Mai Viên. Từng làn gió lạnh thổi qua khiến người ta rùng mình. Chẳng biết từ khi nào thời tiết đã chuyển mình, chớp mắt đã bước sang mùa đông. Từng rặng mai đỏ khoe sắc lung linh trong gió, tô điểm cho khuôn viên những sắc hồng ấm áp, khiến lòng người dần dần quên đí cái lạnh giá. Bất Diệp khẽ xoa hai tay vào nhau, nàng nhăn mày than thở . Lạ thật, mới vừa rồi trời vẫn còn nắng ấm cơ mà . Tại sao vừa mới đến đây bỗng nhiên lại lạnh như vậy ? Nhìn sang bên cạnh thấy Vũ Thần đang ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, Bất Diệp khẽ ho nhẹ, đánh tiếng cho hắn : “ Khụ…khụ..” Vũ Thần giật mình , hắn quay sang nhìn Bất Diệp. “ Đây là nơi thường ngày Phong Lữ vẫn tới. Có điều, một tháng nay thì đã không còn đặt chân đến. Hoàng thượng, mời ngồi ” Bất Diệp giơ tay về chiếc bàn đá đặt cách đó vài bước chân. Chưa đợi Vũ Thần trả lời, nàng đã đi đến trước. Vũ Thần không nói câu gì , chỉ lẳng lặng đi theo Bất Diệp, thái độ hắn trầm tư đến kì lạ. Sau khi cả hai đã ngồi xuống, Bất Diệp rót trà mời Vũ Thần, sau đó chỉ từ tốn ngồi xuống uống trà , sắc mặt nàng vẫn cứ bình lặng như cũ ,thần thái không một chút biến động , chẳng có vẻ gì là muốn khuyên ai đó cả. Rõ ràng là đang muốn thử sức kiên nhẫn của người kia. Vũ Thần cũng không kém cạnh, hắn nhất quyết không nói lời nào, bắt buộc Bất Diệp phải lên tiếng trước. Qua một hồi lâu, khi Bất Diệp đã rót đến chén trà thứ 14, Vũ Thần mới nhíu mày, tay đang cầm chén trà đặt mạnh xuống bàn , hắn lên tiếng : “ Sự kiên nhẫn của trẫm cũng có giới hạn. Ngươi nếu không nói nhanh đừng trách trẫm không nương tay..” Bất Diệp vừa uống xong chén trà thứ 14 đầy đau khổ, cổ họng vẫn còn vị đắng ngắt của lá trà xanh nên nàng chẳng buồn lên tiếng. Bất Diệp chỉ ngừng lại, chậm rãi rút từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội hình bán nguyệt, đặt lên trên bàn, khẽ nói : “ Trước tiên tiểu nữ muốn trao trả vật này cho ngài .” Vũ Thần nhíu mày, hắn nhấc miếng ngọc bội kia lên, xem qua một hồi, đôi mắt bỗng chợt mở to, vẻ ngạc nhiên khôn cùng . Lập tức, đôi mắt hiện lên một tia phẫn nộ, hắn gầm gừ : “ Ở đâu ngươi có ngọc bội này ? Nói mau” Vũ Thần lập tức bắt lấy cánh tay Bất Diệp, hắn siết chặt lại khiến Bất Diệp cảm thấy đau nhói. Trừng mắt, Bất Diệp hất mạnh tay Vũ Thần ra, nàng đứng bật dậy, giọng nói lạnh lẽo vang lên : “ Người ta nói Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, tính tình điềm đạm ôn hòa, không hề gây khó dễ bất cứ ai. Xem ra hôm nay tiểu nữ đã được mở rộng tầm mắt. Ngọc bội này vốn dĩ là do nha hoàn của Phong Lữ nhặt lại được tại đêm tuyển phi. Hoàng thượng, nhớ lại đi, đêm đó người vội vội vàng vàng bế Phong Lữ vào Nội cung, vô tình làm tỉ ấy rơi mất vật này, nếu không phải do nha hoàn ấy nhặt được, thì giờ nó đã nằm ở tiệm cầm đồ rồi.” Vũ Thần nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, trừng mắt nhìn Bất Diệp. Hắn không cho phép bất kì ai đụng vào miếng ngọc bội này, kể cả là tỉ muội của nàng. Miếng ngọc bội hình bán nguyệt này, là vật mà hắn tặng nàng trong lễ Nguyệt Mộng. Tuy nó không phải là thứ ngọc quý hiếm gì, nhưng đây lại là thứ đầu tiên hắn tặng người con gái hắn yêu. Cho nên, nó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Bất Diệp thấy thực bực mình, nàng không muốn phải xưng hô tiểu nữ rồi hoàng thượng với tên nam nhân này nữa, vòng vo càng nhiều thì càng tốn thì giờ, chi bằng tập trung vào chuyện chính luôn đi. Nghĩ xong, Bất Diệp liền đổi cách xưng hô, giọng điệu vô cùng lãnh đạm : “ Quanh co thêm nữa cũng chẳng để làm gì…Ngươi đã muốn biết thì ta sẽ nói cho rõ ràng… Đúng, Phong Lữ thực sự yêu ngươi, nhưng tỉ ấy cũng yêu tự do của mình. Ở bên cạnh ngươi tỉ ấy không thể được an toàn. Ngươi cũng biết hậu cung là nơi chứa đầy toan tính của nữ nhân. Ngươi yêu tỉ ấy, được , ta hỏi người, ngươi làm vậy là muốn đấy tỉ ấy vào chỗ chết sao?”