Vũ Thần kinh ngạc ngẩn người. Nữ nhân này ….? Lá gan cũng không nhỏ đâu…Dám nói chuyện với hắn bằng giọng đó ?. Xem ra nữ nhân này không muốn sống nữa. “..Ngươi có biết ngươi đang làm gì không… ?” Vũ Thần nheo mắt, giọng trở nên trầm trầm, hắn thâm trầm dò xét Bất Diệp. Bất Diệp không phải loại người ngu ngốc gì, ắt nhiên nàng sẽ không đổ thêm dầu vào lửa. Dù sao người ta cũng là cửu ngũ chí tôn, nàng cũng nên cho hắn chút mặt mũi. Lúc này nên nói điều gì làm hắn dịu lại cái đã. “ Hoàng thượng tha tội…Nhưng tiểu nữ không thể không nói điều này…Dạo này sức khỏe của Phong Lữ liên tục xấu đi, là nghĩa muội tiểu nữ không thể thản nhiên đứng nhìn…Tuy không biết hết chuyện của hai người, nhưng tiểu nữ muốn khuyên hoàng thượng mấy câu….” Vũ Thần vẫn giữ ánh mắt ngạc nhiên như vậy, mi mắt dường như không thể khép lại được, hắn khẽ mấp máy môi : “ Làm sao ngươi….?” “…Tiểu nữ vì sao mà biết chắc hoàng thượng cũng không cần tiểu nữ trả lời…Nếu hoàng thượng thật sự thương yêu Phong Lữ, thì bây giờ người không nên vào bên trong…Tâm trạng tỉ ấy còn quá rối bời, bây giờ người vào chỉ làm cho sự việc thêm phức tạp mà thôi…” Vũ Thần nghe những lời Bất Diệp nói, cả người đờ đẫn, lòng cảm thấy như hụt hẫng một điều gì đó. Tuy nhiên hắn rất nhanh lấy lại tinh thần. Ánh mắt dò xét qua nữ nhân trước mặt, khẳng định trong ánh mắt kia không có lấy một tia giả dối, Vũ Thần mới cởi bỏ cảm giác đề phòng với Bất Diệp. Hắn thầm nghĩ, Phong Lữ đã mang chuyện của hai người nói với cô nương này, chắc hẳn người này có mối quan hệ thân thiết với nàng, là một người đặc biệtđáng tin tưởng. Nếu không, nàng chắc hẳn sẽ không mang chuyện đó nói cho bất kì ai. Nghĩ ngợi một lúc, chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần giãn ra, Vũ Thần văn nhã nói : “..Được...trẫm đành phải rửa tai mà nghe ngươi nói vậy…Trẫm hi vọng ngươi sẽ không khiến trẫm phật lòng…” Lời nói của Vũ Thần nghe kĩ sẽ hiểu, hắn chỉ chấp nhận lời khuyên khiến Phong Lữ có thể cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn, còn những thứ khác, hắn tuyệt đối không đồng ý. Bất Diếp nhếch nhẹ khóe môi. Coi như hắn thông minh, được, vậy thì nàng sẽ thành thật mà khuyên hắn vậy. “…Hoàng thượng yên tâm…Tiểu nữ sẽ không nói bất kì thứ gì khiến người phật lòng đâu” Bất Diệp trấn an. Tuy nhiên, trong lòng nàng âm thầm thêm vào câu nói sắp thốt ra “…Chỉ là…không biết hoàng thượng có thể đáp ứng lời hứa với tiểu nữ hay không thôi…”