Nhóc con, em thật cứng đầu
Chương 8 : Cảm giác
CHAP 8: CẢM GIÁC Như mọi hôm hắn đến trường cùng với Kỳ và Hạo, nhưng hình như hôm nay lạ thật. Hắn không thấy bóng dáng ai ở chỗ để xe, không có người bâu quanh chờ đợi, không có những tiếng hò reo mừng 3 hotboy của trường (t/g:tự tin gớm ==).
Hắn bước đến sân trường thì thấy một đống bu nhìn gì đó, hắn nhìn thấy Hoàng Anh lạnh lùng thì có chút ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nó, khỏi nói cũng biết Kỳ và Hạo đang nhìn Thư với Bình đắm đuối (t/g:==). Lúc nó tuyên bố kết thúc với Bảo, nó quay lưng bỏ đi, hắn muốn chạy theo nó nhưng Bảo đã ôm nó làm hắn khựng lại. Phải rồi, nếu hắn chạy theo nó thì với tư cách gì? Kẻ thù, bạn bè hay người dưng? Hừ lạnh, hắn quay lưng bỏ đi nhưng cảnh tiếp theo là cảnh môi sắp kề môi, hắn không kìm được nữa rồi, lao vào đấm cho Bảo một cú đấm... Kết quả là Bảo hứng trọn cú đấm trời giáng đó, khoé môi rỉ máu, cả trường hoảng hốt vậy mà Kỳ, Hạo, Thư, Bình vẫn cứ trơ trơ ra đó như không có chuyện gì xảy ra.
"Mày đang làm gì vậy hả?"- hắn gằn từng chữ hỏi Bảo.
"Tao làm gì cần phải hỏi mày sao?"- Bảo quệt vết máu, bình thản nói.
Hình như Bảo đang muốn chọc tức hắn sao? Lúc này hắn điên lắm rồi. Bàn tay hắn cuộn tròn thành nắm đấm, khuôn mặt tối sầm, giơ bàn tay lên định giáng cho tên kia một cú nhưng bàn tay của nó đang nắm chặt lấy bàn tay còn lại của hắn, nó run rẩy. Lúc này, hắn dừng lại khi thấy nó thế này, toàn trường ngạc nhiên vì biểu hiện của hắn.
"Anh đừng...đánh...hức hức...sẽ có án mạng đó hức hu hu hu..."- nó khóc nấc lên vì không kìm được. Sao nó khóc nhỉ? Thất vọng có. Cảm động có. Sợ có. Hắn lúng túng không biết phải làm gì, quệt nước mắt cho nó rồi ôm nhẹ nó vào lòng, thủ thỉ.
"Ngoan đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi."- hắn nói. Mặt nó bây giờ rất khó coi, nhem nhem nhuốc nhuốc phấn trôi hết trông như con mèo vậy. Nó im bặt, hơi ấm từ hắn truyền vào, nó nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm đó.
Hắn đang làm gì vậy? Không chỉ hắn mà cả trường đều hết sức ngạc nhiên. Kể ra ôm nó cũng ấm đấy chứ, ước gì thời gian ngừng lại, hắn muốn ôm nó như thế này mãi. Nhưng mà đông quá, hắn khôg muốn có sì-can-đa đâu nên hắn xiết nó thật chặt rồi luyến tiếc buông ra. Mặt Bảo đỏ bừng vì giận, Bảo có thể cảm nhận con tim mình giờ đây đau nhói. Nó đã trở nên rất quan trọng với Bảo, Bảo không muốn mất nó.
"Anh haiiiii!!!!"- một giọng nói vang lên lanh lảnh khiến mọi hoạt động đều dừng lại mà hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng kêu ấy.
Anh à, tiểu Uyên rất nhớ anh.- giọng nói nũng nịu cùng với khuôn mặt dày tất phấn của Uyên thật khiến mọi người kinh tởm, nổi hết gai ốc.
"Sao lại nằm dưới đất thế này?- Uyên nghi ngờ nhìn Bảo, đưa tay tỏ ý muốn giúp kéo anh lên nhưng bị Bảo lạnh lùng gạt tay ra. Uyên rất tức giận nhưng vẻ mặt của Bảo dường như rất khác thường, đôi mắt ôn nhu xen lẫn tức giận dường như đang hướng về phía ai đó. Xoay người người lại thì Uyên thấy được nó và hắn, có cả mọi người.
Ồ... thì ra là chị dâu...- ngữ điệu không nhanh không chậm, Uyên nói như khiêu khích-Cùng tình nhân sao?- vừa dứt lời...
CHÁT"- một cái bạt tai giáng thẳng trên gương mặt dày lớp thịt của Uyên, cú tát trời giáng khiến cho khóe môi Uyên rỉ máu. Cả trường ngạc nhiên, một lần nữa há hốc mồm. Uyên ôm một bên má đang đau rát và đỏ sưng của mình, trợn mắt, quay người tìm tên thủ phạm to gan, ngạc nhiên khi thấy người trước mặt mình mà không thốt nên lời ...
"Mày xin lỗi chị dâu mày ngay"- Bảo hét vào mặt Uyên.
"ANH TÁT TÔI SAO? ANH VÌ CON HỒ LY TINH NÀY MÀ TÁT TÔI SAO?"- Uyên giận tím mặt, hét lớn với Bảo rồi trút giận lên đầu nó- " CON KHỐN NẠN, HỒ LY TINH, MÀY ĐÃ CƯỚP MỌI THỨ CỦA TAO, TẠI SAO MÀY KHÔNG BUÔNG THA CHO TAO? BẢO LÀ CỦA TAO, CỦA TAO MÀY NGHE RÕ CHƯA???"- Uyên như người điên, hét toáng lên, vung tay ý tát cho nó một cái nhưng cánh tay của Uyên bị hắn chụp lấy, xiết mạnh, một cái bạt tai thứ hai hằn sâu trên lớp da dày ban nãy, Uyên choáng váng. Hắn bẻ ngược tay Uyên ra sau, không thương< không tiếc.
"Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"- tiếng hét thất thanh vang vọng khắp sân trường.
"Tôi cảnh cáo cô, nếu bàn tay dơ bẩn này của cô dám động vào cô ầy thì hậu quả sẽ khó lường, cô nhất định sẽ không nguyên vẹn mà trở về đâu."- Uyên ức lắm nhưng cũng không dám lên tiếng. Lời nói của hắn làm cho mọi người thật sự rất ngạc nhiên, Khánh Anh lạnh lùng sao có ngày có thể đi bảo vệ một cô gái như thế này chứ? Hắn vừa buông tay thì Uyên chạy bán sống bán chết bỏ đi nhưng không quên để lại một câu-" Tôi sẽ nhớ ngày hôm nay"
Phải công nhận là Uyên cũng lì đòn thật, bị đánh như thế, không khóc thì thôi còn quay sang cảnh cáo, ra vẻ ta đây để giữ một chút sĩ diện nhỏ bé, thấp kém dù không có ai công nhạn nó tồn tại từ lâu lắm rồi
Hắn lôi nó ra sau trường, Bảo chạy theo nhưng bị Kỳ, Hạo, Thư, Bình chặn lại.
"Mày mà theo phá đám, tao sẽ đập chết mày."- Kỳ nói không quên lấy tay chắn ngang cửa.
Bảo không có sức đâu mà tranh cãi với Kỳ như mọi khi mà thẳng thừng quay đầu bỏ đi, đem theo con tim đau nhói tột độ.
Hắn lôi nó ra sau trường. Sau trường là một khuôn viên rộng lớn, có cây, có hoa, có bướm, có chim chóc khiến tâm trạng nó tốt hơn phần nào. Nằm dài trên thảm cỏ, nó ngước mắt nhìn lên bầu trời rộng lờn, hắn cũng chỉ ngồi bên cạnh, ngước nhìn lên bầu trời cùng nó
"Sao em lại thành ra như thế này?"- hắn hỏi nó, khuôn mặt anh tú đăm đăm nhìn nó.
"Gì?"- nó ngạc nhiên hỏi lại.
"Tại sao em lại như biến thành một con người khác hoàn toàn trước đây?"- hắn nói, nó nhìn hắn chằm chằm.
Nó như thế nào thì liên quan gì đến hắn chứ? Hơn nữa nó lại rất ghét hắn phải nói là nhìn thấy mặt hắn là nó không vui rồi, thêm việc hắn là một tên ưa kiếm chuyện với nó, gặp nhau là đấu khẩu đến mỏi mồm mới chịu dừng lại mà hắn lại hỏi như vậy làm gì? Đáng lẽ hắn nên vui mới phải chứ.
"Sao lại nhìn tôi chằm chằm thế?"- thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm, hắn đỏ mặt hỏi lại.
"Tôi trước giờ đều như thế, tại anh không biết thôi" nhận được câu hỏi từ hắn, nó tiếp tục nằm xuống mà trả lời.
"Không phải"- hắn nhỏ giọng.
"Không phải cái gì cơ?"- nó thật sự không hiểu, biểu hiện hôm nay của hắn lạ lắm, đầu tiên là cứu nó ra khỏi tình thế nguy cấp nhưng lại đánh Bảo đến trọng thương rồi còn ôm nó nữa chứ, bây giờ hắn toàn nói những câu kì lạ khiến nó không khỏi thắc mắc trong lòng.-"Anh không bị sốt đó chứ?"- nó thấy hắn im lặng nên quan tâm hỏi một câu.
"Hoàng Anh mà anh quen biết không phải như vậy... Hoàng Anh mà anh biết là một cô gái mạnh mẽ, là một cô nhóc bướng bỉnh, đôi khi còn trẻ con, khác hoàn toàn với những cô gài khác, khác hẳn bây giờ..."- giọng nói của hắn ngày càng nhỏ, nó nhìn hắn mà không chớp mắt, bây giờ nó khẳng định là hắn sốt thật rồi, đưa tay lên sờ trán hắn nhưng bị hắn gạt ra." Có phãi vì tên khốn kia không?"- hắn chân thành nhìn nó.
"Không liên quan đến anh"- nó lạnh lùng"- rõ ràng đó là chuyện của nó, nó có mượn hắn quan tâm sao?Hắn cần gì phải căng thẳng nhiệt tình đến thế? Xảy ra nhìu chuyện như thế nó đã bực mình rồi mà găp hắn cành làm nó bực mình thêm thôi.
"Không liên quan?"- hắn hỏi nó như muốn nghe câu nói thật lòng của nó, sao hắn lại có cái cảm giác đau nhói lạ thường.
"..."- nó không nói gì, nói đúng hơn là không để ý đến hắn.
"Tôi biết rồi, xin lỗi đã làm phiền."- hắn lạnh lùng buông một câu nói mà lòng nhói đau không thể tả nổi, sao hắn lại có cái cảm giác như thế này chứ? Hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn bóng lưng của cô đơn của hắn đang dần xa, có gì rất lạ... nó không biết được trong thâm tâm hắn đang suy nghĩ cái gì, mà mặc kệ, hắn có phải là cái gì của nó đâu chứ... bây giờ nó khẳng định, hắn bị bệnh nên mới nói những lời khó hiểu như thế.
Diễn biến sẽ ra sao khi chính nó là người muốn bỏ cuộc? Có rất nhiều thắc mắc và ẩn khúc trong lòng nó, bó hoa đó là do ai tặng? Hắn bị sốt mà còn muốn đi tìm nó đểkiếm chuyện là sao? (== người ta có bệnh đâu!)
~ Mời các bạn đón xem Chap 9: Chứng tỏ tình yêu này chưa hề tồn tại.
***Đôi lời tác giả:***
Kính gửi các độc giả thân mến, thân thuong thương, thân yêu, bla... bla...
Có thể là tác giả ra Chap mớihơichậm một tí mong các độc giả thông cảm, tác giả mới qua thời kì ôn thi nên chưa thông ý tưởng, tác giả sẽ sớm ra Chap mới cho các độc giả vui lòng.
~~~~ Cảm ơn các bạn đã theo dõi và nhiệt tình ủng hộ truyện Nhóc Con, Em Thật Cứng Đầu~~~
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
100 chương
27 chương
26 chương
45 chương
21 chương