“ Nói đi” “ Sau khi Phong Lữ tiến cung rồi, ngươi phải đặc biệt bảo vệ tỉ ấy. Một mình thân cô thế cô trong Hoàng cung, Phong Lữ tâm trạng ra sao đều là do việc làm của ngươi quyết định….Nếu như có một ngày..Phong Lữ vì ngươi mà phải chịu tổn thương…Nếu tỉ ấy quyết định bằng mọi giá phải rời xa ngươi..Đến lúc đó, chính ta sẽ là người tìm mọi cách đưa tỉ ấy ra khỏi Hoàng cung ..Ngươi tuyệt đối không được vì chuyện này mà động đến người nhà họ Phong . Lời hứa này , ngươi có thể chứ ? “ Câu nói cuối cùng được Bất Diệp đặc biệt nhấn mạnh. Vũ Thần sững người, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Bất Diệp sẽ nói câu này. Nhưng rất nhanh, hắn lại trở về vẻ mặt bình thường. Căn bản , hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm tổn thương Phong Lữ . Do đó, hắn lập tức đồng ý. “ Được, trẫm hứa…” “ Tốt. Bây giờ ngươi có thể đi gặp Phong Lữ được rồi..” Bất Diệp gật đầu, nàng mỉm cười. “ Nếu tỉ ấy tiếp tục từ chối ngươi, hãy đưa chiếc sáo ngọc này ra cho tỉ ấy xem. Đây là bằng chứng rằng ngươi đã được ta thông qua. Tỉ ấy có thể hoàn toàn yên tâm về ngươi..” Bất Diệp lấy từ trong tay áo ra một chiếc sáo ngọc tuyệt đẹp. Chiếc sáo này là vật mà nàng vẫn thường mang theo bên người. Lúc rảnh rỗi thì đem ra thổi. Có thể nhìn vật này mà đoán ra người sử dụng là nàng, trên thế gian chỉ có ba người: Đại phu nhân, Phong Lữ, và cuối cùng là Vũ Hàn. Vũ Thần ngạc nhiên đôi chút, hắn bật cười, tay đón lấy chiếc sáo ngọc. “ Xem ra, nếu ta không thông qua cửa ải này của ngươi, Phong Lữ chấp thuận ở bên ta hay không , còn phải xem xét rất nhiều..” Vũ Thần trêu đùa, lòng đã coi Bất Diệp như là bằng hữu. Bất Diệp cũng cười đáp lại, nàng quay trở lại bàn đá, cầm một chén trà lên, vừa xoay nhẹ chén trà vừa nói , giọng điệu đầy ẩn ý : “…Phong Lữ có chấp thuận hay không, không thể chỉ dựa vào một mình ta…Nhưng nếu thành công, cũng không nên cám ơn một mình ta..” Vũ Thần nhất thời không hiểu ý tử trong câu nói của Bất Diệp là gì. Hắn chỉ gật đầu một cái rồi nhắm hướng Vọng Nguyệt Các mà đi. Coi như thỏa thuận giữa hắn và Bất Diệp đã hoàn thành. Bất Diệp nhìn theo một lúc, cố gắng giữ cho khuôn mặt mình là một mảnh băng sương. Nhưng lát sau , nàng không chịu được mà cầm ngay cốc nước gần đó tu một hơi hết sạch : “ Nhu nhi, mang nước lại đây cho ta…Trời ạ..Namnhân gì mà chậm hiểu thế không biết, để bản cô nương ta nói rã cả họng…Mau mang nước lại đây…” * * * Khách đường – Phong phủ. “ Tham kiến Tứ vương gia ” Phong tướng quân hành lễ cẩn trọng với Vũ Hàn. Ánh mắt tuy vẫn rất ngạc nhiên nhưng không mãnh liệt như ban nãy. Bản tính vững vàng của chiến sĩ trên sa trường khiến ông nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Chỉ là, trong một ngày có đến hai đại nhân vật đại giá Phong phủ, thật khiến người ta không khỏi tò mò lí do vì sao . Mãi sau này Phong tướng quân mới biết , thì ra ngày đó Hoàng thượng và Tứ vương gia đến Phong phủ đều là để gặp hai nữ nhân, một người là do ông sinh ra, một người là do kết bái mà thành. “ Đứng dậy đi” Vũ Hàn chậm rãi phất tay. Hắn nhanh chóng đảo mắt qua toàn bộ số người đang đứng trong này và cả ngoài kia. Hừ, tất cả đều là người của nội cung. Xem ra, hoàng huynh của hắn đã đi trước một bước . Được lắm, hiếm khi nào hắn lại nhanh nhạy như vậy. Nhìn sắc mặt của những người này, Vũ Hàn có thể đoán hoàng huynh của hắn vừa dọa cho họ một trận chết khiếp. Hắn nhìn ra ngoài sảnh chính , nghĩ ngợi một hồi, ngón tay giơ lên ngoắc ngoắc tên thái giám hay lẽo đẽo đi theo Vũ Thần đang đứng gần đó. “ …Có nô tài..” Tiểu Phúc tử vội vàng cất bước tới chỗ Vũ Hàn, không dám chậm trễ một giây nào. “…Ngươi dẫn theo người hồi cung trước đi…Xong việc hoàng thượng sẽ theo ta về cung. ” Vũ Hàn dặn dò tiểu Phúc tử xong, chưa đợi tên thái giám kia phản ứng lại đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn, thật như một cơn gió luôn chuyển động không ngừng. “…Vương gia, vậy nô tài phải làm sao…” Tiểu Phúc tử thảm thiết quỳ gục gối xuống, hắn tuyệt vọng giơ tay ra phía trước níu kéo, bộ dạng khóc không ra nước mắt. Chết rồi, lần này thì chết thật rồi, hết Hoàng thượng rồi lại đến Vương gia, tại sao số hắn lại khổ thế này ? Lần này về cung mà không có Hoàng thượng , thể nào Thái hậu cũng sẽ tức giận. Một khi người đó đã tức giận, hậu quả sẽ không nhỏ đâu. Vả lại, hắn cũng không thể trái ý Vương gia, tuy rằng nói như thế này là đại nghịch bất đạo, nhưng Vương gia so với Thái hậu còn đáng sợ hơn. Cả hai bên hắn đều không thể đắc tội. Ông trời ơi, hắn phải làm gì bây giờ ? “ Tổng quản” Phong tướng quân ngập ngừng, tuy rằng ông với vị thái giám trẻ tuổi này không có quan hệ thân thiết, nhưng nhiều lần được hoàng thượng triệu kiến, chạm mặt nhiều , nói vài ba câu, quen biết nhau là chuyện bình thường. Nay thấy người ta vì chuyện nhà mình mà lâm vào tình thế khó xử, Phong tướng quân ít nhiều cũng có áy náy. “ Phong tướng quân, trước gia tiểu Phúc tử chưa bao giờ đối xử không tốt với ông. Tại sao ông lại khiến ta sống dở chết dở thế này ? Ông bảo ta phải làm sao bây giờ ? Tại sao ông lại đắc tội với cả Hoàng thượng và Vương gia cơ chứ ” Thái giám tiểu Phúc tử vồ lấy bả vai Phong tướng quân, lắc tới lắc lui một hồi, hai mắt nước chảy thành sông. Sau cùng, hắn cũng đành ngậm ngùi buông ra mà thu xếp ra về, không dám nán lại lâu. Sau khi tiểu Phúc tử rời đi “ Phụ thân à , tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến đây vậy ? Có phải Hoàng thượng sắp ban thưởng cho gia tộc chúng ta không ? ” Phong Nguyệt níu áo Phong Luân, chớp chớp mắt hỏi.