Những Chuyện Quanh Tôi (tên Cũ: Tuổ...

Chương 11 : Rồi Sẽ Ra Sao?

Bẵng đi một tuần yên ả, mụ ta không xuất hiện vào mỗi đêm nữa. Tôi mừng thầm trong lòng, có lẽ mụ ta chán hoặc bị thương nặng do lần trước chăng? Những tưởng mọi chuyện đã êm ả thì tối hôm đó, một buổi tối tháng 4 mát mẻ... Ông bà ngoại có việc bận, phải đi từ trưa, tối đo chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi thấy sợ nên chuẩn bị một vài thứ cần thiết đề phòng. Mọi thứ chuẩn bị đã đầy đủ, đến thầy tôi cũng báo từ sớm để yên tâm. Mong là không cần phải dùng đến mấy thứ kia... ... Tối đó...trời hiu hiu gió, tôi ngồi ngoài hiên nhà học bài đến tận khuya. Gió mùa này đúng là mát thật, ngồi một lúc thì tôi thiếp đi. Mơ màng... Lim dim... Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi... Bàn tay của mụ ta...đặt trên cổ tôi... Tôi giật mình tỉnh giấc... Khẽ cười nhẹ... Tình huống này tôi đã chuẩn bị... Tôi bình tĩnh cho tay vào túi quần, nắm chặt một nắm muối. Mụ ta vẫn với điệu cười ấy, miệng xé rộng đến tận mang tay, tóc tai rũ rượi: - É...hé...hé...hé...hé Giọng cười vẫn sắc lạnh như những lần trước khiến tôi chợt sởn gai ốc. Nắm chặt nắm muối trong tay, tôi đứng bật dậy, xoay người đột ngột làm tay mụ nhả ra. "Xèo...!" nắm muối trong tay tôi được tung thẳng vào mặt ả, da mụ như dính phải axit H2SO4 đậm đặc có tính háo nước, tác dụng với kim loại tạo ra muối...Ủa lộn! Đâu phải giờ Hóa... Ả gầm lên đau đớn, bay ra xa. Tôi nhân cơ hội chạy thẳng vào nhà, lấy ngay chai nước Thánh đặt sẵn trên bàn rồi lao ra ngoài tạt thẳng vào ả. Dính thêm đòn thứ hai, ả càng la khủng khiếp hơn... - Mày giỏi lắm! Coi đây! Dứt lời, tóc tai ả dựng lên, hai mắt đỏ những tia máu, khuôn mặt biến dạng rất kinh dị. Móng tay dài ra, tím ngắt. Răng nanh dài ra cả tấc... Ả lao đến, chìa hai bàn tay đầy móng nhọn về phía tôi. Tôi hoảnh hồn lui lại, định né tránh nhưng không kịp...Tôi vấp ngã ngửa ra đất. Ả lao đến... Những móng tay sắc nhọn cách tôi tầm vài xen-ti-mét... Tôi nhắm mắt chờ đợi... "Keng...!" móng tay ả va chạm với một vật kim loại - một cây Hắc kiện. Một bóng người mặc áo thụng dài đen, cổ đeo Thánh giá đứng giữa tôi và ả... - Thầy! May quá, vừa kịp lúc. - tôi mừng rỡ. - Lui vào chỗ khác cho an toàn, nguy hiểm lắm đó con! - Thầy khẽ quay đày nhắc nhở tôi. Giữa sân bây giờ là hai người: một ngườu mang màu sắc u ám, miệng xé rộng đến mang tai, đầu ngoẹo sang một bên; người kia điềm tĩnh đứng đối diện, tay cầm chắc Hắc kiện, tư thế sẵn sàng... "Vút...!" mụ ta bỗng nhiên biến mất, trên sân giờ chỉ con lại mình thầy... ___________