Xa tận chân trời
Chương 1 : Gặp gỡ, đã là định mệnh
Dù đã bước sang thời khắc giao mùa đông - xuân nhưng thành phố X vẫn còn chìm trong sương mù dày đặc kèm theo khí trời lạnh đến tê người. Có lẽ ai cũng tất bật với đêm giao thừa mà không để ý bên kia đường có một cô bé, chân tay lấm lem mặc một bộ quần áo đã cũ sờn, chân nó tím tái và cóng lạnh vì không mang giày. Với hai cánh tay gầy gò, nó gồng mình ôm lấy thân mặc cho gió lạnh đang trùm kín bên ngoài.
Vì quá đói và mệt, con bé lấy hết tất cả dũng khí lén ăn trộm thức ăn của một cửa hàng bên kia vệ đường nhưng không may đã bị ông chủ ở đó phát hiện. Lão vụt cho nó hai bạt tai đau điếng kèm tiếng chửi thậm tệ: “Tao đánh cho mày chừa, học ở đâu thói trộm cắp, mới mấy tuổi đầu thế này mà đã muốn thành quân trộm cướp rồi hay sao, cha mẹ mày không dạy mày sao? Thứ vô học! Cút…” – vừa nói gã vừa dáng xuống tấm thân gầy gò thêm một nhát roi rồi đẩy ngã nó ra ngoài cửa tiệm.
Vết roi cuối cùng vừa trút xuống, nước mắt của nó cũng trực trào rơi. Cha mẹ nó có dạy dỗ nó chứ! Nhưng do nó quá đói đi, đã 3 ngày rồi nó chưa có gì vào bụng, đã 3 ngày!
Nó vừa lết đi khập khễnh, khuôn mặt nhòe nước mắt, vừa hồi tưởng lại cái đêm mà nó mất đi mọi thứ, cả cha và sau đó là mẹ.
Đó là khoảng thời gian 3 năm về trước, lúc đó nó vẫn đang là con gái của Vấn gia - một gia đình khá giả chuyên buôn bán vải vóc có tiếng của Thành Phố Y.
Cha cô bé là Vấn Thụy – người tài hoa học thuật uyên bác nhưng lại vô cùng khiêm tốn, ông được người dân khắp vùng nể phục nhờ vào sự tài giỏi và sự đức độ toàn vẹn. Ông chỉ tập trung buôn bán và phát triển quy mô xưởng vải của gia đình mà không bao giờ sử dụng mưu hèn kế bẩn để hãm hại đối thủ, đối với ông - dùng chất lượng sản phẩm để níu giữ khách hàng mới chính là thượng sách tối ưu nhất.
Mẹ cô là Diệp Uy Thy – mỹ nhân nổi tiếng khắp vùng, bà thông thạo “cầm - kỳ - thi - họa” và là người đẹp có đầu óc dùng tài năng để giúp đỡ Vấn Thụy biến xưởng vải dần trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết.
Còn cô bé, cô là Vấn Diệp Minh, con gái độc nhất của Vấn Thụy và Diệp Uy Thy, tên họ cô là do họ của cha và mẹ ghép lại kèm theo chữ Minh trong từ “ánh sáng” – cô chính là ánh sáng mà thượng đế ban cho họ.
Cũng do mẹ cô mắc bệnh tim mạch, khi sinh Diệp Minh ra đã xuýt nữa mất mạng nên họ chỉ có mình cô là con gái duy nhất.
Tuy không giàu tới mức “nứt đố đổ vách” như bao thương gia khác, nhưng cha mẹ cô bé vẫn lo cho cô có một cuộc sống bao đứa trẻ khác hằng ao ước. Do hưởng tài thiên phú từ cha mẹ, từ bé Diệp Minh đã vô cùng thông minh lém lỉnh, nhưng với sự nghiêm khắc của cha nên Diệp Minh trở thành một cô bé rất ngoan và hiểu phép tắc.
Hằng ngày sau khi tan trường, cô bé cùng mẹ luyện chữ, học đàn dương cầm và học vẽ tranh. Khi cha rảnh rỗi, sẽ cùng Diệp Minh đối thơ và luyện thư pháp. Sau đó sẽ cùng mẹ tới xưởng vải xem các cô chú trong xưởng dệt vải rồi cùng mẹ pha trà, phát bánh cho mọi người.
Cuộc sống tưởng cứ như vậy mà trôi qua trong yên bình, nhưng khi Diệp Minh được 8 tuổi, một trận đại họa đã giáng xuống Vấn gia ….
Vào đêm đó, khi mọi người yên giấc, thì một trận đại hỏa hoạn ập đến bất ngờ, người làm trên dưới tháo chạy tán loạn, do mặt hàng chủ yếu là vải nên chúng bén lửa một cách kinh hoàng. Cha Diệp Minh vội vàng ôm hai mẹ con cô ra ngoài rồi lao thân vào màn lửa để cứu những người làm còn lại. Chính đêm đó, ông đã ra đi cùng ngọn lửa, hôm sau họ tìm thấy xác ông trong đống tro tàn, vải vóc cùng tất cả tài sản của Vấn gia bị thiêu rụi chỉ trong một đêm, ai ai cũng đau lòng và tiếc thương cho một người tài năng và đức độ như Vấn Thụy.
Sau đám tang cha, mẹ của Diệp Minh trở nên tiều tụy hơn bao giờ hết, mất đi cả gia sản bà gầy dựng bao năm cùng với người chồng bà hết mực yêu thương. Diệp Uy Thy trở bạo bệnh và qua đời không lâu sau đó. Trước khi mất, bà trao cho Diệp Minh một miếng ngọc bội và nói: “Minh Nhi, là cha mẹ có lỗi với con, sau này con lớn lên sẽ là một cô gái xinh đẹp, thông minh và tài giỏi. Con của mẹ rất bản lĩnh, mẹ yêu con rất nhiều, cha con - ông ấy cũng rất yêu con, thứ lỗi cho chúng ta, gánh phận làm cha mẹ nhưng lại không thể theo con đến hết cuộc đời này. Hãy cầm lấy miếng ngọc phỉ thúy này, đây là tín vật mà cha đã tặng mẹ lúc kết hôn. Con hãy cầm lấy, hãy coi như cha mẹ luôn bên cạnh con, luôn dõi theo con, hãy mạnh mẽ lên con nhé”. Và tiếp theo, bà trao cho cô bé một bức ảnh đã cũ sờn, trên ảnh là bà cũng với một người phụ nữ khá giống bà, hai người trông rất thân thiết và đang ôm nhau mỉm cười: “Minh nhi, hãy tìm cách liên lạc với dì Diệp Thiên đang sống ở thành phố Provence tại Pháp, do mâu thuẫn mẹ và dì đã cắt đứt liên lạc nhiều năm nay, nhưng con hãy cố gắng tìm dì bằng mọi cách nhé. Vì sau khi mẹ rời khỏi trần gian này, thì dì ấy là người thân duy nhất của con. Hãy nhớ rõ điều này! Hãy mạnh mẽ lên con gái của mẹ! Đừng bao giờ gục ngã …”
Nói rồi, Diệp Uy Thy trút hơi thở cuối cùng rồi ra đi mãi mãi, tay bà vẫn nắm chặt lấy tay của Diệp Minh như không nỡ rời bỏ cô lại nơi trần gian đầy cạm bẫy này. Cũng sau đêm đó, và rất lâu sau đó, Diệp Minh chưa hề khóc, vì cô biết không còn sự mất mát nào lớn hơn việc người thân yêu nhất ra đi nữa, cô đã đau lòng đến không thể rơi lệ nữa rồi.
Vậy mà, giờ đây, trong cái đêm người người đoàn viên, cô lại khóc, vì hờn tủi, vì oán trách ông trời tại sao nỡ độc ác với cô và gia đình cô như thế. Đúng! Chính là do ông trời không có mắt!
Vừa lấy tay áo quẹt vội nước mắt đầm đìa vừa khập khễnh bước đi, bỗng có tiếng hô hoán của hai người đàn ông cao to mặc vest đen đang đuổi theo một cậu bé trạc tuổi cô: “Đại thiếu gia, xin cậu dừng lại! Dừng lại đi Bạc thiếu gia”, cậu bé rất lém lỉnh đang nhắm mắt mà cắm đầu chạy thục mạng băng qua đường và đang hướng về phía cô, “cậu bé thật đẹp” – cô nghĩ thầm như mất hồn.
Bỗng từ xa, Diệp Minh đã thấy một chiếc xe với vận tốc lớn đang lao đi trên đường. Chắc chắn nó sẽ tông vào cậu bé mất. Không nghĩ ngợi nhiều, Diệp Minh vội lao ra nắm lấy tay của cậu trai kia kéo mạnh cậu về phía vệ đường. Còn cô, Rầm!! một tiếng cả thân hình bé nhỏ bị hất tung lên trời rồi văng mạnh xuống đất.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Thứ cuối cùng Diệp Minh nhìn thấy khi còn tỉnh táo đó là máu, máu của cô - thứ chất lỏng đặc quánh bao bọc thân hình gầy gò, không hiểu sao cô không thấy đau gì cả - một chút cũng không. Giờ đây cô chỉ thấy buồn ngủ, mọi thứ cứ mờ dần mờ dần dưới mi mắt. Cố đưa mắt nhìn về phía cậu bé kia một chút, cô mỉm cười “may thật, cậu ấy còn lành lặn” – cô nghĩ thầm rồi ngất lịm đi.
Về phần cậu trai nhỏ, cậu cứ đứng chết lặng như vậy từ khi mọi người vội vã đưa cô lên xe cho tới khi chiếc xe cấp cứu khuất hẳn sau khúc rẽ của con đường, cậu nhìn theo nhất cử nhất động của cô bé. Nụ cười của cô bé trước khi rời đi thật đẹp, cô cười tựa như một thiên thần, sự dịu dàng vị tha ấy đủ khiến người khác áy náy, day dứt cả một đời.
Thứ cảm giác lo lắng và hối lỗi ở hiện tại cứ đan xen một cách mơ hồ. Chợt cậu nhìn thấy bên bụi cỏ ven đường gần chỗ cô bé bị ngã, có vật gì đang ánh lên. Cậu lại gần thì thấy một miếng ngọc bội nằm ở đó, “chắc là của bạn nhỏ kia” – cậu nghĩ thầm, do dây buộc qua loa nên lúc va chạm mạnh đã bị đứt và rớt xuống đây.
Nhìn cô bé giống như đang đi xin ăn vậy, nhưng tại sao lại giữ miếng ngọc quý như thế này bên người, cậu đăm chiêu hồi lâu rồi cũng quyết định cất miếng ngọc vào túi. “Mình sẽ giữ cho bạn tới khi gặp lại” – cậu thì thầm như chắc chắn. Cậu leo lên xe về nhà với sự bao bọc của các vệ sĩ.
Hôm nay cậu và ông nội hẹn nhau cùng đón giao thừa tại nhà hàng Pháp - La Cuisine - nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà M. Vì ông nội cậu rất bận rộn nên hai ông cháu không thường xuyên gặp nhau,khi cậu nói muốn đứng ở tầng cao nhất của thành phố X này mà xem pháo hoa chúc mừng năm mới, thì ông nội đã không ngần ngại mà đồng ý ngay. Rốt cuộc, khi tới nơi thì ông nội lại bận việc đột xuất và dặn cậu ngồi chờ ông thêm một chút.
Do ngồi quá lâu nên Hy Lai sinh ra nhàm chán, cậu đã nghĩ cách trốn vệ sĩ và băng qua đường xem các nghệ nhân đường phố biểu diễn nghệ thuật, nhảy múa và cũng muốn xem các cụ ông nặn thú nữa, chỉ là như vậy thôi, nhưng mọi chuyện không may lại dẫn tới việc làm hại tới tính mạng của một cô bé vô tội. Cậu cuộn chặt lòng bàn tay để móng bấm mạnh vào da thịt, im lặng không hé nửa lời suốt quảng đường về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
10 chương
30 chương
52 chương
49 chương
94 chương
59 chương