Tứ đại hoàng tử và nhóc lưu manh
Chương 1 : Kí ức đáng sợ
Chương 1: Kí Ức Đáng Sợ
“Tình yêu có thật không anh? Sao nó lại khiến người ta thay đổi mau vậy?”
“Ừ, nó có thật. Nhưng nó chỉ đến với ai biết quý trọng và nâng niu cái gọi mang tên tình yêu. Còn những kẻ kia... không đáng!”
*
* *
Đêm. Mưa tầm tả, ngoài trời tiếng sấm rền vang như đang ai oán. Từng trận mưa xối xả trút xuống giữa màn đêm tĩnh mịch đến đáng sợ...
Trong căn biệt thự rộng lớn, một cô bé xinh đẹp có nước da trắng ngần, mái tóc nâu nhạt bồng bềnh xoăn nhẹ rất đẹp xõa đến ngang vai, đôi mắt to tròn khiến cho ai cũng muốn chìm đắm trong đó, chiếc miệng xinh xắn như cánh đào, thân mang một chiếc váy công chúa màu trắng xinh đẹp.
Cô bé ngồi trong phòng một mình, chính xác hơn là ở một góc tối trong bốn bức tường lạnh lẽo, hai tay bịt hai lỗ tai để tránh đi tiếng sấm đáng sợ ngoài trời kia, đôi mắt to tròn màu hổ phách không nhắm lại mà mở to ra như đang thách đấu cùng những tia chớp sáng rợn người ngoài cửa cổ đang len lỏi vào phòng.
Aaaa...
Vừa nghe thấy tiếng la từ dưới nhà vang lên, cô bé bất giác ngồi dậy, thân hình nhỏ bé chạy ra khỏi phòng mặc kệ nỗi sợ hãi đang dày vò mình. Bởi cô bé biết tiếng la vừa rồi là của mẹ mình - người mẹ mà nó yêu thương nhất, quý trọng nhất.
Đứng nép ở một góc cầu thang, nhóc thấy mẹ mình đang sóng soài ở giữa nhà, kế bên là người đàn ông đang ôm một người phụ nữ đầy tình tứ nhìn mẹ nó hả hê cười như xem một màn hài hước đáng cười nào đó... người phụ nữ kia còn nhìn mẹ nó với con mắt khinh thường, đôi tay ả bám víu lấy người đàn ông như sợ ai cướp mất của ả.
- Mai Lan, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, ha ha...
Ả nhìn người phụ nữ đang nằm giữa nhà, cất giọng nói chua ngoa đầy đay nghiệt.
Cố nén đau người phụ nữ tên Mai Lan kia cố gắng ngồi đậy, cô nhìn đôi nam nữ trước mặt nở nụ cười chua chát:
- Minh Châu, Trung Nhân... tôi không ngờ hai người dám sau lưng tôi làm ra những trò hèn hạ, bỉ ổi, vô liêm xỉ như vậy. Minh Châu, uổng công tôi xem cô là chị em tốt, tôi đối xử không tệ, còn đưa cô vào Minh Ánh làm việc... ha ha hóa ra tôi lại đi nuôi ong tay áo.
Rồi cô nhìn thẳng vào mặt người ông tên Trung Nhân kia mặt lạnh lùng cất tiếng.
- Trung Nhân, tôi đã làm gì có lỗi với anh, tại sau anh sau lưng tôi lén lút nuôi tình nhân? Hôm nay nếu tôi không phát hiện ra hai người ở trong phòng tôi làm chuyện đáng tởm kia thì hai người còn lừa gạt tôi đến bao giờ?
- Hừ, cô thì cho mình thanh cao lắm sao? Ai biết được sau lưng tôi cô cũng đi với bao nhiêu thằng đàn ông.
Người đàn ông tên Trung Nhân kia nghe vợ mình nói vây thì ông ta không thấy hổ thẹn mà còn nói ra những điều đay nghiệt, khinh thường vợ mình, cánh tay càn rỡ ôm người đàn bà Minh Châu vào lòng nhằm khiêu khích Mai Lan, mặc cho ánh mắt cô đau đớn vì bị phản bội.
Cô không ngờ người chồng mà cô yêu thương lại nghĩ cô như vậy, còn chị em từ thời Đại học đến giờ lại sau lưng lén lút qian hệ với người chồng cô yêu nhất, người mà cô chung sống suốt tám năm trời, người cô luôn một mực chung thủy, ha ha ông trời đúng là trêu ngươi, đùa dỡn cô.
Vì tình chị em, vì thương cho Minh Châu nghèo khổ kia, cô đã nói với chồng cho cô ta làm việc, làm thư kí của hắn. Ai biết được họ sau lưng phản bội cô mà cô không hay biết, thế mà ba năm nay cô không hay biết.
Nếu hôm nay không phải cô đi công ty im lặng về sớm một ngày không báo cho Trung Nhân biết nhằm cho hai cha con một bất ngờ... đúng là bất ngờ thật! Bất ngờ đến đau xé tâm can... Vừa mở cửa phòng ra cô giường như chết lặng khi thấy hai con người đang triền miên quấn nhau trên giường, họ giường như không biết đến sự xuất hiện của cô, cho đến khi tiếng va li rơi xuống sàn nhà mới gây sự chú ý cho trận hoan ái kia.
- Trung Nhân, anh được lắm, không ngờ trong mắt anh tôi lại như thế.
- Hừ... Mai Lan, cô đã biết thì tôi cũng không dấu cô, tôi và Nhân đã bên nhau ba năm từ khi tôi bước chân vào Minh Ánh, tại cô hoa mắt không thấy thôi.
- Tại sao?
Tại sao hai người làm như thế với tôi? Tại sao phản bội tôi.
- Tại sao ư? Tại cô quá ngây thơ khi quá tin người. Tại cô có chồng mà không biết giữ. Tại cô luôn tỏ ra mình đơn thuần, tôi ghét sự giả tạo đó của cô, khi cô luôn tỏ ra mình là người cao thượng. Giờ thì cô biết rồi chứ? Chính cô đã để mất chồng vì sự ngu xuẩn đó của cô.
Minh Châu nghiến răng nói một chuổi, trong mắt ả nhìn Mai Ngọc là sự chán ghét cùng ghen tỵ. Ả ghen tỵ khi cô đi đến đâu cũng có người yêu mến, ả ghen tỵ vì cô xinh đẹp, ghen tỵ vì cô được gã vào một gia đình giàu có, một người chồng đẹp trai... Nhưng giờ những thứ đó đã thuộc về ả... "Tất cả!"
- Bốp.
Mai Lan tát ngay một cái vào mặt Minh Châu, cuộc đời này cô hối hận vì đã gặp hai kẻ khốn kiếp này, hận vì mình quá ngây thơ, quá tin người để rồi bị "phản bội."
- Cô... cô dám tát tôi?
Ôm khuôn mặt đỏ bừng, vì đau vì tức giận Minh Châu rít lên, mắt hằn những tia máu đáng sợ.
Bốp...
Không nói gì Mai Lan tiếp tục giáng cái tát thứ hai xuống mặt ả.
Cái tát thứ ba chuẩn bị giáng tiếp xuống mặt Minh Châu thì Trung Nhân cầm lấy tay cô, không cho cô đánh.
- Ai cho phép cô đánh cô ấy?
Đẩy cô một cái ra xa khiến cô lần nữa ngã xuống sàn nhà, Trung Nhân ôm Minh Châu vào lòng dỗ dành ả.
Vùng ra khỏi người Trung Nhân, Minh Châu như một mụ điên nắm lấy tóc Mai Lan lôi lên, khiến cô không kịp trở tay, ả giáng xuống mặt cô mấy cái tát liên tục khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà đầy dấu tay, khóe môi còn rớm máu.
Làm xong Minh Châu còn chưa hả giận, ả đẩy cô một lực rất mạnh, khiến Mai Lan lùi về phía sau, đầu chấn vào chiếc bàn phía sau.
Rồi ả quay qua cùng ông ta bước ra khỏi nhà.
Trước khi ra khỏi còn loáng thoáng nghe Mai Lan nói:
- Minh Châu, Trung Nhân, tôi dù có chết cũng không tha cho hai người.
Máu...
Phía sau đầu Mai Lan loang những vết máu đỏ như cánh hồng...
Thoi thóp chút sức lực, Mai Lan nhìn hình dáng đứa con gái bé bỏng của mình đang đứng nép ở góc cầu thanh. Gượng gạo nở nụ cười cô vẫy tay lại xem đứa con gái lần cuối, cô biết mình không sống được bao lâu nữa. Vốn cho con gái bất ngờ nay lại cho nó chứng kiến cảnh này, lòng cô đau như cắt, từ khi nhìn đôi nam nữ kia quấn nhau trong phòng của mình trái tim cô đã nguội lạnh, chỉ là cô lo lắng cho đứa con gái đáng thương này. Nó còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện và còn quá nhỏ để tự lập.
Vuốt ve mấy sợi tóc nâu óng mượt của con gái cô bật khóc, khóc cho đứa con gái tội nghiệp sống trong một gia đình không trọn vẹn, chứng kiến cảnh mẹ bị cha cùng tình nhân hại chết.
Lau đi những giọt nước mắt mặn chát của mẹ, giọng non nớt trẻ con vang lên:
- Mẹ đừng khóc, Thiên Ngọc sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, sẽ không khiến mẹ buồn.
- Thiên Ngọc ngoan, mẹ xin lỗi con... xin lỗi.
- Mẹ...
- Con ngoan... mẹ phải đi rồi... con nhớ... phải ngoan ngoãn,... sống cho tốt.
Vừa nhìn con cô thì thào, rồi với tay lấy sợi dây chuyền màu lam, hình giọt nước được thiết kế tinh xảo cô nói:
- Thiên Ngọc... mẹ có chuyện này dấu con, con không phải con đẻ của mẹ, con gái của mẹ lúc sinh ra đã chết rồi, con là con bạn mẹ nhưng vì không muốn tổn thương con và cho cha con biết mẹ đã giấu chuyện này suốt bảy năm trời. Xin lỗi con, mẹ muốn con lớn lên sẽ nói cho con nhưng không đợi được nữa, đây là sợi dây chuyền mẹ ruột con đưa cho mẹ khi giao con cho mẹ, lớn lên con hãy mang sợi dây chuyền này đi tìm người thân... xin lỗi con...
- Mẹ... mẹ mãi là mẹ của con, con chỉ cần mẹ, mẹ không được đi đâu, mẹ không được bỏ con...
Nó mặc kệ, nó chỉ cần người mẹ này, người nuôi nó, yêu thương nó bao năm qua. Nó không hiểu lắm lời mẹ nói, nhưng nó sẽ nhớ thật kĩ lời mẹ.
- Ngốc... con phải đi tìm họ, họ là ba mẹ ruột của con, vì không muốn con bị tổn thương nên mới nhờ mẹ chăm sóc con... họ rất yêu con nên mới như vậy. Con hãy nhớ không được oán hận họ, nghe không?
- Vâng!
- Ngoan...
Nói rồi, bàn tay đang cầm lấy tay nó buông thõng xuống sàn nhà lạnh ngắt. Cô ra đi trong tủi nhục cùng đau đớn.
Cô bé dù thế vẫn không kêu lên hay nhiễu khóc như bao đứa trẻ khác, đôi mắt màu hổ phách vô hồn đầy căm hận nhìn đôi cẩu nam nữ vui vẻ kia bước ra khỏi căn biệt thự giữa màn đêm, mặc cho bọn chúng vừa giết người.
Ai biết trong tâm hồn non nớt kia lại đang nhen nhóm ngọn lửa trả thù...
Nó tự hứa với mình rằng một ngày nó sẽ trả mối hận hôm nay, trả thù cho người mẹ xinh đẹp đang nằm trên vũng máu không còn một hơi thở.
Bàn tay nhỏ bé yếu ớt nắm lấy bàn tay mảnh khảnh thon dài của người mẹ đang lạnh dần, cúi ôm mẹ nó thì thầm: "Mẹ, con sẽ nhớ ngày hôm nay! Thiên Ngọc sẽ bắt hai kẻ kia phải trả giá!"
Sấm...
Chớp...
Nó không còn sợ nữa, vì những thứ đó không đủ để nó lấn át "thù hận". Nắm chặt sợi dây chuyền, ôm thân thể người mẹ trong căn biệt thự vắng người mắt hằn tia lạnh lùng, khác xa sự đơn thuần ngây thơ của một đứa bé bảy tuổi.
Ngoài trời vẫn mưa!
Mưa như chính giọt nước mắt bi thương của nó với người mẹ đáng thương.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
128 chương
105 chương