Gió đêm
Chương 1 : Gha
Trong trời đất bao la rộng lớn này có rất nhiều điều mà con người chúng ta chưa thể khám phá ra, cũng như chưa hề biết đến.
Trong đó không thể không kể đến GHA một nơi tồn tại từ trăm vạn năm trước khi con người xuất hiện.
Tương truyền rằng đây là nơi thần Mặt trời sáng tạo nên cho những đứa con yêu dấu của mình. Nơi đây được người ưu ái ban cho mọi sức mạnh mọi quyền lực tối cao, con người nơi đây toàn những anh tài với sức mạnh khả năng mà người bình thường như chúng ta chẳng thể biết đến.
GHA là nơi không phân biệt nam nữ chủng tộc. Tại đó "Thực lực vi tôn" chỉ cần có đủ tài, bạn có thể làm tất cả, chỉ cần tu luyện thì dù là chó hay mèo cũng có thể thành tiên phật, cũng sẽ có chỗ đứng riêng của mình. Tuy nhiên nói thì vậy nhưng tu luyện là cả một quá trình dài...
Bạn nghĩ mình tu luyện được như họ phải mất bao lâu không ?
Một năm? - Đó là điều không thể.
Mười năm ?- Đó là giấc mộng đẹp.
Một trăm năm? - Nếu bạn cho là mình tài như vậy thì bạn nhầm rồi...
Vậy một nghìn năm? ... Có lẽ là còn phải lâu hơn nữa..
Đến lúc đó có lẽ ta cũng đã chẳng còn lại trên đời này.
Nhưng GHA thì khác, con người tại đó không có tuổi tác cố định, vài nghìn tuổi cũng không có gì đặc biệt.
Bạn cũng đừng ghen tỵ ông trời bất công làm gì bởi lẽ thành công cũng chẳng phải có được dễ dàng gì. Để thành công họ phải đánh đổi rất nhiều thứ, bỏ vào đó bao huyết lệ và nhiều khi là cả những gì quý giá nhất của mình.
Và ở nơi đó. Có một kẻ tên là Lục Thư Thiên.
Hắn là một kẻ không bình thường. Từ khi sinh ra hắn đã không bình thường. Tất cả những thứ xung quanh hắn dường như chỉ có hai lựa chọn. Một là chống lại hắn. Hoặc là làm công cụ cho hắn. Hắn một kẻ Vô Tâm.
Tất cả có lẽ bắt đầu từ khi vị thần mặt trời sáng tạo ra giới GHA hỗn độn này.
" Thiên nhi con nghỉ một chút đi."
Nhìn con trai của mình vất vả tu luyện đến cả người toàn là mồ hôi khiến người làm mẫu thân như nàng không thể chịu được.
Thu lại thiên khí, Lục Thư Thiên tạm dừng việc tu luyện nhẹ bước đến đến bên cạnh Tĩnh Phong hoàng hậu.
"Mẫu hậu con không sao."
Thở dài một tiếng, nàng đưa tay lau những giọt mồ hôi đọng lại trên trán y.
"Thiên nhi, con đừng cố quá làm ảnh hưởng đến cơ thể"
Lục Thư Thiên không trả lời ngay mà hướng tầm mắt về phía bầu trời rộng lớn ngoài cửa sổ.
Hắn là đại hoàng tử của Hải Đường Minh Long quốc. Nhưng lại không hề được hưởng những đặc sủng cũng như thực quyền của một đại hoàng tử cũng chỉ bởi vì một kiếp mệnh trời định.
Hắn chào đời trong ngày sinh thần của thần mặt trời, 9/9 ngày của sự vĩnh cửu.
Nhưng … nếu không có trận mưa đó, có lẽ mọi sự đã khác…
Vào giây phút đầu tiên khi hắn cất tiếng khóc chào đời thì bỗng nhiên một tiếng sấm lớn nổ ra giữa trời quang, sau đó mây đen ào ạt kéo đến che lấp cả bầu trời. Cơn mưa lớn kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm đổ xuống khiến cho mọi người đều sợ hãi.
Ai cũng biết rằng từ trước đến giờ vào lễ sinh thần của thần Mặt trời tuyệt đối sẽ không có một hạt mưa nào, thần Mặt trời là đấng tối cao trong lòng mọi người và mưa gió trong ngày này chính là ma quỷ xúc phạm đến vị thần của họ.
Việc này xảy ra cũng quá bất ngờ làm lòng người hoang mang, cuối cùng các bậc pháp sư đều cho rằng nguyên căn của tất cả tai họa này là xuất phát từ sự ra đời của Đại hoàng tử. Cũng chính vì thế sự tồn tại của hắn mới trở thành sự đe dọa với mọi người, cuộc sống của hắn mới trở nên như ngày hôm nay.
"Thiên nhi... con đừng như vậy."
Nàng không phải không biết hắn đang nghĩ gì…chỉ là...
"Mẫu hậu."
Đưa tay tiếp nhận tấm khăn nhỏ, hắn không muốn có ai chạm vào mình. Những truyện trước đây đã tạo cho hắn một bóng ma trong lòng.
"Không phải là con muốn hay không là được mà là bắt buộc phải như vậy."
Đều là do bọn họ ép hắn, họ đã bất nhân thì đừng trách hắn bất nghĩa.
Hắn đã từng thề chỉ cần Lục Thư Thiên hắn còn một hơi thở cũng sẽ không để cho bọn họ sống yên ổn, hắn nhất định phải làm được.
Bằng bất cứ giá nào!
Trái tim Tĩnh phong hoàng hậu bỗng như có thứ gì đó gõ mạnh vào, đau nhói. Nàng biết trong lòng Thiên nhi hận, nàng biết Thiên nhi oán nhưng không ngờ lại sâu đến nhường này.
Thiên nhi từ sau những ngày đó đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người lạnh nhạt không còn dựa vào nàng như trước, cũng trở lên liều mạng, bất chấp tất cả mà không màng đến bản thân mình.
Thù hận đã hoàn toàn huỷ hoại một linh hồn trong sạch, oán trách đã hoàn toàn làm thay đổi một con người.
Nhưng như vậy liệu là tốt hay xấu?
Không ai có thể cho nàng câu trả lời, mà có trả lời cũng không quan trọng bởi lẽ đó là thiên mệnh... không ai có thể thay đổi được. Nàng không trách ông trời, có trách nàng cũng chỉ có thể trách sao bản thân vô dụng không bảo vệ được tốt cho hoàng nhi mới khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
"Thiên nhi"
Nhìn con trai nàng thực sự không biết phải làm sao để có thể giúp. "Con còn quá nhỏ. Mọi việc không hề đơn giản như con nghĩ." Con đường phía trước không hề đơn giản tính mạng có thể mất bất cứ lúc nào, nàng thực không mong muốn như vậy.
"Hoàng nhi hiểu." hiểu cái gì gọi là có thù phải báo "con nhất định phải làm được."
Còn nhỏ thì đã sao?
Hắn bây giờ chưa thể nhưng hắn có thời gian, chỉ cần hắn không bỏ cuộc hắn nhất định phải làm được .
Họ từng làm tổn thương hắn một hắn sẽ đòi lại gấp mười, không là gấp trăm nghìn lần. Trên đời này tuyệt đối không có ai có thể làm thay đổi ý chí sắt đá của hắn, mẫu hậu cũng không thể.
Con người ta ai cũng có lúc nhầm lẫn cho dù là tài giỏi đến mấy cũng không tránh khỏi và hắn cũng không ngoại lệ. Trên con đường trả thù của hắn, hắn cần, thật sự cần một người hiểu hắn. Ở bên cạnh chung sức cùng hắn, chỉ cho hắn thấy khi nào hắn phạm sai lầm. Thế nhưng.... Hắn nhìn quanh mình, ngoài Mẫu Hậu của hắn ra, chẳng còn ai cả. Phải chăng người mà hắn muốn sẽ không bao giờ có?
Không phải là không có mà là do người đó chưa xuất hiện.
Người đó hiện giờ chưa thể ảnh hưởng tới hắn bởi lẽ ngay cả chính người đó còn đang gặp phải nguy hiểm đến tính mạng ở một nơi rất xa, rất xa nơi này.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
3 chương
47 chương
186 chương
133 chương
111 chương