Những Chuyện Quanh Tôi (tên Cũ: Tuổ...
Chương 12 : Kết Thúc Mọi Chuyện
Ả đột nhiên biến mất, giữa sân chỉ còn thầy đứng đó. Thầy khẽ cười, tay nắm chặt Hắc kiện, vung lên khoảng không trước mặt.
"Á...!" ả dần hiện ra, mũi Hắc kiện đâm sâu vào vai phải.
- Ây dà...hụt mất rồi, xém chút vào tim! - Thầy có vẻ tiếc nuối lắm.
Mụ ta lui lại phía sau, có vẻ đau đớn lắm. Thầy nhân cơ hội rút ra thêm 1 cây Hắc kiện nữa, cầm ở tay bên kia rồi lao đến.
Ả thủ thế đề phòng, móng tay nhọn hoắc chĩa thẳng vào hướng thầy đang tới. Thầy vung hai cây Hắc kiện, xoay vòng trước mặt nhằm hướng mụ đâm thẳng.
"Keng...!" một âm thanh chói tai vang lên, hai cây Hắc kiện va chạm vào móng tay ả, tóe lửa. Thầy nhanh chóng lui ra xa trước khi vụ nổ nhỏ xuất hiện giữa điểm va chạm thiêu rụi hai cây Hắc kiện.
Mụ ta nhanh chóng thủ thế lao tới, móng tay chĩa thẳng vào cổ thầy...
"Phập...!" mười móng tay sắc nhọn, tím ngắt ghim vào tay trái thầy, xuyên qua bên kia, máu chảy xuống từng dòng. Thầy đau đớn ôm tay nhảy lui ra xa, khụy xuống rút 10 chiếc móng ra...
- Có lẽ phải dùng tới nó thôi, lâu lắm rồi mới phải rút ra. - Thầy nói, vẻ mặt đau đớn, cắn răng chịu đựng.
Mụ Khẩu Liệt có vẻ thích chí, ả cười mỉa mai:
- Tưởng tài giỏi thế nào, cuối cùng chỉ chịu được có dăm ba phút. É...hé...hé...hé...hé...
Thầy đứng dậy, đưa tay ra sau lưng, lấy ra một chiếc rìu bạc. Thầy quay quay chiếc rìu vài vòng, loan xung quanh người trông rất điệu nghệ. Rồi lao đến...
Chiếc rìu được vung lên, lóe sáng chói mắt. Tôi nhắm mắt lại. Đến khi định thần lại, mở dần mắt ra thì...
Lưỡi rìu cắm thẳng vào giữa đầu ả, máu không ngừng tuôn ra cùng một đống bầy nhầy, có lẽ là não... Ả khụy xuống khi thầy rút rìu ra. Lau chùi sạch sẽ, thầy cất rìu, toan quay lưng đi thì...
"Phập...!" một móng tay nhọn đâm xuyên bụng thầy. "Hộc" - thầy ho ra một ngụm máu. Quay lưng lại làm gãy móng tay kia, xoay ngược cán rìu, cầm lấy phần lưỡi...
"ĐOÀNG...!" Thì ra khi lật ngược lại, cây rìu bạc trở thành một khẩu súng trường với lực công phá siêu lớn. Ả bị bắn trúng, cơ thể nát bét, chỉ còn lại một đống bầy nhầy tanh tưởi dưới đất.
Thầy khuỵu xuống, ngất đi. Tôi chạy nhanh ra đỡ lấy thầy. Cùng lúc đó có hai bóng người chạy vào...
......
Sáng hôm sau...
- Oáp...đây là đâu? Thiên đàng hay địa ngục? - Thầy dụi mắt tỉnh dậy trên chiếc giường trong nhà ông ngoại tôi.
- Nhà ông con đó thầy. Thầy còn sống, may nhờ anh Y. với ông 7 cứu kịp đó. - Tôi nói.
- Cứu gì mà cứu, tui biết hết rồi nghen, già rồi mà chơi kì nha! - Thầy liếc nhìn ông 7 ngồi cạnh đó, giọng đầy ẩn ý.
- What? Thầy nói gì? Con hổng hiểu?
- Con mụ đó là của cha già này bày ra chứ ai, lúc bắn trúng ả thầy thấy lá bùa màu vàng có dấu ấn của ổng mà. Già rồi mà đi chọc thằng nhỏ.
- Hahahaha...nó đi mấy tháng, ngồi nhà buồn quá triệu hồi mẻ lên sai đi chọc nó chơi. Sẵn thử coi qua nhiêu đó năm chú mày có mạnh thêm tí nào hông á mà! - Ông 7 cười khoái chí.
- Ông 7 chơi kì, con giận - Tôi hiểu ra mọi chuyện, ấm ức bỏ ra.
Anh Y. phì cười, chạy theo tôi ghị tôi lại:
- Ê nhóc, ê...ê..
- Anh là ai? Em không biết, anh đi ra điiiii!
............
(Hết)
_______
Lời kết: Cuối cùng cũng xong bộ này. Vui vl ra...
Nhưng cũng buồn vài chuyện, liệu nó nên bày tỏ nỗi lòng...à mà thôi.
Đón đọc tiếp "Kẻ du hành" nhaaa!
Cám ơn đã ủng hộ bộ truyện.
(Còn mấy chap ngoại truyện để từ từ đăng)
Truyện khác cùng thể loại
197 chương
14 chương
34 chương
54 chương
68 chương
13 chương