nếu thật sự như vậy ,ngươi đã khuyên trẫm mau hạ thánh chỉ mà bắt ép Phong Lữ tiến cung rồi. Trẫm biết, ngươi thực sự lo lắng cho hạnh phúc của Lữ nhi nên khuyên trẫm từ bỏ nàng Nhưng ngươi yên tâm, cho dù trẫm là bậc cửu ngũ chí tôn, trái tim trẫm cũng chỉ có một. Ngay lần đầu tiên gặp Lữ nhi, trẫm đã nguyện cả đời này chỉ yêu một mình nàng. Đáp án như vậy đã đủ cho câu hỏi của ngươi chưa ?”
Bờ vai Bất Diệp khẽ run rẩy.
Ây, không phải vì nàng đang cảm động bởi câu nói của Vũ Thần đây, mà là nàng bật cười vì mưu kế của mình đã thành công rồi.
Bất Diệp chậm rãi quay lưng lại, nàng liền đối mặt với đôi mắt sâu thăm thẳm của Vũ Thần, lấy một điệu bộ thản nhiên nhất, nàng khẽ mỉm cười. “ Có câu nói này của ngươi, ta cũng yên lòng một phần. Về chuyện của Phong Lữ , ta sẽ giúp ngươi hết sức có thể . Nhưng trước đó, ngươi phải hứa với ta một điều”
Vũ Thần chưa kịp vui mừng vì lời đồng ý trợ giúp của Bất Diệp, hắn đã phải cau mày vì câu nói tiếp theo của nàng. Một lời hứa ? Không sao, vì Lữ nhi, dù là việc gì hắn cũng đều có thể .
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
93 chương
54 chương
2 chương
108 chương
11 chương