Nhất thế vương phi

Chương 22 : Tổng quản

Sau đó ít hôm, vào một ngày đẹp trời, Tề Bạch Lãng triệu tập tất cả gia nhân phụ trách việc làm ăn của Vương phủ đến phòng nghị sự rộng lớn để ra mắt tổng quản mới _ chính là Lâm Tuyết đây. - “ Thưa Vương gia, chuyện này không thể được! tuyệt đối không thể!” Cả bọn đồng thanh nói. - “ Nàng chỉ là một tiểu cô nương, còn quá nhỏ, không thể quản lí hết khối công việc làm ăn khổng lồ trong Vương phủ. Huống hồ năng lực của nàng còn chưa ai biết, cơ nghiệp mà chúng ta vất vả gây dựng sẽ bi hủy hoại trong tay nàng!” một lão già bước ra nói. - “ Các ngươi chính là coi thường ta chứ gì?” Nàng ngồi trên cao liếc mắt hỏi. - “ Chúng ta không có ý đó!” Được Vương gia đứng sau hậu thuẫn, chứng tỏ tiểu cô nương này không đơn giản, bọn họ cũng không muốn đặt cược tính mạng a~ - “ Vì tuổi tác? Dựa vào tuổi để phán xét tài năng ư? Chẳng phải như vậy là rất không công bằng sao? Như lão bá bá đây cũng đã ngoài 60. Ở độ tuổi này, đầu óc thường trì trệ, chậm chạp, nhưng ta thấy lão bá vẫn giữ chức cao, chứng tỏ vẫn còn phong độ lắm. Vậy tại sao mọi người lại ngăn cản ta nhỉ?” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười thản nhiên nói. -“… Ngươi… ngươi…” Lão già căm tức. - “ Vương gia để ta giữ chức tổng quản này, thì cũng đã xem xét khả năng của ta. Vậy mà các ngươi lại tỏ thái độ không đồng ý, là coi thường ta, hay coi thường mệnh lệnh Vương gia? Hay các ngươi cũng muốn với đến cái ghế này?” Nhắc tới 2 chữ “ Vương gia” có hiệu quả hẳn, lập tức bọn họ quỳ xuống dập đầu: - “ Vương gia, chúng tiểu nhân không có ý đó, xin Vương gia minh xét!” Hắn buông ly trà, nhìn sang tiểu gia hỏa bên cạnh. Nàng kiêu ngạo nhìn hắn, ý nói “người của ngươi, tự ngươi giải quyết!”. Haizz, định ngồi yên xem nàng ứng xử ra sao, lại bị lôi vào cuộc: - “ Đây là lệnh của ta, sẽ không thay đổi!” - “ Nhưng thưa Vương gia…..” -“ Ai không phục lập tức rời khỏi đây cho ta!” Một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, bọn họ liều mạng dập đầu: -“ Chúng tiểu nhân không dám, xin người thứ tội!” Nàng lén nhìn hắn… bây giờ mới lãnh giáo được uy phong của hắn nha. Quả đúng như lời đồn… hắn lạnh lùng quá. Bất quá, nàng lại thích hắn như thế… Mặc dù không phục, nhưng bọn họ vẫn cúi đầu cung kính chào nàng: -“ Ra mắt tổng quản!” sau đó lần lượt giới thiệu tên và chức vụ. Trời, cả đống người thế này làm sao nàng nhớ nổi chứ! - “ Tiểu nhân có một câu hỏi muốn thỉnh giáo qua tổng quản”. Một người tóc muối tiêu cầm quạt bước lên. Liếc mắt cũng biết là kẻ thích nói chữ. - “ Xin mời cứ tự nhiên!” Ha, im lặng nãy giờ, hóa ra là muốn thử tài nàng đây. Định vũ nhục nàng hả? - “ Chính là một câu đố như sau:” Hắn phe phẩy quạt, bắt đầu đọc: “Vừa gà vừa chó Bó lại cho tròn Ba mươi sáu con Một trăm chân chẵn Xin hỏi số gà, số chó là bao nhiêu?” Bọn hạ nhân đánh mắt nhìn nhau. Ha, lão Tứ ra tay đâu có vừa chứ! Phụt! …..Suýt nữa phun ngụm trà trong miệng, nàng phải khổ sở nhịn cười nha. Cái bài tán cổ dễ ợt ợt này mà cũng đưa ra đố ư? Coi thường nàng quá mà! Nàng đáp luôn, không cần suy nghĩ: - 14 con chó, 22 con gà. Mọi người nhìn về phía lão Tứ. Hắn kinh ngạc, lắp bắp: - “Cái này…. sao có thể chứ?” Hắn phải vất vả nghĩ nửa ngày mới ra đáp án a~. - “ 4 tuổi ta đã biết giải bài này rồi. câu đố này còn một ý nữa: Quýt ngon mỗi quả chia ba Cam ngon mỗi quả bổ ra làm mười Mỗi người một miếng, trăm người Có mười bảy quả đẹp tươi lạ thường. Tính số cam và số quýt?” Bộp! Lần này là tiếng quạt rớt. lão Tứ chắp tay cúi đầu: - “ Tổng quản kiến thức uyên thâm, tiểu nhân xin bái phục!” - “ Không có gì, ta chỉ biết chút ít thôi. Đã để mọi người chê cười rồi!” Nàng cười nhẹ. Từ đó, bọn hạ nhân đối nàng cũng dè dặt hơn. Tiếp đến là màn kiểm tra sổ sách. Đúng ra việc này để sau nhưng thôi, tiện thể làm luôn vậy. Nàng ngồi yên lắng nghe từng người một bẩm báo, còn tên Tề Bạch Lãng thì đang thả hồn suy nghĩ đâu đó. Hắn không hứng thú với chuyện này, thôi tùy nàng đi. - “ Khoan đã!” Nàng đột nhiên cắt ngang. - “ Thưa tổng quản, có vấn đề gì sao?” - “ Ngươi vừa nói, số tiền trả công cho người làm tất cả là 5 ngàn 7 trăm 26 lượng bạc phải không?” - “ Đúng… đúng vậy!” Người nọ ấp úng. - “ Hỗn láo! Mỗi tháng tiền lương của một người là 3 lạng 25 đồng. 1432 người thì tổng cộng là 4654 lượng bạc. ngươi khai gian mất 1072 lượng, vậy số tiền đó đi đâu? Chẳng lẽ ngươi làm công việc này bao nhiêu năm, mà một bài tinh toán nho nhỏ này cũng sai ư?” - “ Cái này…” Hắn run lấy ra bàn tính, vội vàng lẩm nhẩm. - “ Khỏi cần. ta tính không sai đâu!” hừ, nàng giỏi nhất là tính nhẩm mà. –“ Xem ra lâu ngày không kiểm tra một lượt, mối mọt nhiều quá! Vương gia, người nói nên xử lí thế nào đây?” Nàng liếc nhìn Tề Bạch Lãng. Hắn ngừng uống trà, bề ngoài thản nhiên nhưng trong lòng thầm kinh ngạc. Chính hắn cũng không nhận ra có điểm sai sót ấy. Hắn cong cong khóe miệng: - “ Chặt tay chân, hay bỏ vào vạc dầu? dám lừa dối bổn vương, tội này không thể tha!” Nàng không nói gì, im lặng nhìn xuống. Bất quá trong lòng khẽ lạnh. Cái tên độc ác này, sao lại có thể nghĩ ra hình phạt độc ác như thế chứ! Lập tức cả bọn quỳ xuống dập đầu: -“ Xin Vương gia tha mạng!” Quyền lực là thứ thật đáng sợ. nàng cũng không muốn bọn họ đến nỗi phải mất nửa mạng như thế. Dù gì tội của họ cũng chưa tới mức đó. Nàng thương cảm: -“ Vương gia, ngươi có thể để ta xử lí việc này không?” Hắn có điểm do dự muốn nói nhưng lại thôi. Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán… thôi, sau này nàng sẽ tự nhiên hiểu ra... - “ Tùy ngươi!” Vệ Thanh_ thủ lĩnh tử y vệ phụ trách bảo vệ hoàng cung và cũng là thuộc hạ của Tề Bạch Lãng đi vào cung kính: -“ Thưa Vương gia, Hoàng Thượng triệu người vào cung.” - “ Có chuyện gì?” kể từ năm 18 tuổi hắn ít khi lên triều, có chuyện trọng đại chính phụ hoàng sẽ nói với hắn. - “ Thuộc hạ không rõ. Kiệu đã chuẩn bị sẵn, đang đợi ngoài cửa.” - “ Việc ở đây tùy ý ngươi!” Hắn quay sang nhìn nàng, sau đó phất tay áo rời đi. Nhìn bóng lưng hắn, nàng phảng phất như thấy sự cô độc không thể tả thành lời… hắn, có nỗi niềm gì chăng?