Những Chuyện Quanh Tôi (tên Cũ: Tuổ...
Chương 16 : Ma Lai
Ngoài cảm giác nhớp nháp từ cái lưỡi của ả đang nằm trên cổ, trong lúc vung tay chống cự tôi còn chạm phải một chùm gì đó treo lủng lẳng từ cổ ả xổ xuống. Chùm lủng lẳng đó cũng nhớp nháp, bốc mùi tanh hôi....là nội tạng gồm tim, gan, phổi, dạ dày cùng bộ đồ lòng treo lơ lửng.
Mọi người đoán đúng rồi đấy....là ma lai.
Vùng ra khỏi cái lưỡi của ả, tôi quay đầu toan chạy ra ngoài thì cánh cửa không hiểu sao mở chẳng được, hoảng quá áp lưng vào cửa nhìn vào phía trong. Cái đầu lơ lửng cùng bộ đồ lòng bay bay ở giữa nhà, bên ngoài sấm chớp đùng đùng chốc chốc lóe qua ô cửa sổ làm hiện rõ lên bộ dạng của con ma lai hiện tại.
Bỗng tiếng cười vang lên lanh lảnh, sét đánh đùng một tiếng lớn làm mất điện cả khu. Tất cả chìm trong bóng tối. Tôi run run nép vào cánh cửa, tiếng cười biến mất trả lại sự yên tĩnh, mưa bắt đầu rơi rào rào bên ngoài.
Tôi vẫn đứng đó thở hổn hển, không biết con ma lai đó đã biến đi đâu rồi. Lúc này tôi mới để ý đến cặp nhị khúc vẫn còn nắm chặt trên tay, trong đầu lóe lên một tia hi vọng.
........
- Đây nhá! Tặng chú mày cặp côn này, tự tay anh làm đấy nhá. Hai đầu có phù chú yểm vào để trừ tà ma. Cặp côn này gặp trộm đánh trộm, gặp yêu đánh yêu, phù hợp với chú làm à! - Tôi vui vẻ nhận lấy món quà từ anh Yết, chăm chú săm soi cặp côn mới.
.........
"Bao nhiêu năm qua chưa được thấy công hiệu, mong là mày giúp tao vượt qua được đêm nay!" - Tôi đưa cặp côn lên ngang tầm mắt, thủ sẵn thế bước đi từ từ.
Dần dần, mắt tôi cũng quen dần với bóng tối. Ả ma lai vẫn chưa xuất hiện. Lúc này tôi mới thắc mắc: Ma lai vốn là loại ma của người dân tộc, nó xuất hiện chủ yếu ở vùng Tây Nguyên và Tây Bắc, vậy lí do gì mà nó lại xuất hiện ở đây? Giữa đồng bằng đông đúc!
"Cạch..." tôi mở cửa phòng cha mẹ, bước vào đảo một vòng, không có gì xảy ra.
"Vút..." tôi cảm thấy có gì đó vừa lướt qua sau lưng. Quay phắt lại... không thấy gì.
"Vút..." lại là cảm giác đó nhưng vẫn chẳng thấy gì khi tôi quay lưng lại.
Bước đến cửa, tôi khép lại nhẹ nhàng. Quay lại nhìn từ hướng cửa, bóng tối thật khó quan sát, tuy cảm nhận được có thứ gì đó đang lượn lờ nhưng không thể nhìn rõ đối tượng được.
"Leng keng..." tôi chạm phải chiếc hộp tiền cổ của ba đặt ngay nóc tủ cạnh cửa khiến những đồng tiền va chạm vào nhau.
"Phải rồi, là tiền xu cổ!"
Tôi lấy ra hai đồng tiền đặt lên mắt, nhớ lại những mẹo nhỏ anh Yết dạy:
- Thiên linh linh, địa linh linh
Thái Thượng Thái Tinh
Ứng biến vô đình
Nhật nguyệt hào quang
Quang nhãn, MỞ!
Hai đồng tiền tự động dính vào mí mắt tôi, lóe sáng. Tôi đã nhìn thấy rõ con ma lai kia, có vẻ ánh sáng từ thiên nhãn làm ả ta sợ hãi giật lui. Chớp cơ hội, tôi vung ngay côn lao đến đánh trúng mụ ba cái. Hai thanh gỗ bỗng ra ánh sáng màu vàng kim cùng nổi lên những kí tự lạ.
Lãnh trọn ba đòn, mụ ta gầm rú lên. Đống nội tạng bỗng thối rữa bốc mùi hôi thối. Lui lại vài bước lấy đà, tôi quay quay côn lấy quán tính rồi lao tới định tung đòn quyết định.
"Rầm...." vấp phải cạnh giường, tôi vấp ngã, do có quán tính nên cặp nhị khúc văng ra xa. Ngã đập mặt xuống nên hai đồng tiền cũng văng ra theo. Holly sệt.....kì này chắc chắn ăn *** rồi, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên quờ quạng dậy định "tẩu" nhưng ả ta đã nhanh hơn.
Vừa ngồi dậy, ngay trước mặt tôi là khuôn mặt của ả với cặp mắt đầy máu, miệng nhe ra với những chiếc răng nhọn hoắt.....tôi không biết phải làm gì hơn, đành phó mặc cho số phận.
Cái đầu mụ từ từ bay xuống bụng tôi, có thể cảm nhận được cái lưỡi kinh tởm ấy đang liếm quanh ổ bụng tôi. Phen này đi luôn bộ đồ lòng rồi....vĩnh biệt cha mẹ, vĩnh biệt anh Yết...Tôi nhắm mắt lại chờ đợi cái chết....
"Ầm....ầm" cánh cửa phòng khách bật tung, kế đến là cửa phòng. Hai bóng người quen thuộc đứng ngoài nhìn vào:
- Yêu nghiệt, dám tác quái ở địa bàn này à! - Tiếng ông 7 giận giữ quát.
Kế đó là một tấm lưới đỏ được quăng tới chụp lấy cả tôi và ả, anh Yết lao tới đưa tôi ra ngoài. Ông 7 phi ba đạo bùa tím dính vào tấm lưới, mụ ma lai gào lên đau đớn không lối thoát.
- Túi càn khôn! - Ông 7 nhìn sang anh Yết.
Anh gật đầu, mở ra một cái túi màu đỏ bên ngoài dán một lá bùa vàng bắt quyết rì rầm. Bỗng nhiên tấm lưới đỏ nhốt ả từ từ bay lên rồi chui vào túi. Rút miệng túi lại, anh Yết đưa cho ông 7.
- Trả về cho chủ nó thôi!
Tôi thắc mắc:
- Chủ? Ý ông 7 là sao?
- Con ma này là của một thầy ngải người Miên nuôi, ổng là bạn với ông nội anh. Cách đây mấy ngày ông ấy có nói là ả ta trốn thoát đâu mất nên đang tìm. Đâu ngờ là nó theo chú mày! - Anh Yết nói.
- Mọi chuyện xong rồi! Ông về đó nhe!
- Ơ khoan, còn đống chiến trường?
- Hả? Đống gì?
Tôi quay lại định chỉ vào đống đổ vỡ thì chẳng thấy đâu, cả hai cánh cửa và tấm gương ở phòng khách cũng chẳng có dấu hiệu gì....
- Không lẽ....! - Tôi nhìn anh Yết với ánh mắt hình viên đạn.
- Ừ thì anh biết lâu rồi. Lập kết giới sẵn cả, chủ yếu xem chú mày làm ăn được không thôi!
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Yết, nhẹ nhàng trìu mến:
- Anh Yết, khuyên anh một câu này....CHẠY NGAY ĐI TRƯỚC KHI MỌI CHUYỆN TỒI TỆ HƠN!
__________
- Còn nữa -
Truyện khác cùng thể loại
197 chương
14 chương
34 chương
54 chương
68 chương
13 chương