Nhất thế vương phi
Chương 21 : Vương phủ
“ Không hổ danh là Vương phủ, thật rộng lớn ngar!” Linh nhi nhìn quanh tán thưởng. – “ Tiểu Tuyết nhi, chúng ta ở lại đây thật sao?”
Lâm Tuyết cho hạ nhân lui xuống rồi mới lại ngồi cạnh Linh nhi:
- “ Ở đây không tốt sao?” Nàng chống cằm, mắt lười biếng đảo quanh một vòng.
Đúng là nhà giàu có khác, phòng cho khách cũng thật sang trọng. Hình trạm trổ rồng phượng uốn lượn bóng loáng trên xà gỗ, tủ trưng bày đồ gốm kiểu cổ kê từ mặt đất đến tận trần, những bình hoa, chén, cốc, đĩa… được sắp xếp ngay ngắn cẩn thận. Nàng không hứng thú nên cũng chưa từng tìm hiểu về đồ cổ, nhưng dựa trên chất lượng cùng hoa văn tinh xảo trên nó, nàng cũng biết chúng có giá trị không nhỏ. Tuy vậy thứ nàng ưng ý nhất ở đây chính là chiếc giường bạch ngọc nguyên khối rất lớn ở góc phòng. Thứ này ngủ mát lắm đây. Nhưng dù sao tiền bạc và những thứ xa xỉ với nàng quá đỗi quen thuộc, nàng cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Chỉ có Linh nhi đơn thuần trợn mắt há mồm, vẫn là không tiếp thu được.
Nhấp một ngụm trà sen, nàng tủm tỉm nhớ lại tối hôm qua…
………………………
….Nhìn Tề Bạch Lãng ánh mắt thản nhiên, nhưng trong tâm nàng đang âm thầm tính toán. Với kẻ thông minh như hắn, tốt nhất vẫn nên cẩn thận. Tuy rằng hắn sẽ không gây nguy hiểm cho nàng, nhưng không đoán ra tâm tư hắn khiến nàng thật khó chịu. Và cảm giác như bị thua cuộc.
Phải, là thua cuộc.
Nhưng nàng không chấp nhận điều đó…. Cho dù hắn là người đầu tiên khiến nàng động tâm, khiến nàng thất hồn lạc phách.
Xem cổ tay đau đã được băng bó cẩn thận, đôi mắt nàng đột nhiên bừng sáng. Thương tổn đến nàng, đâu dễ bỏ qua như vậy chứ!
- “ Hức…hức… ta chính là đứa trẻ mồ côi không nhà không cửa…phiêu bạt tới đây thì bị lừa vào lầu xanh… huhu… giờ có thể ra ngoài nhưng biết đi đâu về đâu đây???... huhu… tỷ muội ta thật đáng thương a~…” Nàng nước mắt nước mũi tèm nhem, điệu bộ hết sức bi ai của một đứa trẻ 12, bám lấy áo hắn mà hết sức lau chùi. Áo đẹp thế, không lau thì uổng quá. Hắc hắc…
Ách … hắn nhăn mặt… nàng thay đổi thái độ cũng nhanh quá đi…
- “ Được rồi. Các ngươi có thể ở chỗ ta”
- “ Thật hả?” Nàng lập tức buông áo hắn cười toe toét: - “ Vương gia, ngài thật tốt nga~”
Nàng quyết định thay đổi kế hoạch. Có mĩ nam ở đây, đi ngao du thiên hạ hít bụi bặm làm chi cho khổ nữa?
….. 5 ngày trôi qua…
Nàng lăn qua lăn lại trên giường ngọc, chán không biết làm gì cả. Hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Đi loanh quanh cũng thấy chán.
Linh nhi sang sớm đã ra ngoài, nghe nói cùng Hàn tướng quân đàm luận cái gì đó. Haizz, còn nàng cô đơn a~. Tên Tề Bạch Lãng hai ngày trước còn đến xem nàng, nhưng giờ lại mất tích đâu không thấy.
Haizz , không thể sốn mãi như thế này được!
Nàng chỉnh lại đầu tóc quần áo, bước ra cửa, túm lấy môt a hoàn hỏi đường rồi sau đó thẳng tiến đến phòng của tên Lãnh vương.
“ cộc… cộc…”
- “ Ai?” Vẫn cái giọng lạnh băng.
- “ Ta, Đông Phương Lâm Tuyết.”
- “ Vào đi”
Nàng mở cửa. Hắn đang ngồi sau bàn chồng chất những giấy tờ.
- “ Ở Vương phủ thoải mái sao?” Hắn nhìn nàng. Trông hắn có vẻ mệt mỏi, quầng mắt hơi thâm lại, chứng tỏ hắn thức đêm nha.
- “ Rất tốt.” Nàng bước đến gần hắn.
- “ Có người nào khi dễ ngươi không?”
- “ Ai dám khi dễ ta chứ?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn.
- “ Haha…” Hắn cười lớn. –“ Phải rồi, ai dám khi dễ tiểu la sát như ngươi chứ!” Nhớ hôm trước nàng ra đường, có người nhận ra nàng vội sợ chạy mất dép.
- “ Phải, nhưng không bằng ngươi. Ta không biết ngươi đã tạo nghiệp chướng gì để người trong thiên hạ sợ ngươi như vậy.”
- “ Sợ ư?” Hắn nhắm mắt, tay nhu nhu trán khiến nàng không nhìn được biểu tình:
- “ Cũng tốt!”
- “ Đừng coi thường ta!” Nàng khoanh tay trước ngực nhìn hắn: -“ Ngươi sống trong hoàng thất,từ nhỏ đã đối mặt với nhiều nguy hiểm. càng muốn sống sót, tồn tại thì càng phải tỏ ra đáng sợ hơn. Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng có một cách khác hữu hiệu hơn không?”
- “ Cách gì?” Hắn buông tay nhìn nàng. Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn cũng biết nàng không phải là đứa trẻ bình thường.
- “Chỉ có hai chữ: Thâu tâm!”
Hắn không đáp. Chính là chờ nàng nói tiếp.
- “ Để mọi người yêu quý ngươi, toàn tâm toàn ý ủng hộ ngươi. Ngươi chỉ làm cho họ sợ hãi, không dám lại gần ngươi, và ngươi nghĩ đó chính là an toàn. Nhưng không phải! Ngươi phải làm cho bọn họ kính nể ngươi, sự ngưỡng mộ và trung thành xuất phát từ đáy lòng. Trở thành một vị Vương gia anh minh tốt bụng chứ không phải là một Vương gia lãnh khốc vô tình!”
- “ Lòng người hiểm ác, không dễ quy phục!” Hắn cười nhạt, trên mặt thoáng hiện nét bi thương nhưng rất nhanh biến mất.
Nàng chớp mắt hoài nghi.
Hắn kéo nàng lại gần, thần tình đầy ý thưởng thức: -“ Đã có ai nói với ngươi câu này chưa: Làm người không nên thông minh quá.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút e dè, khóe miệng dẫn theo ý cười: -“ Ngươi nói thử xem?”
“ haha…” hắn buông nàng, bật cười. –“ Phải rồi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
- “ Ta muốn thương lượng với ngươi. Ta không phải kẻ ăn không ngồi rồi, muốn tìm việc gì đó để làm, coi như để trả tiền thuê nhà và tiền ăn hằng ngày đi” Xém chút nữa nàng quên mất.
- “ Ngươi làm được việc gì?” Hắn đột nhiên thấy hứng thú.
Ừhm… nàng biết làm gì nhỉ? – “ Cái gì cũng có thể làm được!”
- “ Đúng là tiểu nha đầu tự cao tự đại. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây đi. Vương phủ nuôi được cả mấy nghìn người, chả lẽ không chiếu cố được một cô nhóc như ngươi sao?”
- “ Không được! sống phải có nguyên tắc! Ta không bao giờ nhận không của ai cái gì!” Nàng quyết liệt.
- “ Vậy làm a hoàn cho ta đi.” Hắn suy nghĩ.
Cái gì? Bổn tiểu thư mà đi làm a hoàn cho ngươi hả? Cái tên khốn này! Nàng thầm rủa hắn. –“ Không được!”
- “ Đó là việc nhẹ nhàng. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
- “ Không phải ta sợ. Mà là ngươi đánh giá quá thấp ta rồi. Ngươi đang xếp phượng hoàng cùng lũ gà đấy!”
- “Vậy ư?, ta đang nghĩ phượng hoàng của Đông Phươg gia trang sẽ làm được gì đây”
- “ Hạ nhân của ngươi chỉ điều tra được thế thôi sao?” Nàng liếc mắt xem thường: -“ Ta chính là người kiến thức uyên bác, học rộng tài cao, có thể làm tốt được tất cả mọi việc, nhưng tuyệt đối sẽ không hầu hạ kẻ khác!”
Hazz, tri thức uyên bác hơn mấy nghìn năm đâu thể dung vào việc vắt khăn, bưng nước cho người được chứ! Thôi, đành quyết định vậy! Nàng bỗng nhiên nảy ra một ý:
- “ Ngươi có buôn bán gì không? Ý ta là cửa hàng, tiêu cục, trang trại… gì gì đó ý!”
- “ Ừhm… cũng có!” Hắn xoa xoa cằm. Mỗi lần chinh chiến thắng lợi, phụ hoàng lại ban thưởng cho hắn rất nhiều ruộng đất, thủ phủ. Còn chuyện dùng chúng vào việc gì, buôn bán ra sao đều do hạ nhân lo liệu, hắn không để ý.
- “ Vậy thì được rồi, ta sẽ quản lí việc đó!” Nàng rành nhất là khoản này mà!.
- “ Ngươi làm được sao?” hắn ngạc nhiên
- “ Ta có khả năng!” Nàng khẳng định. Nàng đã 18 tuổi rồi nha, là thương nhân từ trong bụng mẹ a~.
- “ Được thôi!” Hắn ưng thuận không đắn đo: -“ Ngươi muốn giữ chức gì?”
- “ Tổng quản đi.” Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm chức cao nhất chứ!
- “ Tốt thôi. Tổng quản. làm tốt sẽ được thưởng, nhưng nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”
- “ Ta sẽ đưa ngươi cái mạng nhỏ này, tùy theo mức độ thiệt hại mà ta chịu trách nhiệm!” Nàng tràn đầy tự tin.
- “ Ta rất mong chờ!” Hắn mỉm cười…
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
28 chương
378 chương