Vú em là thú nhân

Chương 1 : Lần đầu gặp dã thú trong rừng rậm

Vào buổi tối trước khi chuyển đến nhà mới một ngày, Nguyễn Nhu mạc danh kì diệu xuyên đến thế giới rừng rậm nguyên thủy, cô đã dựa vào năng lực sinh tồn nơi hoang dã của mình mà sống ở đây hai ngày rồi. Trong hai ngày này, chuyện cô làm nhiều nhất chính là đốt đuốc đi dạo xung quanh, hi vọng có thể tìm được chút dấu vết còn lưu lại của người viễn cổ. Nhưng cho tới bây giờ, ngoài trừ mấy đống phân của dã thú thì cô không gặp bất cứ thứ gì khác. Hôm này là ngày thứ ba cô đến dị thế này. Khi Nguyễn Nhu tản bộ hái nấm trong rừng thì bị một con vật có bộ dáng gần giống con nai sừng tấm bắt sống. Con thú này có một bộ lông màu vàng rực rỡ, cái đầu dường như to gấp đôi đầu Nguyễn Nhu, trên đỉnh đầu là hai cái lỗ tai dựng thẳng lên, dài tầm hai mươi phân. Sau lưng lại có ba cái đuôi vừa dài vừa to, lại mềm mại giống đuôi sóc. Dã thú vừa nhìn thấy Nguyễn Nhu liền xịt máu mũi, cũng không biết vì sao lại như vậy. Tất nhiên Nguyễn Nhu không nghĩ rằng mình quá mức gợi cảm, huống hồ trong mắt dã thú thì làm gì có khái niệm gợi cảm chứ. Chính nó cũng không để ý máu mũi đang chảy ròng ròng, chỉ cúi đầu cọ cọ bộ lông của mình. Móng vuốt của dã thú vô cùng sắc nhọn, Nguyễn Nhu đang muốn quay đầu chạy trốn thì bị nó xách lên ngang với tầm nhìn của nó, sau đó nó đột nhiên vươn cái lưỡi dài ướt át ra liếm Nguyễn Nhu một cái, khiến cho nửa gương mặt của cô đều ướt nhẹp nước miếng. Nghề nghiệp của Nguyễn Nhu là Tuần Thú Sư(*), cũng là một người yêu thích động vật. Trong nhà cô còn nuôi hơn mười con cả chó lẫn mèo, chủng loại cũng khác nhau. Những thú cưng này cũng thích thân mật mà dùng đầu lưỡi liếm cô đến ướt nhẹp nước miếng, nhưng Nguyễn Nhu cũng không ngu xuẩn tới mức nghĩ con dã thú trước mắt này đang liếp láp thân mật với cô. Có lẽ nó đang đói bụng, coi cô như món ăn Trung Quốc có thể lấp đầy bao tử của mình. #mèo: Tuần thú sư: người huấn luyện thú. Nhưng khiến Nguyễn Nhu cảm thấy kỳ quái chính là nó cũng không biểu hiện muốn ăn cô ngay lập tức. Ngược lại, nó chỉ liếm cô một cái cho đỡ thèm rồi liền nhét cô vào bụng mình. . . Chính xác, không sai, nhét vào bụng! Trong bụng của nó có một cái túi giống như cái túi của con Kanguru , thể tích rất lớn, dính liền với da bụng. Nguyễn Nhu bị nhét vào trong liền cảm giác được cái bụng tròn vo của nó, bụng nó không có lông vàng nhưng lại vô cùng ấm áp. Cái túi lớn này hình như cũng là một phần thân thể của nó, nó sử dụng vô cùng thuận tiện. Nguyễn Nhu nhìn thấy trong túi ngoại trừ cô ra còn có một ít nấm dại và vài trái cây nhỏ, đại khái cái túi này bị nó sử dụng như kho hàng vậy. Bụng dã thú vốn đã tròn vo, nhét thêm Nguyễn Nhu vào nhìn lại càng to hơn, tuy nhiên như thế cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của nó. Tứ chi của nó phát triển, khi chạy bộ nhìn rất nhanh nhẹn mà mạnh mẽ. Nguyễn Nhu rất ngoan ngoãn mà nằm im ru trong túi. Để tránh bị văng ra ngoài, cô chỉ dám thò mỗi cái đầu ra nhìn thôi. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ muốn nhìn xem con dã thú này muốn đưa cô đi đâu, mà không phải nghĩ cách chạy trốn. Bó tay rồi, bệnh nghề nghiệp Tuần thú sư lại tái phát. Mặc dù dã thú chạy rất nhanh nhưng lại không hề vội vàng. Dọc theo đường đi, nếu nhìn thấy trái cây và nấm dại, nó sẽ dừng lại hái một ít nấm tươi và quả chín, sau đó cất hết vào trong túi. Có một lần nó cúi người hái nấm, lưng khom quá thấp nên Nguyễn Nhu cũng bị nghiêng về phía trước, dẫn đến mất trọng tâm, kết quả là Nguyễn Nhu lăn lông lốc từ trong túi lăn ra, ngã cắm mặt xuống đống bùn. Dã thú vội vàng vươn móng vuốt xách Nguyễn Nhu từ trong đống bùn ra, cọ cọ cô vào bộ lông của mình để lau sạch bùn đất. sau đó nó chậm rãi lấy một quả dại đưa cho Nguyễn Nhu, giống như muốn bồi thường vì sự sơ sót của nó. Nguyễn Nhu ngẩn người, thụ sủng nhược kinh mà ôm quả dại vào lòng. Cô còn chưa kịp nói cảm ơn nó thì đã bị xách lên nhét vào cái túi trước bụng, sau đó nó tiếp tục chạy về phía trước. Dọc đường đi nó cứ chạy rồi ngừng, ngừng rồi chạy. Nguyễn Nhu thấy nó giống như một thằng nhóc còn chưa lớn, chỉ cần thấy con côn trùng nhỏ nhìn vui vui hay cây nhỏ lạ mắt, nó sẽ dừng lại nhìn chăm chú, đùa nghịch vài cái, chơi cho đã rồi mới chạy tiếp. Mãi cho đến khi xa xa phía chân trời truyền đến một tiếng rống vang dội, dã thú đột nhiên dừng lại. Hai cái tai khẽ rũ xuống cũng dựng thẳng lên đầy cảnh giác, đôi tai nhọn nhạy cảm hơi rung rung, hết xoay trái rồi xoay phải. Ngay sau đó, nó đột ngột chuyển hướng, mũi thở phì phì, ôm lấy Nguyễn Nhu chạy nhanh về phía vừa mới phát ra tiếng rống. Lúc này nó mới thật sự chạy nhanh. Nguyễn Nhu vẫn ngồi trong bụng nó, đầu thò ra ngoài. Gió thổi phần phật qua tai, bụi rậm ven sông giống như hình ảnh chạy ngược, cứ vùn vụt trôi về phía sau. Nguyễn Nhu có cảm giác như mình đang ở trên thuyền của hải tặc vậy, theo mỗi lần dã thú nhảy lên nhảy xuống, cơ thể cô cũng theo đó mà xóc nảy liên tục. Cô phát hiện ra cơ thể của nó có sức bật rất tốt, mỗi một lần lấy đà đều có thể nhảy được một khoảng rất xa. Hơn nữa tay chân của nó cũng rất linh hoạt, trong khi chạy, nó vẫn không quên "phi" ra một cái móng vuốt hái nấm trên mặt đất, rồi lại "phi" ra một cái móng vuốt khác hái quả dại trên cây. Nguyễn Nhu nhìn thấy mà mắt chữ O miệng chữ A, trong lòng thầm khen quá thần kỳ.