Nhóc con, em thật cứng đầu
Chương 6 : Chia tay. đi du học
Chap 6: CHIA TAY. Đi DU HỌC. ~ 6 h sáng ~
"Cốc cốc cốc"- tiếng gõ cửa còn sớm hơn cả chuôg đồng hồ báo thức làm nó thấy hơi bực bội. Mới sáng sớm mà ai đã phá vỡ giấc mơ đẹp của nó.
"Đợi tí"- nó uể oải.
Vừa mở cửa ra, khuôn mặt người gõ cửa đã hiện ra ngay trước mắt nó. Một chàng trai cao hơn nó cả cái đầu, khôi ngô như một chàng hoàng tử. Trên tay cầm bó hoa hồng trắng, loài hoa nó thích nhất, vẻ mặt tươi cười với nó.
"RẦM"- vừa nhìn thấy người đó, nó đã đóng sầm cửa lại. Người ban nãy là người nó yêu nhất, người đã phản bội nó để loạn luân với em gái của mình. Người làm nó tin tưởng nhất để rồi phải hối hận, phải rửa mặt bằng nước mắt cả đêm. Bây giờ đôi mắt nó đã sưng húp lên vì khóc. Nó đau không phải vì bị coi thường, nó đau không phải vì lòng tự tôn của mình mà nó đau vì chính người nó yêu nhất, trước mặt nó ôm ấp yêu thương người đàn bà khác mà vòng tay đó nó chưa bao giờ được có, nếu có hôn thì chỉ là hôn má bình thường.
"Em nghe anh nói đi có được không? Em mở cửa cho anh đi mà..."- Bảo hối lỗi, vừa nói vừa gõ cửa.
"Anh im đi tôi không muốn nghe... Không muốn nghe anh bịa chuyện... Biến đi cho tôi... Hu hu..."- nó gào lên, không giấu được tiếng nấc nghẹn ngào.
"Em ra đây đi, anh có chuyện muốn nói với em... Mọi chuyện không như em nghĩ đâu."- Bảo cố gắng giải thích mong rằng nó sẽ hiểu.
"Tôi nghĩ? Tôi nghĩ cái gì chứ? Anh biết tôi đang nghĩ gì sao? Loạn luân với em gái, anh nhất định sẽ xuống địa ngục... Hu hu..."- lần này nó dùng hết sức hét lên.
Người làm nghe thấy thì chạy lên, hai con nhỏ bạn thân nghe thấy thì chạy ra.
"Hoàng Anh, Hoàng Anh mày làm sao vậy ?"- Bình đập cửa.
"Bốp"- Thư tát cho Bảo Một cái đau điếng.
"Mày dám tát tao sao con quỷ cái?"- Bảo trợn mắt, máu từ khoé môi chảy xuống.
"Tôi tát anh là vì anh dám làm tổn thương bạn tôi"- Thư vừa nói xong thì "Bốp"- Bình tát bên má còn lại của anh.
"Tôi tát anh là vì ah dám làm chuyện đó với cả em gái của mình."- Thật ra chuyện tối qua Bình đã thấy hết rồi chỉ là không muốn nhắc lại mà thôi không ngờ hôm nay lại nhắc lại cái quá khứ kinh tởm này. Người làm thấy vậy tính vào can.
"Tản ra"- Thư lạnh lùng ra lệnh, người làm tản ra rồi tiếp tục công việc như chưa có gì xảy ra.
"Hoa hả ? Hoa này để làm gì đây?"- Nói rồi Thư cầm bó hoa lên ném xuống đất những cánh hoa bay lả tả.
"Thư à, nghe anh nói đi, chỉ là..."- Bảo nhìn Thư, giọng nói như cầu xin.
"KHÔNG NÓI NHIỀU, CÚT NGAY CHO TÔI."- Thư hét lên.
Im lặng... Bảo không còn gì để nói nữa. Không khí bây giờ phải nói là rất căng thẳng, thật đáng sợ.
"Cạch"- Cánh cửa phòng nó mở ra, bước ra là nó trong bộ đồng phục áo váy xanh. Mái tóc xoăn được uốn nhẹ nhàng màu hạt dẻ hình chiếc lá, cột cao trông nó vừa xinh xắn vừa gọn gàng. Khuôn mặt trang điểm hơi đậm, phần quầng thâm và sưng ở mắt đã được nó bôi một lớp phấn dày mới có thể che hết được. Đôi môi được nó thoa một lớp son cherry đỏ mọng. Trông nó bây giờ thật quyến rũ. Đây không còn là cô bé đáng yêu, vô tư ngày nào nữa rồi mà thay vào đó là một cô gái có gương mặt sắc sảo, vẻ đẹp huyền ảo làm xiêu lòng biết bao chàng trai, khiến ai nhìn cũng phải mê muội.
"Tụi bây tính đứng đó nhìn tao hoài vậy à? Nên nhớ thụi bây đang mặc đồ ngủ đấy nhé. VSCN xong rồi đi học với tao, nhanh lên."- nó thấy tụi nó cứ nhìn mình hoài không chớp mắt nên nhắc nhở. Giọng nói có một chút trêu chọc. Hai con bạn nghe vậy thì tự nhìn lại mình. Tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch thì xấu hổ ôm mặt chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại. Nó mỉm cười rồi xoay người bỏ đi thì một bàn tay kéo nó lại, ôm vào lòng. Bảo hít hật sâu mùi hương trên mái tóc nó rồi thủ thỉ vào tai nó:
"Hôm nay trông em thật quyến rũ."- Mùi hương nam tính phà vào mặt nó khiến nó thật dễ chịu, Bảo xiết chặt tay ôm nó hơn làm nó cảm thấy thật ấm áp, không muốn rời bỏ nhưng nó đã quyết định rồi, ngày hôm nay nó sẽ nói lời chia tay với Bảo, nó không thể tiếp tục yêu mù quáng như vậy được, nó sẽ chấm dứt cái tình yêu không có kết quả này.
"Cảm ơn"-nó lạnh lùng bỏ đi. Bảo biết nó đang giận nên không dám núi kéo.
Nó ngồi ở dưới đợi hai con nhỏ bạn, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc. Hai con bạn bước xuống thấy nó ngồi gần Bảo thì không khỏi nhíu mi khó hỉu. Vừa ngồi xuống bàn ăn thì cả ba đứa ăn liền nhưng rất từ tốn, khác hẳn với mọi ngày.
"Anh và Hoàng Anh đã làm hoà rồi."- Bảo cười tươi rói nhưng chẳng ai thèm để ý.
Cả bọn cùng đứng lên đi rửa tay, nó rút diện thoại ra rồi ra vườn thì Bảo cũng lẽo đẽo theo sau, Thư với Bình chặn Bảo lại làm Bảo nhăn mặt.
"Gì vậy?"- Bảo.
"Nó có chuyện riêng, không liên quan đến anh, đi theo nó hoài vậy?"- Thư liếc Bảo.
"Có gì phải giấu, dù gì cũng là người yêu nhau mà."- Bảo.
"Ai là người yêu của anh?"- Bình hất mặt lên hỏi.
"Hoàng Anh"- Bảo trả lời tĩnh bơ.
"Sao cũng được nhưng chuyện riêng của nó không liên quan đến anh, nó ra rồi hỏi."- Thư.
Nó bước ra cùng lúc chiếc Lamborghini lần trước cũng đã đậu trước cửa từ khi nào. Nó ngang nhiên cùng hai con bạn mở cửa bước vào. Chiếc xe chạy đi, Bảo ngơ ngác, tức ói máu, đá vào bức tường tội nghiệp.
~ Trên xe Kiệt ~
"Sao rồi?"- Thư hỏi nó.
"Không có gì, chỉ là mấy bang nhỏ làm loạn, chúng nó xử lý được."- Nó lạnh lùng.-"Tao sẽ đi du học một thời gian."
"MÀY/ CHỊ NÓI SAO???"- không hẹn mà ba đứa hét lên.
"Tụi bây điên à?"- nó vờ ngoáy lỗ tai.-"khi không hét lên làm tao giật bắn mình."
"Mày nghĩ chưa? Tên đó không đáng cho mày đau lòng, phải từ bỏ những gì mày có, mày đau một lần là quá đủ rồi."- Bình khuyên nó.
"Mày nhầm rồi, tao đi du học là để tìm thú vui mới mà thôi."- nó nhìn Thư.
"Tao sẽ đi cùng mày."- Bình lên tiếng.
"Tụi bây tính bỏ tao sao?"- Thư trề môi đáng yêu.
"Hahaha..."- cả đám phì cười nhưng nụ cười của Thư rất khác thường ngày, nó, Bình và Kiệt có thể nhận ra ngay, có lẽ Thư không muốn xa Việt Nam vì một lý do nào đó mà không cho tụi nó biết.
Kiệt thì thật sự không muốn nó đi vì cậu muốn tác hợp cho nó và hắn mà, nó đi thì hắn biết phải ăn nó thế nào đây? Thôi thì báo tin mật vậy. Hehe...
Mọi chuyện sẽ ra sao khi không ai biết (ngoài t/g) quyết định của nó dẫn tới kết quả như thế nào.
~Mời các bạn đón xem:~
"Chap 7: LẦN CUỐI TÔI KHÓC VÌ ANH".
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
21 chương
4 chương
100 chương
14 chương
29 chương
21 chương
23 chương